XUYÊN KHÔNG 1850: TA DÙNG VÀNG RÒNG MUA CẢ NƯỚC MỸ
CHƯƠNG IV: CÂY KIM VÀ ÁO GIÁP(2)
Washington D.C. - Thủ đô Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Tháng 2 năm 1851.
Thủ đô nước Mỹ vào mùa đông là một đầm lầy đúng nghĩa đen, cả về địa lý lẫn chính trị. Những con đường đất đỏ nhão nhoét, những tòa nhà tân cổ điển xây dở dang, và bầu không khí nồng nặc mùi than đá cùng sự thối nát của tiền lobby (vận động hành lang).
Vũ đứng trước gương trong phòng thay đồ tại Khách sạn Willard – nơi được mệnh danh là "Phòng Bầu Dục thứ hai". Hắn đang thắt chiếc cà vạt lụa màu đỏ thẫm như máu.
Sarah O'Connell đứng phía sau, chải lại mái tóc cho hắn. Cô bây giờ trông sắc sảo và quyền lực hơn bao giờ hết, nhưng đôi mắt xanh biếc vẫn phảng phất nỗi ám ảnh về đêm thảm sát ở phố Tàu.
"Ngài Vu," Sarah nói nhỏ. "Vanderbilt đã đến. Lão đang ở phòng Tổng thống Fillmore. Tin tình báo cho biết lão đang đề xuất tuyến đường thủy độc quyền qua Nicaragua."
"Đương nhiên," Vũ chỉnh lại tay áo. "Lão già đó muốn kiểm soát dòng chảy của vàng bằng tàu hơi nước. Lão nghĩ đường sắt xuyên lục địa là chuyện viển vông."
Vũ quay lại, cầm lấy tập hồ sơ dày cộm trên bàn. Bên ngoài bìa da có đóng dấu mạ vàng: "Dự án Đường sắt Thái Bình Dương - Mật".
"Hôm nay, chúng ta sẽ cho lão thấy: Tàu hỏa chạy nhanh hơn tàu thủy. Và tiền hối lộ chạy nhanh hơn cả hai."
Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ (The Capitol).
Phòng họp Ủy ban Đường sắt.
Căn phòng mái vòm ngột ngạt, chật kín những nghị sĩ bụng phệ, những nhà báo tò mò và những kẻ buôn tin. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Theodore Judah – gã kỹ sư điên rồ đang đứng trước tấm bản đồ khổng lồ treo trên tường.
Judah, đã được Vũ "tẩy rửa" sạch sẽ và khoác lên bộ vest lịch sự, đang thuyết trình với một ngọn lửa đam mê cháy bỏng trong mắt. Gã nói về độ dốc, về đường hầm, về tuyết và đá granite. Gã vẽ ra viễn cảnh nước Mỹ được nối liền hai bờ đại dương bằng một dải sắt thép.
Nhưng các nghị sĩ có vẻ không quan tâm lắm đến kỹ thuật. Họ ngáp ngắn ngáp dài, thì thầm to nhỏ.
Ở hàng ghế đầu, Cornelius Vanderbilt – "The Commodore" (Thuyền trưởng) – ngồi đó như một tảng đá. Lão già 57 tuổi, khuôn mặt khắc khổ đầy nếp nhăn, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ khinh miệt. Lão đến đây chỉ để xem "trò hề" của gã thanh niên da vàng mới nổi.
"Đủ rồi, ngài Judah," Nghị sĩ Stephen Douglas gõ búa, cắt ngang bài thuyết trình. "Những con số kỹ thuật rất ấn tượng. Nhưng vấn đề là kinh phí. Ai sẽ trả tiền cho cái dự án điên rồ này? 100 triệu đô la? Chính phủ không thể in tiền để ném vào tuyết được."
Cả phòng cười ồ lên. Vanderbilt nhếch mép.
Đúng lúc đó, Vũ đứng dậy.
Tiếng cười tắt ngấm. Hắn bước lên bục phát biểu, đẩy Judah sang một bên. Hắn không cầm giấy tờ. Hắn chỉ mang theo sự tự tin ngạo nghễ.
"Thưa các ngài Nghị sĩ," Vũ nói, giọng vang vọng. "Các ngài hỏi ai sẽ trả tiền? Câu trả lời là: Tương Lai."
Hắn rút từ trong túi áo ra một vật nhỏ, đặt lên bàn chủ tọa.
Đó không phải vàng. Đó là một viên đạn. Một viên đạn súng trường Minié.
"Nội chiến," Vũ nói hai từ đó nhẹ nhàng nhưng sức nặng ngàn cân.
Cả phòng xôn xao. Từ "Nội chiến" là điều cấm kỵ, là nỗi sợ hãi đang lơ lửng trên đầu nước Mỹ khi mâu thuẫn Bắc-Nam ngày càng gay gắt.
"Các ngài đều biết nó sắp đến," Vũ tiếp tục, điềm tĩnh. "Miền Nam có bông vải. Họ có nô lệ. Họ giàu có. Nếu chiến tranh nổ ra, họ sẽ cắt đứt đường biển. California và số vàng của nó sẽ bị cô lập. Lúc đó, tàu hơi nước của ngài Vanderbilt..."
Vũ chỉ tay thẳng vào mặt lão già tỷ phú.
"...Sẽ là những mục tiêu di động ngon ăn cho pháo hạm của phe Liên minh miền Nam. Vàng sẽ không về được New York. Kho bạc Liên bang sẽ cạn kiệt. Và miền Bắc sẽ thua trận."
Vanderbilt đập tay xuống ghế, đứng phắt dậy. "Mày dám dọa dẫm Quốc hội à, thằng nhãi ranh?"
"Tôi không dọa," Vũ đáp trả, ánh mắt rực lửa đối đầu trực diện với con quái vật già nua. "Tôi đang bán Bảo Hiểm."
Vũ quay lại tấm bản đồ.
"Một tuyến đường sắt trên đất liền. Nằm sâu trong nội địa. Được bảo vệ bởi núi non. Nó sẽ vận chuyển vàng, quân đội, và vũ khí từ California về Washington chỉ trong 7 ngày, thay vì 3 tháng đi đường biển. Nó là huyết mạch duy nhất cứu sống Liên bang khi tiếng súng nổ ra."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Nghị sĩ Douglas và các thành viên ủy ban.
"Tôi không xin tiền Chính phủ. Tôi chỉ xin Đất. Cấp cho tôi đất hoang hai bên đường ray. Và đổi lại, tôi sẽ xây dựng con đường này bằng tiền túi của mình. Tôi sẽ tặng cho nước Mỹ một vũ khí chiến thắng."
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Lập luận của Vũ quá sắc bén. Hắn không đánh vào lòng tham kinh tế, hắn đánh vào nỗi sợ hãi chính trị và an ninh quốc gia.
Vanderbilt nheo mắt. Lão nhận ra gã thanh niên này nguy hiểm hơn lão tưởng. Hắn không chơi cờ vua. Hắn đang chơi cờ vây, bao vây đối thủ bằng những nước cờ chính trị.
"Nhưng..." Một nghị sĩ già, đại diện bang Ohio, ngập ngừng chỉnh lại cặp kính lão. "Làm sao chúng tôi tin ngài có đủ năng lực tài chính? Lời hứa thì dễ nói, nhưng đường sắt cần sắt thép và tiền mặt. Ngài chỉ là một... người nhập cư với những tham vọng mơ hồ."
Vũ không trả lời ngay. Hắn mỉm cười – nụ cười của một kẻ vừa rút được lá bài Joker. Hắn khẽ búng tay ra hiệu.
Cánh cửa lớn của phòng họp mở ra. Hai người lính gác của Công ty Đông Dương, dưới sự chỉ huy của Thomas McGinty, khệ nệ khiêng vào một chiếc rương sắt đen trũi, nặng trịch, đặt phịch xuống giữa khán phòng.
Vũ bước xuống bục, tiến lại gần chiếc rương. Hắn tháo chiếc găng tay trắng bên phải, để lộ những ngón tay thon dài. Hắn đặt tay lên nắp rương lạnh lẽo, nhưng chưa vội mở.
Trong một phần nghìn giây, tâm trí hắn kết nối trực tiếp với AI.
"Helios," Vũ ra lệnh trong im lặng, giọng nói nội tâm sắc lẹm. "Kích hoạt chế độ kiểm tra vật lý. Xác nhận lại độ hoàn hảo của 'Tác phẩm nghệ thuật' này. Ta không chấp nhận bất kỳ sai số nào về cấu trúc phân tử giấy hay độ oxy hóa của mực in."
Dữ liệu chạy dọc võng mạc hắn như dòng thác số:
<"Đã quét. Độ trùng khớp: 100%. Giấy in được tái cấu trúc cellulose mô phỏng quy trình sản xuất năm 1830. Mực in chứa hàm lượng chì và sắt chuẩn xác của Ngân hàng Hoàng gia Anh. Các vết ố vàng do thời gian được tạo ra bằng công nghệ nano-aging. Kết luận: Đối với mắt thường và kính lúp của thế kỷ 19, đây là Chân Lý tuyệt đối.">
"Tốt," Vũ nhếch mép. "Hãy để chúng lóa mắt."
Cạch.
Vũ bật nắp rương.
Một mùi giấy cũ, mùi mực in thượng hạng và mùi quyền lực tỏa ra, xộc vào mũi các nghị sĩ. Bên trong rương không phải là vàng thỏi thô kệch. Bên trong là hàng nghìn tờ giấy bạc được xếp ngay ngắn, với những hoa văn in ấn tinh xảo và con dấu đỏ chót đầy uy quyền.
Vũ nhón tay nhặt lên một bó, giơ cao trước ánh đèn chùm pha lê.
"Trái phiếu Chính phủ Anh"," Vũ tuyên bố, giọng vang rền, đầy sự tự tin giả tạo đến mức hoàn hảo. "Được bảo lãnh vĩnh viễn bởi Ngân hàng Anh Quốc (Bank of England). Trị giá danh nghĩa: 5 triệu bảng Anh."
Cả căn phòng ồ lên kinh ngạc. 5 triệu bảng Anh thời đó là một con số thiên văn, đủ để mua đứt vài tiểu bang nhỏ.
Vũ bước đến trước mặt Nghị sĩ Douglas, đặt bó trái phiếu xuống bàn. Hắn nhìn sâu vào mắt ông ta, thách thức ông ta tìm ra một lỗi nhỏ trong cái kiệt tác giả mạo mà công nghệ thế kỷ 21 đã tạo ra.
"Các ngài sợ rủi ro?" Vũ hỏi, giọng mỉa mai. "Đây là tài sản an toàn nhất thế giới. Tôi không dùng tiền của nước Mỹ để xây đường sắt cho nước Mỹ. Tôi dùng tiền của Đế quốc Anh."
Nghị sĩ Douglas cầm tờ trái phiếu lên, soi dưới ánh nến. Ông ta sờ vào chất giấy sần sùi, ngửi mùi mực đặc trưng. Ông ta gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục.
Vanderbilt ngồi ở hàng ghế đầu, mặt tím tái. Lão biết mùi tiền. Nhưng lão không thể ngờ gã nhãi ranh này lại có nguồn vốn khổng lồ đến thế từ châu Âu. Lão đã thua ván bài này, không phải vì lão thiếu tiền, mà vì lão thiếu sự trơ trẽn của công nghệ.
Vũ đóng nắp rương lại RẦM một tiếng, như đóng đinh vào nắp quan tài của đối thủ.
"Các ngài có thể chọn," Vũ quay lưng lại, giọng lạnh lùng. "Tin vào những con tàu gỗ mục nát của quá khứ. Hay tin vào kho bạc của Nữ hoàng Anh và con rồng sắt của tương lai."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store