ZingTruyen.Store

[WonSeokGyu-ABO] Cạm bẫy hoa hồng: Cuộc tranh đoạt giữa hai Egnima (Edited)

2. Cuộc chiến pheromone

NavyYuu

Màn rèm bệnh viện được ánh nắng sớm nhuộm thành một màu vàng nhạt. Lee Seokmin bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt khe khẽ. Cậu chớp mắt, nhìn thấy Jeon Wonwoo đang quay lưng về phía giường, sắp xếp đồ đạc trên tủ đầu giường. Mùi pheromone gỗ mun quanh anh đậm hơn thường ngày, tựa như đang vô thức lan tỏa ra ngoài.

"Wonwoo hyung?"

Vừa mở miệng, Seokmin đã bị chính chất giọng khàn đặc của mình làm cho giật mình.
Jeon Wonwoo lập tức quay lại, đôi mắt sau gọng kính khẽ mở to.

"Tỉnh rồi à?" Anh rót một cốc nước, đưa tới.

"Bác sĩ nói em cần bổ sung thật nhiều nước."

Khi cốc nước được đưa đến trước mặt, Lee Seokmin để ý thấy trên ngón trỏ tay phải của Jeon Wonwoo dán một miếng băng cá nhân. Lúc nhận lấy cốc, cậu cố tình chạm nhẹ vào ngón tay kia.

"Tay anh sao thế?"

"Không có gì." Jeon Wonwoo đẩy gọng kính, một thói quen nhỏ mỗi khi anh nói dối.

"Cắt táo không cẩn thận thôi."

Lee Seokmin còn định hỏi tiếp thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra. Kim Mingyu xách ba túi giấy, xông xáo tông vào, mùi pheromone tuyết tùng lập tức quét qua cả căn phòng.

"Tớ mang bữa sáng đến đây!"

Giọng cậu vang to đến mức chẳng giống âm lượng của buổi sáng chút nào. Khi nhìn thấy Jeon Wonwoo, cậu rõ ràng khựng lại một nhịp.

"Ồ… Wonwoo hyung cũng ở đây à."

Lee Seokmin tinh ý nhận ra trong tay Mingyu là ba phần ăn sáng, điều đó có nghĩa là cậu đã sớm biết Wonwoo sẽ ở đây. Phát hiện này khiến cổ họng Seokmin siết chặt, cậu vội uống một ngụm nước để che giấu.

"Đồ ăn trong bệnh viện nhạt nhẽo quá." Kim Mingyu đặt túi giấy lên tủ đầu giường, vô tình đè lên tập bệnh án mà Jeon Wonwoo vừa sắp xếp xong.

"Tớ đặc biệt đi mua cháo hải sản mà Seokmin thích nhất."

Jeon Wonwoo khẽ nhíu mày, đưa tay rút tập bệnh án ra khỏi dưới túi giấy.

"Bác sĩ nói nên tránh đồ ăn kích thích."

"Thỉnh thoảng một lần thì không sao đâu."

Kim Mingyu đã dựng bàn ăn trên giường bệnh, động tác gọn gàng mở hộp thức ăn. Mùi hải sản nhanh chóng lan tỏa.

"Đúng không, Seokmin?"

Bị gọi tên, Lee Seokmin kẹt giữa hai người, đột nhiên cảm thấy choáng váng hơn cả cơn sốt cao đêm qua. Hai luồng pheromone Enigma hoàn toàn khác biệt đang âm thầm đối đầu trong không khí, còn mùi rượu vang đỏ và hoa hồng vừa mới sinh ra trong cơ thể cậu lại đồng thời phản ứng với cả hai.

"Tớ… thật ra không có khẩu vị lắm." Seokmin nói nhỏ.

Câu nói ấy như bật công tắc. Hai Enigma cùng lúc nhìn về phía cậu. Jeon Wonwoo đặt tay lên trán Seokmin, còn Kim Mingyu thì nắm lấy cổ tay cậu, hai luồng pheromone đồng thời tăng mạnh.

"Vẫn còn sốt nhẹ."

"Mạch hơi nhanh."

Hai người đồng thanh, rồi nhìn nhau. Không khí như thể sắp tóe ra tia lửa.

Lee Seokmin cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão, bị hai đợt sóng lớn kéo giật về hai phía. Kỳ lạ là chính sự giằng xé ấy lại làm dịu đi cảm giác khó chịu đang lang thang trong cơ thể cậu. Seokmin hít sâu một hơi, chợt nhận ra mình đang đồng thời hít vào cả mùi gỗ mun và tuyết tùng, theo lý thuyết thì điều này là không thể. Alpha không nên có phản ứng với pheromone của Alpha khác, trừ khi…

"Xin lỗi đã làm phiền."

Giọng Choi Seungcheol vang lên từ cửa, phá vỡ bầu không khí quái lạ trong phòng bệnh. Phía sau anh là Yoon Jeonghan và bác sĩ của đội. Cả ba cùng nhướng mày khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

"Xem ra bọn anh đến đúng lúc nhỉ." Yoon Jeonghan cười híp mắt, ánh nhìn lướt qua ba người.

"Mingyu và Wonwoo chăm sóc Seokmin cũng chu đáo ghê."

Bác sĩ đi thẳng tới giường, bắt đầu kiểm tra tình trạng của Lee Seokmin.

"Các triệu chứng của giai đoạn đầu phân hoá lần hai đã xuất hiện rồi." Ông lấy ra ống tiêm chất ức chế.

"Hai tuần tới là giai đoạn then chốt, cần kiểm soát nghiêm ngặt môi trường pheromone."

Lee Seokmin ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng khi đầu kim lại gần, cậu theo phản xạ rụt người về sau. Jeon Wonwoo lập tức giữ vai cậu, còn Kim Mingyu nắm chặt lấy tay. Hai người lại một lần nữa đồng thời phóng thích pheromone trấn an.

Sau khi tiêm xong, bác sĩ đội nhìn hai Enigma bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Pheromone của hai cậu quả thực có tác dụng với cậu ấy, nhưng phải chú ý chừng mực." Ông quay sang Choi Seungcheol.

"Tôi đề nghị Lee Seokmin nghỉ ngơi một mình vài ngày. Các thành viên có thể thay phiên chăm sóc, nhưng mỗi lần tốt nhất không quá hai người."

Choi Seungcheol gật đầu, lấy điện thoại xem lịch trình.

"Ba ngày tới không có hoạt động nhóm, có thể sắp xếp..."

"Em có thể điều chỉnh lịch cá nhân." Jeon Wonwoo đột nhiên lên tiếng.

"Em cũng vậy." Kim Mingyu lập tức tiếp lời.

Yoon Jeonghan khẽ bật cười, rồi bị Choi Seungcheol liếc cho một cái. Bác sĩ đội lắc đầu, thu dọn dụng cụ.

"Nhớ kỹ, cậu ấy đang trong giai đoạn đặc biệt. Bất kỳ kích thích pheromone quá mức nào cũng có thể khiến phân hoá thất bại."

Sau khi mọi người rời đi, phòng bệnh lại chìm vào im lặng. Lee Seokmin nhìn chằm chằm vào vết kim trên mu bàn tay mình, rồi đột ngột lên tiếng:

"Hai người… không cần phải như vậy đâu."

"Như vậy là sao?" Kim Mingyu hỏi, tay vẫn còn vô thức xoa nhẹ những ngón tay của cậu.

"Thì…" Lee Seokmin ngẩng đầu nhìn cả hai.

"Coi em như đồ dễ vỡ vậy. Em chỉ là phân hoá lần hai thôi, đâu phải bệnh nan y."

Khóe môi Jeon Wonwoo khẽ cong lên.

"Không ai coi em là đồ dễ vỡ cả."

"Đúng đó." Kim Mingyu cười toe.

"Bọn tớ chỉ là…"

Nụ cười của cậu đột ngột cứng lại, bởi vì pheromone của Lee Seokmin bỗng nhiên bùng phát mà không hề báo trước.

Mùi rượu vang đậm hòa cùng hoa hồng trong nháy mắt tràn ngập căn phòng. Lee Seokmin đau đớn co người lại, các ngón tay siết chặt ga giường. Cậu cảm thấy như có lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, đồng thời lại có băng giá chảy xiết trong huyết quản.

"Bác sĩ!"

Jeon Wonwoo vừa ấn nút gọi khẩn cấp vừa kéo Seokmin vào lòng, pheromone gỗ mun được giải phóng đến mức tối đa. Kim Mingyu cũng lập tức tiến lên, mùi tuyết tùng hòa quyện một cách kỳ lạ với gỗ mun, hình thành một trường pheromone trấn an hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn.

Khi nhân viên y tế xông vào, thứ họ nhìn thấy là hai Enigma như những con thú hộ mệnh, che chở Lee Seokmin ở giữa.

Pheromone của ba người đã quấn chặt lấy nhau, không thể phân tách. Nữ y tá lớn tuổi nhất hít sâu một hơi:

"Trời ơi… mức độ tương thích này…"

Trong cơn hỗn độn, Lee Seokmin nắm bắt được một tia tỉnh táo. Cậu ngửi thấy không còn là mùi gỗ mun hay tuyết tùng riêng lẻ nữa, mà là một mùi hương thứ ba, sinh ra từ sự hòa trộn của cả hai, giống như khu rừng cổ sau cơn mưa, trầm lắng mà tươi mới. Mùi hương ấy khiến dòng máu đang sôi trào của cậu dần bình ổn, cơ bắp không còn co rút.

"Ổn định rồi."

Bác sĩ kiểm tra xong số liệu, kinh ngạc nhìn ba người.

"Trường hợp này cực kỳ hiếm. Pheromone của hai Enigma lại có thể phối hợp với nhau…"

Tay Kim Mingyu vẫn đặt ở sau gáy Lee Seokmin. Cậu ngẩng đầu nhìn Jeon Wonwoo, lần đầu tiên để lộ một biểu cảm không mang ý cạnh tranh với Enigma khác.

Trong đôi mắt sau gọng kính của Jeon Wonwoo cũng lóe lên ánh nhìn phức tạp.

Trong cơn đau đang lắng xuống, Lee Seokmin chợt nhận ra một điều:

cậu không còn chỉ là Lee Seokmin, là main vocal của SEVENTEEN nữa. Cậu đang trở thành một tồn tại hoàn toàn mới, và quá trình ấy gắn chặt không thể tách rời với hai Enigma bên cạnh.

Khi y tá kéo rèm để ánh nắng tràn vào nhiều hơn, bóng của ba người trên sàn nhà chồng lên nhau, hợp thành một chỉnh thể không thể chia cắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store