ZingTruyen.Store

XUYÊN KHÔNG 1850: TA DÙNG VÀNG RÒNG MUA CẢ NƯỚC MỸ

CHƯƠNG I: BÙN LẦY VÀ VÀNG RÒNG(5)

GauEcchi

Một giờ sau, hai người đàn ông bước ra từ tiệm may "Maison de Dubois" – cửa hiệu sang trọng hiếm hoi của một thợ may người Pháp lạc bước đến chốn viễn tây này.

Sự thay đổi là ngoạn mục!

Thomas McGinty, gã đồ tể say xỉn và hôi hám lúc sáng, giờ đây trông như một vệ sĩ hoàng gia bị sa cơ lỡ vận. Gã bị Vũ ép cạo râu, cắt ngắn mái tóc bờm xờm, và nhét cái thân hình hộ pháp vào một bộ vest dạ màu than chì chật ních. Dù gã vẫn đi lại lặc lè như một con gấu bị bắt mặc váy, nhưng ít nhất, gã không còn trông giống một kẻ ăn mày. Khẩu dao găm gỉ sét đã được thay bằng một con dao Bowie mới cứng giấu trong vạt áo, và bên hông gã, khẩu Colt Navy 1851 đã được Vũ mua thêm đạn.

Còn Vũ... hắn đã hoàn toàn hòa nhập.
Hắn khoác lên mình chiếc áo redingote màu đen tuyền, cắt may thủ công vừa vặn đến từng milimet, ôm lấy dáng người mảnh khảnh nhưng thẳng tắp. Chiếc áo sơ mi trắng cổ cồn dựng đứng (thứ thời trang cứng nhắc mà hắn căm ghét nhưng buộc phải tuân theo) làm nổi bật khuôn mặt Á Đông sắc sảo, lạnh lùng. Hắn đội mũ chóp cao (top hat), tay cầm một cây gậy ba-toong đầu bịt bạc – không phải để chống, mà là một vũ khí ngụy trang.

Trông hắn không giống một người Hoa làm thuê. Hắn trông giống một công sứ ngoại giao của một vương triều bí ẩn phương Đông.

"Cái cổ áo chết tiệt này đang thắt cổ tao," McGinty càu nhàu, lấy ngón tay to bè móc vào cổ áo sơ mi. "Và tao thấy mình như thằng hề. Mày tốn 50 đô la cho đống giẻ rách này làm gì?"

"Ngụy trang, Thomas," Vũ đáp, mắt nhìn thẳng về phía trước, bước đi tự tin trên vỉa hè lát gỗ. "Ở thế giới của những kẻ văn minh giả tạo, bộ quần áo là tấm áo giáp. Nếu ông mặc như ăn mày, người ta sẽ thả chó đuổi ông. Nếu ông mặc như quý tộc, người ta sẽ mở cửa mời ông vào để lừa tiền ông."

Họ dừng lại trước một tòa nhà gỗ hai tầng có treo tấm biển đồng sáng loáng: "HARRISON & CO. - ĐỊA ỐC & ĐẤU GIÁ".

Đây là hang ổ của những con cá mập đất đai. Nơi những lô đất của San Francisco được mua đi bán lại với giá trên trời, dù thực tế nhiều lô đất đó chỉ là đầm lầy hoặc đồi cát.

"Vào đi," Vũ ra lệnh.
Khi cánh cửa mở ra, tiếng chuông gió leng keng báo hiệu khách đến. Văn phòng bên trong ngập tràn mùi giấy cũ, mực in và mùi xì gà Cuba đắt tiền. Những bản đồ quy hoạch thành phố được treo kín tường, với những đường kẻ xanh đỏ chằng chịt chia cắt San Francisco thành từng miếng bánh nhỏ.

Một gã đàn ông gầy gò, đeo kính kẹp mũi, đang cúi đầu trên đống giấy tờ ngẩng lên. Đôi mắt gã quét qua McGinty (dừng lại ở khẩu súng bên hông), rồi chuyển sang Vũ. Sự khinh miệt quen thuộc lại hiện lên, nhưng lần này nó bị kìm nén bởi vẻ ngoài sang trọng của Vũ.

"Chúng tôi có thể giúp gì?" Gã hỏi, giọng lạnh nhạt, không thèm đứng dậy. "Nếu tìm việc làm cu-li, hãy ra bến cảng."

Vũ bước đến trước cái bàn làm việc, chống cây gậy ba-toong xuống sàn gỗ.

"Tôi muốn mua đất," Vũ nói. "Nhưng không phải đất trên đồi."

Gã môi giới – tên trên biển là Silas Harrison – nhếch mép cười khẩy. "Đất ở đây đắt lắm, cậu bé. Một lô mặt tiền phố Kearny giờ có giá 5.000 đô la. Cậu có đủ tiền không, hay chỉ vào đây để ngắm bản đồ?"

Vũ không trả lời. Hắn quay người, bước đến tấm bản đồ lớn nhất treo trên tường. Đó là bản đồ quy hoạch mở rộng của San Francisco, do trắc địa sư Jasper O'Farrell vẽ năm 1847.

Ngón tay đeo găng trắng của Vũ lướt trên mặt giấy, bỏ qua những khu phố sầm uất trung tâm. Ngón tay hắn trượt ra ngoài mép nước, dừng lại ở khu vực Yerba Buena Cove – một vịnh nước nông, lầy lội, nơi hàng trăm con tàu bị bỏ hoang đang mục nát vì thủy thủ đã bỏ đi đào vàng.

"Tôi muốn mua những lô này," Vũ gõ nhẹ đầu gậy vào vùng nước màu xanh nhạt trên bản đồ. "Các lô 'Water Lots' (Lô mặt nước)."

Silas Harrison bật cười thành tiếng. Gã tháo kính ra, lau nước mắt.

"Cậu đùa à? Đó là biển! Mua nước để nuôi cá à? Thành phố đang bán đấu giá quyền sở hữu mặt nước để gây quỹ, nhưng chẳng ai điên mà mua cả. Nó ngập sâu 3 mét khi triều lên đấy!"

Vũ quay lại, khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Tôi không hỏi ý kiến của ông về thủy văn học, ngài Harrison. Tôi hỏi giá."

Sự nghiêm túc lạnh lùng của Vũ khiến nụ cười trên môi Silas tắt ngấm. Gã nhận ra người đàn ông Á Đông này không đùa. Và với một gã môi giới, kẻ điên có tiền là loại khách hàng tuyệt vời nhất.

"Chính phủ thành phố đang bán quyền sở hữu vĩnh viễn với giá rẻ mạt để xả hàng," Silas lật giở một cuốn sổ cái dày cộp, bụi bay mù mịt. "Lô 45 đến 55, khu vực bến Clarke... Giá niêm yết là 50 đô la một lô. Nhưng đó là vũng bùn. Cậu không thể xây gì trên đó đâu."

"Helios," Vũ gọi trong tâm trí. "Xác nhận dữ liệu lịch sử."

<"Xác nhận. Khu vực Yerba Buena Cove sẽ được lấp biển trong vòng 2 năm tới để mở rộng trung tâm tài chính. Vật liệu lấp biển chính là xác của những con tàu bị bỏ hoang và... gạch vụn từ các vụ hỏa hoạn sắp tới. Giá trị hiện tại: 50 đô la/lô. Giá trị năm 1853: 10.000 đô la/lô. Tỷ suất lợi nhuận: 20.000%.">

Hai mươi nghìn phần trăm. Con số khiến máu trong người Vũ sôi lên, nhưng nhịp tim hắn vẫn giữ ở mức 60.

"Tôi lấy hết," Vũ nói nhẹ tênh. "Tất cả các lô mặt nước từ phố Clay đến phố Washington. Tổng cộng là bao nhiêu?"

Silas há hốc mồm. Gã nhìn Vũ như nhìn một con quái vật. "Cậu... cậu muốn mua cả cái vịnh à? Đó là khoảng 40 lô đất. Tức là 2.000 đô la!"

Hai ngàn đô la. Một gia tài khổng lồ. Một gã thợ mỏ may mắn lắm mới kiếm được chừng đó sau một năm đào bới.

Vũ ra hiệu cho McGinty. Gã khổng lồ, dù không hiểu
ông chủ định mua nước làm cái quái gì, vẫn lôi từ
trong túi áo vest ra hai xấp tiền đô la Mỹ mới cứng (tiền mà Vũ vừa đổi được từ tiệm vàng).

Vũ ném hai xấp tiền lên bàn. Mùi mực in mới át cả mùi ẩm mốc của căn phòng.

"Làm giấy tờ đi," Vũ nói. "Tên người sở hữu: Vincent Vu. Và tôi muốn giấy tờ có đóng dấu của Thị trưởng (Alcalde) ngay trong chiều nay."

Silas Harrison nhìn đống tiền, tay run rẩy. Gã không còn nhìn thấy một gã da vàng nữa. Gã nhìn thấy một vị thần tài ngớ ngẩn. Gã vội vã vơ lấy cây bút lông ngỗng, nhúng vào lọ mực.

"Ngay lập tức, thưa ngài Vu! Ngay lập tức!"

Trong khi Silas cắm cúi viết, McGinty ghé sát tai Vũ thì thầm: "Sếp, mày điên à? 2.000 đô cho một vũng nước? Mày định mở trại nuôi ếch à?"

Vũ nhìn ra cửa sổ, hướng về phía vịnh biển, nơi rừng cột buồm của những con tàu bỏ hoang đang lô nhô như những bia mộ.

"Không, Thomas," Vũ thì thầm, ánh mắt phản chiếu sự tàn nhẫn của một kẻ biết trước tương lai. "Thành phố này sắp cháy. Và khi nó cháy, người ta sẽ cần chỗ để đổ xà bần. Họ sẽ đổ xuống cái vịnh đó. Họ sẽ lấp đầy đất của ta bằng chính ngôi nhà cũ của họ. Ta không mua nước. Ta đang mua nền móng của San Francisco tương lai với giá của một bữa tối."

Hắn quay sang nhìn Silas đang đóng dấu Cộp! Cộp! lên giấy tờ.

"Và còn một việc nữa, ngài Harrison," Vũ nói thêm. "Sau khi xong việc này, tôi muốn ông tìm cho tôi một nhà kho. Loại cũ nát, rẻ tiền nhất, nhưng phải nằm ở hướng gió Tây Bắc của thành phố. Tôi cần một nơi để chứa... hàng hóa đặc biệt."

Hàng hóa đặc biệt.
Thuốc nổ. Thuốc men. Và những thứ sẽ khan hiếm tột cùng khi ngọn lửa của ngày 4 tháng 5 bùng lên.
Vũ không chỉ là nhà đầu tư. Hắn là con kền kền đang kiên nhẫn chờ đợi xác chết của một thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store