ZingTruyen.Store

Zeuvi | Ám ảnh

5.2. Phải thật cẩn thận với lũ đàn ông

cptmartian

"Muốn thương lượng à? Được thôi."

Dohyeon nín nghẹn, cảm thấy dường như mình đã thuyết phục được kẻ trước mặt rồi.

"Muốn thương lượng thì phải biết nghe lời."

Anh gật đầu.

Rồi cậu bế thốc anh xuống bàn, để anh đứng trước mặt mình. Quần áo anh xộc xệch, sơ mi đã bung sạch nửa hàng cúc, vạt áo trễ xuống để lộ bờ vai thon ướt đẫm, xương quai xanh gợi cảm và đầu ngực phiếm hồng. Quần âu và quần lót trượt xuống quá đùi, dương vật phô bày trọn vẹn trước mắt cậu.

Cậu nhướn mày, giọng nói như ra lệnh.

"Bú cho tôi đi."

Anh đơ người trong chốc lát.

"Thế nào? Không thương lượng nữa à?" Cậu nắm tóc, ép anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu.

Anh lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại chực trào ra. Anh chậm chạp quỳ xuống, giữa chừng đầu gối run lên mà đập thẳng xuống sàn nhà. Hạ bộ căng phồng đập vào mắt anh.

Đôi tay thon dài chậm chạp vờn quanh thắt lưng cậu, vụng về cởi bỏ. Khi quần tây chẳng còn gì để giữ lại tuột xuống, dương vật to trướng căng phồng bên trong quần lót cuối cùng cũng chỉ còn cách anh mỗi một lớp vải. Anh phân vân, kẻ săn mồi lại kiên nhẫn đến lạ. Rồi một chốc sau, đầu ngón tay hồng hào kéo chun quần lót xuống.

Dương vật trướng to, nóng ấm, từng đường gân như đang nảy lên trong tay anh. Anh vuốt ve nó trong lòng bàn tay, chợt nhận ra tấm ảnh cậu ta gửi không phải là giả. Anh mất trí nghĩ về hôm ấy, mình chỉ vì một tấm ảnh của vật này mà móc đến lên đỉnh trong nhà vệ sinh, khi ấy cậu đã quan sát anh phía sau màn hình...

Trong khi bình tĩnh đọc từng dòng phát thanh.

Anh sợ hãi, ánh mắt ngập nước, ngẩng lên nhìn cậu một lần nữa.

Dù gì thì anh cũng chưa bao giờ làm việc này.

Hơi thở cậu nặng nề phả xuống. "Liếm đi, còn cần tôi dạy cho à?"

Dohyeon nuốt ực, rồi bờ môi sưng đỏ đáng yêu nhẹ hé mở, đầu lưỡi ướt át vươn ra, cuốn lấy quy đầu, mùi vị đàn ông xộc thẳng vào đại não.

Tay nắm lấy gốc dương vật, anh vụng về liếm mút dọc theo thân. Nước bọt ướt đẫm theo đầu lưỡi, bôi trơn cho tay dễ dàng xóc nhẹ. Cứ liếm láp như mèo thế này dường như chỉ có thể khiến cây gậy thịt này cứng hơn, Wooje cũng không còn nhiều kiên nhẫn.

"Ngậm." Cậu ra lệnh.

Dohyeon hồng mắt, không thể tưởng tượng ra mình có thể ngậm hết kích thước này vào trong miệng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn chậm rãi đưa cả dương vật vào giữa bờ môi đỏ hồng đang há to.

Người phía trên gầm gừ, bàn tay giữ chặt cạnh bàn, ngăn bản thân nắm tóc anh mà thúc từng đợt. Đầu lưỡi anh vờn quanh thân dương vật, hai má hóp lại, vụng về bú mút. Dohyeon hít hít mũi như đang khóc nhè, mùi vị đàn ông cứ ngang ngược tấn công mọi giác quan anh như thế.

Wooje đẩy kính, quan sát bờ môi căng mọng đang ôm trọn lấy khí tức to lớn của mình. Anh loay hoay chẳng thể nhét hết chiều dài của cậu vào miệng, đầu mày khẽ nhíu, ánh mắt lo lắng nhìn lên sợ cậu không hài lòng nhưng chỉ thấy một tia dịu dàng nuông chiều khó tin trong mắt cậu. Bàn tay anh mềm mại cầm gốc dương vật mà ra vào nhịp nhàng theo từng nhịp bờ môi di chuyển. Hai má hóp vào bao trọn cả thân cậu trong khoang miệng ấm nóng của anh, quy đầu chạm vào tận cuống họng.

Choi Wooje không nhịn được nữa, mạnh mẽ nắm tóc anh thúc vào, anh nấc nghẹn, hầu họng bị quy đầu đâm vào rung lên từng hồi, co thắt hệt như lỗ nhỏ đang tham lam bú mút. Phản xạ nôn khiến nước bọt anh ứa ra, chảy dọc quai hàm. Ánh mắt cậu lúc này chợt đổi khác, chỉ còn lại vẻ đểu cáng kiểm soát anh.

"Chậm chạp thế này mà đòi trả giá với tôi à, tôi chưa ra lệnh thì bé cưng chỉ nên nằm yên thôi, có biết không?"

Park Dohyeon như nấc lên nhưng không một âm thanh nào thoát ra được, trái lại chỉ khiến hầu họng co thắt mút lấy dương vật to lớn của người đàn ông càng chặt hơn.

Choi Wooje mạnh mẽ rút ra, rồi cậu ép anh đứng dậy, úp mình lên chiếc bàn sau lưng. Anh đứng quay lưng về phía cậu, khuôn ngực trần áp lên mặt bàn lạnh toát, mờ mông căng tròn ướt đẫm vì dâm dịch túa ra từ nãy giờ hiện rõ trước mắt cậu, kêu gọi.

Lỗ nhỏ mấp máy đói khát, xin được bón tinh.

Cậu hài lòng cười khẽ. "Khép chân lại."

Bắp đùi non mềm run rẩy, nhẹ khép lại trước cái nhìn đói khát của kẻ săn mồi.

"Đụ một lần rồi kết thúc ấy à?"

Giọng nói khản đặc, ngập ngụa ái dục vọng lại từ sau lưng. Anh không thể nhìn rõ mặt cậu nữa, không còn bị vẻ ngoài thơ ngây ấy đánh lừa, tư thế này khiến anh chỉ có thể nhận thức một điều rằng âm thanh ấy lúc này lại vờn quanh anh như một bẫy máu. Wooje đang tức giận rồi. Dohyeon cảm thấy dương vật trướng to của cậu kê vào khe giữa hai đùi anh, mạnh mẽ thúc vào ma sát.

"Ai cho bé cưng cái tự tin đấy thế?"

Thân dưới cậu bắt đầu ra vào từng nhịp. Xúc cảm trần trụi mạnh mẽ kích thích đại não, lỗ nhỏ anh co thắt dữ dội vì thèm. Nước dâm chảy ra, rơi trên dương vật cậu trở thành chất bôi trơn cho cậu dễ dàng ra vào, trơn tuột giữa hai bắp đùi mềm mại nõn nà của anh.

Dohyeon trân người, rên lên vì kích thích. Hai tay bất lực bị Wooje bắt lại, quặp ra sau, ghì chặt ở thắt lưng. Xương cánh bướm cũng vì thế mà nhô lên, hõm lưng quyến rũ chạy dọc thân anh như con đường mời gọi cả hai đến với bẫy tình trần trụi, nhớp nháp phía dưới.

Wooje ra vào nhanh hơn, xương chậu dập vào cánh mông tròn lẳn khiến nó run rẩy, để lại từng vết đỏ hồng. Âm thanh bạch bạch hung hăng vang lên giữa căn phòng kín, cùng với tiếng cạnh bàn va vào tường cộp cộp, tiếng thở gấp gáp, tiếng nức nở nỉ non, hệt như anh đang bị cậu chơi thật sự. Dương vật anh lại lần nữa cương cứng trước những tiếp xúc ấy, bị tay người phía sau bao bọc, tuốt theo nhịp ra vào.

"Đ..." Dohyeon nấc lên.

"Hửm?" Cổ họng Wooje thoát ra tiếng ngân, anh có thể tưởng tượng yết hầu cậu cuộn lên vì mình.

"Đ-đút vào đi mà..." Dohyeon như muốn khóc. "Xin cậu... xin cậu mà, đừng chọc tôi nữa. Đút vào đi, tôi muốn..."

Wooje cúi người, ngực áp sát lên lưng trần, để hơi thở mình cuốn quanh vành tai anh. "Ban nãy mà ngoan thế này có phải tốt hơn không?"

"Làm... ơn... hức..." Anh nấc lên.

"Để tôi dạy bé cưng nhé." Cậu nói, nhịp ra vào mạnh mẽ hơn, tiếng lạch phạch vang lên vì thịt mềm va vào nhau dưới dịch nhờn trơn tuột.

"Cách cư xử đúng mực." Cậu vẫn nhất quyết không động vào lỗ huyệt đói khát của anh.

Anh van nài. "Đi mà... Làm ơn... hức..."

"Là ngay từ đầu nên nằm ra cho tôi nắc." Cậu nói rồi tát mạnh vào mông anh, tiếng kêu chát chúa vang lên khiến bờ mông tròn núng nính hằn lên năm vết ngón tay. Dohyeon bị đau, chỉ biết cắn vào tay mình, không kìm được tiếng khóc.

Cậu ra vào nhanh hơn, mạnh hơn, nước dâm từ huyệt động túa ra rỉ xuống trên sàn. Hai tay nhào nặn cặp bánh bao, thịt mềm tràn qua kẽ tay như mời gọi người thưởng thức. Hông anh vô thức muốn đổi tư thế để cạ lỗ dưới vào thân cậu, nhưng Wooje nhất quyết không cho phép.

"Biết chưa?" Cậu lại tát mạnh vào mông anh lần nữa, lần này dương vật trướng to như đã đến gần với giới hạn, rồi cậu rùng mình, phóng tinh. Dohyeon co quắp đùi, đầu gối chụm lại, chỉ còn mũi chân nhu nhược tì lên mặt đất. Anh cũng run rẩy, dâm dịch ộc ra, lỗ nhỏ hờn dỗi vì không được chiều chuộng mà khóc nhè.

Hơi thở nóng rẫy của Wooje phà vào cổ anh.

Dohyeon bật khóc, mông uốn éo, vừa muốn thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của gã đàn ông, vừa như muốn được đâm tới tận cùng. Ngay cả khi được Wooje đỡ ngồi dậy, ôm vào trong lòng, anh vẫn cứ nức nở không dừng lại được.

"Thôi được, tôi hiểu rồi..." Dohyeon lẩm bẩm trong nước mắt, giọng nhão ra vì nứng mà không được thỏa mãn, và cũng vì tủi nhục trước cơ thể được người kia thuần hóa quá tốt này.

Wooje im lặng như đang muốn nghe xem anh sẽ nói gì. Cậu dùng tay áo lau đi những vết nước bọt trên người anh, rồi kéo hai vạt áo anh lại. Cúc đã đứt nên không thể che hết đi cảnh xuân nóng rực kia, nơi da thịt trắng ngần điểm xuyết những dấu hôn chói mắt.

"Dù sao tôi cũng chỉ là một trong số những lựa chọn của cậu." Dohyeon nấc nghẹn. "Không cần lấy những thứ đó ra uy hiếp tôi nữa, tôi chấp nhận. Cậu muốn làm gì thì làm."

Wooje yên lặng mặc đồ lại cho anh, lòng bàn tay ôm lấy má anh, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt lăn dài.

"Vừa lòng rồi chứ? Tôi... tôi cũng chỉ là một con đĩ quen qua mạng cho cậu chơi đùa mà thôi." Dohyeon gạt tay người kia ra, tự lau nước mắt của mình, nhưng dường như có lau mãi cũng chẳng hết. "Tôi sẽ ngoan ngoãn, tôi sẽ nghe lời. Chỉ là... chỉ là đừng để lộ cho ai biết. Làm ơn. Có thể giữ bí mật được không?"

Anh nấc lên, hốc mũi cay đến không thể thở được, giống như con búp bê hỏng sợ bị chủ vất đi, anh van nài, "Từ giờ tôi sẽ không cãi lời cậu nữa."

Wooje im lặng một lúc, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt Dohyeon không thể giải nghĩa nổi.

Khi Dohyeon dần nguôi ngoai, thì Wooje quay lưng bỏ ra khỏi phòng, bước ra nơi ngập sáng để lại anh một mình trong bóng tối.

Bả vai Dohyeon run lên.

Anh tự ôm lấy mình, cắn chặt môi ngăn lại tiếng nấc nghẹn.

Phải rồi.

Sao anh lại không nghĩ ra sớm hơn chứ?

Kiểu thợ săn muốn chinh phục như Wooje, không phải là thấy những kẻ hèn mọn rẻ tiền như anh là nhàm chán nhất ư?

Cũng tốt thôi, cũng được. Cậu ta chán anh rồi cũng tốt. Cậu ta không cần anh nữa, anh sẽ được buông tha. Mớ bòng bong này, rốt cuộc cũng chấm dứt rồi.

Đáng ra phải là điều khiến cho con người ta vui vẻ, nhưng không hiểu sao, lồng ngực Dohyeon cứ buốt ran lên. Đáng ra phải là điều khiến anh nở nụ cười, nhưng không hiểu sao trái tim đau nhói lại cứ gửi từng xung điện lên tuyến lệ, khiến anh lại muốn khóc.

Không được khóc vì cậu ta nữa, không đáng.

Tay Dohyeon quẹt lên mắt, vẫn cảm nhận được từng giọt ấm nóng lăn dài. Anh ngồi sụp xuống, ôm gối, chỉ muốn khóc cho thỏa những tủi nhục giận hờn suốt bao thời gian qua.

Nốt lần này thôi, anh sẽ không quay lại nữa.

Bỗng có một cái gì đó trùm lên đầu anh, mang theo mùi hương anh đã nghiện từ lúc nào.

Wooje quay trở lại, trên tay cầm một cái áo khoác mỏng, mặc lên cho anh. Cậu vừa làm vừa lẩm bẩm, "Sao lại bắt được một bé dễ khóc nhè thế này chứ?"

Wooje kéo khóa áo lên tới tận cằm anh, để lộ gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt. Ánh mắt cậu lưu luyến dừng lại nơi bờ môi sưng.

Rồi cậu nói, giọng vẫn trầm nhưng không còn vẻ cay độc như ban nãy nữa. Nó dịu dàng tựa một dòng nước êm ả, ôm ấp vỗ về lên những vết đau.

"Anh không phải là một trong số những lựa chọn." Cậu cầm lấy bàn tay anh đang giấu một nửa trong tay áo, những ngón tay thon hồng xinh đẹp khẽ run. Cậu áp tay anh lên má mình, lại là ánh mắt đen láy trong veo ấy, sạch sẽ không chút dục vọng. Dohyeon cảm thấy mình không thể hiểu được, cũng không dám tin.

"Ngay từ lần đầu tiên thấy, em đã muốn anh. Chỉ một mình anh." Choi Wooje hơi nghiêng đầu, khẽ dụi vào lòng bàn tay anh. "Đôi khi nỗi ám ảnh được gieo mầm từ những điều rất nhỏ bé."

Cậu hôn lên đầu ngón tay anh. "Anh xinh đẹp thế này, em sao có thể thoát được đây?"

Wooje nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi sâu không thấy đáy. "Có thể em đã làm vài việc không được tử tế cho lắm, có thể em đã nói những lời tổn thương anh, bởi vì em đã nóng vội, đã sợ hãi sẽ bị anh bỏ rơi. Nhưng anh có tin không, em sẽ không bao giờ làm ra những hành động tổn thương anh."

"Em xin lỗi." Cậu ôm anh vào lòng, giọng nói ấm áp khẽ khàng bên tai, "Anh có chấp nhận lời xin lỗi của em không?"

Không thấy anh trả lời, Wooje nhẹ giọng bảo, "Em cho anh thời gian nhé, rồi trả lời em, có được không?"

Rồi cậu buông anh ra. Nhưng Dohyeon vẫn dựa vào vai cậu chẳng rời.

Wooje trông thấy vành tai anh đỏ ửng lên. Ở nơi anh không thấy, cậu nhếch môi cười.

"Ngoan, từ giờ không khóc nhè nữa nhé."

Dohyeon giấu mặt trên vai cậu, mái đầu bông xù khẽ gật.

Wooje thấy vậy thì hơi nhéo má anh, rồi thì thầm, "Chỉ được phép khóc nhè trên giường thôi."

Sắc đỏ từ tai lan ra gò má. Dohyeon chợt nhớ ra, lỗ nhỏ bên dưới vẫn đang thèm ăn từ nãy tới giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store