ZingTruyen.Store

Transit Love | Boys 2 Planet

Tập 2: Khi khoảng cách trở nên gần kề, và những bí mật được gửi trao (phần 5)

mandoo_02

Trong lúc đó, Kim Geonwoo mới tìm được đến địa chỉ qr thứ hai sau rất nhiều lần tìm sai địa điểm.

Kim Geonwoo dừng lại trước một tiệm cà phê có phần hơi cũ, dù vậy bên trong nơi đây vẫn rất sáng sủa và nhộn nhịp khách ra vào.

Kim Geonwoo ngờ vực bước vào, bên trong bày trí đơn giản nhưng vẫn rất đẹp.

Và ở góc quán có một tấm bảng lớn với chi chít các tờ giấy note được dán đè lên nhau.

Vài cặp đôi cũng đang ngồi đó cùng viết những lời hẹn ước lên tờ giấy.

Kim Geonwoo nhìn lại lời gợi ý trong điện thoại: "Dưới mái che cũ kỹ, nơi bàn tay từng viết lời hẹn."

"Có vẻ là ở đây." - giọng nói đầy mong chờ.

Kim Geonwoo tiến lại gần dãy bàn ở góc, mắt quét từng tờ giấy note.

Vết xước, nét mực lem nhem... tất cả đều như kể lại những câu chuyện nhỏ, những lời hứa hẹn, những cảm xúc từng được đặt ở đây.

Sau một hồi cố gắng tìm kiếm, Kim Geonwoo đã thấy một mã qr lấp ló sau một tờ giấy note. Anh mừng rỡ vội lấy điện thoại quét mã

Màn hình hiện ra hình ảnh một chiếc ghế gỗ cao, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, cùng gợi ý: "Dưới tấm biển phai màu, từng bước chân sẽ chỉ dẫn điều chưa kể."

Kim Geonwoo ngẩn người trước gợi ý mơ hồ đó.

"Mấy người không muốn tôi tìm được mã qr đúng không?" - Kim Geonwoo giọng vừa bực vừa chế giễu.

Kim Geonwoo nhấc bước rời quán, mắt vẫn dán vào gợi ý, tâm trí đầy căng thẳng và hồi hộp.

Khi ấy, Chuei Liyu theo lời chỉ dẫn của người dân cũng đã tìm đến một gốc cây cổ thụ to lớn.

Chuei Liyu khẽ nhíu mày, đi quanh gốc cây, ánh mắt tập trung tìm kiếm.

Tiếng gió xào xạc, vài chiếc lá rơi lạo xạo trên mặt đất, dường như hòa cùng nhịp tim cậu, tạo nên một thứ âm thanh như đang dẫn lối.

Chuei Liyu cúi xuống, dùng ngón tay cẩn thận nhấc vài chiếc lá rơi rớt, cho đến khi cuối cùng, mã qr lấp ló sau một mảnh vỏ cây nứt nẻ.

"Cuối cùng cũng tìm thấy..." – cậu thầm thì, vừa vui mừng vừa cảm thấy chút mệt mỏi.

Cú chạm vào điện thoại, màn hình lóe sáng, mảnh ghép hiện ra, mảnh ghép biển đèn neon và lời gợi ý: "Những tiếng thì thầm của ngày cũ đã ngừng vang, nhưng vẫn nằm lại, chồng chất, đợi kẻ đủ kiên nhẫn lật tìm."

Không chần chừ, Chuei Liyu nắm chặt điện thoại, bước nhanh về hướng con phố nhỏ mà cảm giác trong lòng vừa háo hức vừa e dè.

Ở một ngã tư khác, Lee Sangwon sau khi gặp Lee Leo đang bước đi về phía một con hẻm, mắt cậu đang dán vào ba mảnh ghép đã tìm được trên màn hình kèm gợi ý: "Nơi bước chân tạm ngừng giữa nhịp sống hối hả, và những vật nhỏ vẫn giữ vai trò của riêng mình."

Dù chưa biết chính xác nơi tới, Lee Sangwon vẫn cảm nhận được nhịp bước của bản thân hòa cùng nhịp điệu của con phố.

Thời gian dài tìm kiếm lâu khiến Lee Sangwon mệt mòi và đói. Giữa con phố nhỏ, cậu quyết định dừng chân ở cửa hàng tiện lợi để dùng bữa trưa thay vì nhận đồ ăn từ chương trình.

Bước vào cửa hàng, Lee Sangwon đi vòng quanh các kệ, cuối cùng chọn một suất cơm đùi gà, một ly mì nhỏ và một cây xúc xích.

Khi đứng trước dãy tủ với đủ loại nước uống trông vô cùng bắt mắt ở cuối cửa hàng, Lee Sangwon đắn đo một hồi rồi lấy một hộp sữa socola.

Thanh toán xong, Lee Sangwon ngồi cạnh cửa kính, vừa ăn vừa ngắm cảnh, nhìn dòng người qua lại. Không gian khiến cậu tạm quên đi sự căng thẳng từ cuộc tìm kiếm.

Mọi người liên tục ghé vào cửa hàng để mua đồ. Lee Sangwon nhìn từng người ra vào. Và rồi, trong suy nghĩ vô thức, Lee Sangwon nhận ra điều gì đó, mở lại điện thoại để kiểm tra dòng gợi ý.

Cậu đi gần tới quầy thu ngân, chỉ vào một tấm bảng, nhẹ nhàng hỏi: "Xin lỗi! Tôi có thể quét mã ở đây chứ."

Nhân viên không nói gì chỉ lễ phép gật đầu.

Quả thật đó là mã qr thứ tư, mảnh ghép tiếp theo là chậu cây cảnh, ở phía dưới là lời gợi ý: "Chốn rậm rạp, nơi đôi mắt tinh anh mới nhìn thấy."

Biết được gợi ý tiếp theo nhưng Lee Sangwon không vội đi tìm mà vẫn bình thản tận hưởng bữa trưa một cách trọn vẹn nhất.

Không nhàn nhã như Lee Sangwon, Lee Leo gần như kiệt sức vì vẫn chưa thể lần ra manh mối cho mã QR thứ hai.

Lời gợi ý quá mơ hồ khiến cậu đi lòng vòng hết quán xá này đến ngõ nhỏ khác, nhưng kết quả vẫn là con số không.

Khi đi đến một mặt phố lạ, Lee Leo thở dốc, ngồi nghỉ ở ghế đá ven đường, mở điện thoại xem lại gợi ý: "Ánh sáng nhấp nháy không chỉ để trang trí, hãy tìm nơi trò chơi chưa từng kết thúc."

Lee Leo chau mày, ngón tay gõ gõ vào màn hình.
"Ánh sáng nhấp nháy... trò chơi... chưa từng kết thúc... là cái gì mới được chứ?"

Anh ngẩng lên thử quan sát xung quanh xem có gì.
Ánh mắt hướng về góc phố đối diện, nơi có một chiếc máy bán hàng tự động phát sáng lập lòe.

Một vài đứa trẻ cũng đang cười nói, bấm nút chọn nước với vẻ thích thú, tiếng lon rơi lạch cạch trong khay nghe rõ mồn một.

Tim đập nhanh, Lee Leo kiểm tra lại gợi ý trong điện thoại rồi lại ngước lên nhìn chiếc máy bán hàng tự động, dường như để chắc chắn với suy đoán của mình.

Lee Leo vội vàng bước sang đường. Dưới ánh đèn của máy bán hàng, anh khom người kiểm tra từng ngóc ngách.

Và đúng như linh cảm, phía bên hông chiếc máy là một mã QR nhỏ, khéo léo giấu sau lớp nhãn quảng cáo đã phai màu.

Lee Leo vội vàng cúi xuống, nhưng khi vừa đưa điện thoại lên, anh khựng lại. Mã qr... đã bị cào rách một góc, gần như không thể quét. Vết tróc giấy mới đến mức vẫn còn hơi xơ sợi dính lại.

Leo thử nghiêng điện thoại, lia camera qua phần còn sót lại, nhưng chỉ hiện ra những đường vạch mờ, không đủ để ghép thành mảnh hình.

Trên nền kim loại lạnh, dấu vết mờ mờ của một lớp băng dính vừa bị bóc ra, như thể ai đó đã đến trước cậu chỉ vài phút.

Leo siết chặt điện thoại, giọng đầy bực tức nói: "Aishi(dm)! giờ thì quét kiểu gì?"

Bỗng nhiên điện thoại anh nhận được một tin nhắn: "Do mã qr bị người ngoài tác động khiến mã không thế sử dụng nên chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn tọa độ mới của mã thứ hai."

Leo thở dài, ngón tay quét qua màn hình xem chi tiết tọa độ, trong lòng vừa bực bội vừa hồi hộp.

Anh nhấn bước chân nhanh hơn, đi theo hướng dẫn đến địa điểm mới, mắt dán vào điện thoại để chắc chắn không lạc đường.

Những người còn lại vẫn miệt mài rong ruổi trên khắp các con phố, từng bước tìm kiếm mảnh ghép của riêng mình, mỗi người một hướng, mỗi nhịp tim một hi vọng.

Thời gian cứ thế trôi đi, dần trôi về cuối chiều, thành phố lúc này đã bắt đầu ngả màu hoàng hôn, ánh đèn dần bật lên từng góc phố.

[18:20]

Lee Sangwon bước đi chậm rãi, mắt dán vào màn hình điện thoại, so sánh những mảnh ghép đã tìm được với gợi ý.

Cuối cùng, cậu dừng bước trước một bốt điện thoại cũ kỹ nằm khuất trong ngõ nhỏ.

Chiếc bốt phủ đầy bụi và những lớp sơn phai màu, nhưng vẫn còn giữ nguyên hình dáng cũ.

Cậu nhíu mày, đi vòng quanh, cúi xuống kiểm tra từng ngóc ngách quanh chân bốt, chạm vào các tấm kim loại, nhấc nhẹ tấm nắp sắt bị lỏng.

Cuối cùng, sau một hồi dò tìm tỉ mỉ, Sangwon phát hiện một mã QR lấp ló giữa những vết tróc sơn.

Cậu lấy điện thoại ra, quét mã. Màn hình lóe sáng, hiện lên tọa độ của điểm hẹn hò cuối cùng. Đó là nhà hàng trên tầng cao ở trung tâm Seoul.

Lee Sangwon nhắm mắt một nhịp, thở dài. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu đã xác định chính xác nơi phải di chuyển tới.

Lee Sangwon nhấc bước rời bốt điện thoại, mắt dán vào tọa độ, lòng vừa mong chờ vừa căng thẳng.

Cậu bắt một chiếc taxi gần đó, và sau khoảng bốn mươi lăm phút di chuyển, Lee Sangwon đã đứng trước một toà cao tầng.

Lee Sangwon đi đến quầy lễ tân lịch sự nói: "Tôi muốn lên nhà hàng ở trên tầng."

Lễ tân nở nụ cười nhẹ nhàng niềm nở: "Bạn qua bên ghế ngồi chờ khoảng năm phút nhé! chúng tôi sẽ liên hệ cho nhân viên nhà hàng để dẫn bạn lên."

"Cảm ơn!" - Lee Sangwon gật đầu nhẹ rồi đi về phía dãy ghế sofa ở sảnh toà nhà.

[19:10]

Một nhân viên tiến đến chỗ Lee Sangwon giọng lịch sử nhưng cũng có vẻ rất thân thuộc, gần gũi: "Đã lâu rồi không gặp~ mời quý khách đi theo tôi."

Lee Sangwon cười mỉm rồi khoé môi lại cụp xuống. Cậu im lặng đứng dậy đi theo sau nhân viên.

Cánh cửa thang máy sắp đóng lại thì một bàn tay nhanh nhẹn nhấn nút mở lại.

Yoo Kangmin bước vào, ánh mắt gặp nhau ngay lập tức. Yoo Kangmin nở một nụ cười rạng rỡ, và Lee Sangwon cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy tự nhiên.

"Đúng lúc nhỉ?" Kangmin nói, hơi thở còn gấp gáp vì chạy vội đến thang máy.

"Ừm~ vừa kịp lúc." Lee Sangwon đáp, giọng nhẹ nhàng.

Thang máy lên tới tầng nhà hàng, cửa mở ra, đón họ vào không gian ấm cúng, từ cửa sổ có thể nhìn gần như toàn cảnh trung tâm Seoul lung linh ánh đèn.

Hai người được dẫn đến bàn bên cửa sổ, nơi ánh sáng vàng dịu của nhà hàng tạo cảm giác vừa thân mật vừa đặc biệt.

Ngồi xuống đối diện nhau, cả hai thoáng ngập ngừng. Bàn ăn trải khăn trắng, ánh nến nhỏ hắt bóng lung linh lên gương mặt của Yoo Kangmin và Lee Sangwon.

Không ai vội mở lời ngay, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ dàn loa và nhịp tim đang đập nhanh trong lồng ngực họ.

Yoo Kangmin khẽ nghiêng đầu, mỉm cười: "Thật khó tin là sau từng ấy vòng chạy quanh khắp nơi, cuối cùng lại ngồi đây như thế này."

Lee Sangwon bật cười khẽ, hơi cúi xuống để giấu đi sự bối rối: "Ừ..."

Không khí trở nên thoải mái hơn đôi chút. Nhân viên mang thực đơn tới, cả hai đưa tay ra cùng lúc để nhận, khiến ngón tay khẽ chạm nhau.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy làm cả hai bất giác khựng lại, có sự rung động nhẹ, vừa đủ để khiến họ chú ý đến nhau hơn mà không ai nói ra lời nào.

Yoo Kangmin lướt qua từng trang, mắt dán vào những món ăn đặc trưng.

Lee Sangwon nhìn, rồi chỉ vào tên một món beefsteak nói: "Cái này ngon lắm đấy, cậu có muốn gọi thử không?"

Yoo Kangmin có chút bất ngờ hỏi: "Cậu ăn ở đây rồi à?"

Lee Sangwon gậy đầu: "Ừm... trước đó thì tôi hay ghé giờ thì ít hơn."

Sau một hồi cân nhắc, Lee Sangwon gọi soup kem tôm hùm khai vị, tiếp đến là bít tết sốt tiêu đen kèm rau củ nướng, mì ý sốt cà chua và một ly rượu vang đỏ.

Yoo Kangmin thì gọi bít tết sốt kem tiêu, salad tươi trộn dầu ô liu, cùng một ly cocktail.

Nhân viên rời đi, để lại bàn trống trải trước mắt, chỉ còn ánh nến lung linh và thực đơn đặt nghiêng.

Không muốn buổi hẹn hò trở nên nặng nề, Yoo Kangmin chủ động mở lời: "Không ngờ đây là quán quen của cậu."

Lee Sangwon hơi ngại ngùng đáp:
"À... ừm... tôi cũng bất ngờ vì chương trình chọn nơi này."

"Có vẻ cậu đã lâu không đến nên bây giờ mới tìm được đây.". Yoo Kangmin phỏng đoán.

"Đúng vậy... đã lâu rồi tôi không đến. Nơi đây là một kỷ niệm cũ, giờ nghĩ lại... chẳng sao cả," giọng Lee Sangwon nhẹ nhàng, mang chút tiếc nuối nhưng không nặng nề.

Yoo Kangmin nhận ra mình vô tình khiến Lee Sangwon nhớ lại chuyện không vui thì có chút lúng túng nói lời xin lỗi và an ủi.

Lee Sangwon lắc đầu cười: "Không phải xin lỗi đâu. Tôi không quay lại vì sợ đụng mặt cậu ấy thôi chứ cũng không có gì to tát."

"Cậu sợ đụng mắt X thì tại sao lại đến đây." - Yoo Kangmin tò mò.

Lee Sangwon có chút khựng lại trước câu hỏi ấy, cậu trầm tư một thoáng rồi nhẹ giọng trả lời: "Giác quan thôi."

Vừa dứt lời, nhân viên nhà hàng cũng vừa vặn bưng món đến, đặt từng đĩa lên bàn, mùi thơm nhẹ của đồ ăn lan tỏa khắp bàn.

Lee Sangwon khẽ nghiêng người, cẩn thận cắt miếng bít tết, hương thơm của thịt nướng hòa cùng sốt tiêu nồng nàn tỏa ra, khiến Yoo Kangmin không khỏi hít một hơi sâu.

Cả hai bắt đầu ăn, họ không nói nhiều nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt chạm nhau, nụ cười thoáng qua nhẹ nhàng, như thừa nhận sự gần gũi vừa nhen nhóm.

Lee Sangwon gắp một miếng mì ý lên nĩa, khẽ liếc Yoo Kangmin rồi để lên đĩa cậu: "Ngon đấy, cậu ăn đi, lần sau có đến thì gọi thêm cả mì ý."

Yoo Kangmin gật đầu, nâng ly cocktail lên uống, ánh mắt lướt qua khung cảnh bên ngoài: ánh đèn thành phố lung linh, những dòng xe chạy nối đuôi nhau như sợi dây ánh sáng mảnh mai, phản chiếu qua cửa kính.

Yoo Kangmin thấy cảnh sắc đẹp mắt ấy liền mỉm cười: "Thành phố về đêm đẹp nhỉ, nhất là nhìn từ trên cao thế này."

Lee Sangwon ngồi đối diện, ánh mắt không rời khung cảnh ngoài cửa: "Ừ... mọi thứ thật lung linh."

Lee Sangwon nhấc mắt nhìn xuống thành phố, những tòa nhà sáng đèn như những viên ngọc nhỏ xếp lớp, phản chiếu ánh vàng của nhà hàng, tạo ra một cảnh tượng lung linh, huyền ảo.

Yoo Kangmin cũng cúi mắt xuống, cầm ly cocktail, cảm nhận nhịp đập của buổi tối hòa cùng nhịp tim mình, cảm giác gần gũi mà không cần lời nói.

Không gian ấy, ánh sáng và hương vị, tất cả dường như chỉ dành riêng cho họ, làm cho buổi tối trở nên đặc biệt và đáng nhớ, một khoảnh khắc yên bình giữa nhịp sống hối hả của Seoul.

[19:25]

Trong khi Lee Sangwon và Yoo Kangmin đã ổn định ở nhà hàng. Thì vẫn có những người chưa đến được điểm hẹn, thậm chí vẫn chưa tìm được các mảnh ghép còn thiếu.

Phạm Triết Dật bước nhanh qua một ngõ nhỏ, mắt dán vào điện thoại, nhịp thở gấp gáp.

Gợi ý cuối cùng: "...từng bước chân sẽ chỉ dẫn điều chưa kể..." khiến cậu phải dừng lại, nhìn quanh, ánh sáng đèn đường mờ nhạt phản chiếu trên những bức tường cũ kỹ.

Không thấy manh mối, cậu nhíu mày, thở dài: "Chỉ còn vài phút nữa..."

Chuei Liyu đã giải xong mảnh ghép cuối cùng, ngồi trong một chiếc xe taxi, tay cầm điện thoại liên tục nhìn vào tọa độ điểm hẹn hò, rồi lại nhìn dòng xe nối dài, thất vọng, có lẽ đã từ bỏ: "Chỉ còn mấy phút... mà đường thì kẹt...".

Lee Leo thì vội vã lái xe theo hướng dẫn từ tọa độ nhận được sau khi vật vã tìm được mã qr thứ sáu, từng giây trôi qua đều làm tim anh gấp gáp.

"Không kịp... chắc không kịp rồi..." – Lee Leo lẩm bẩm, cố gắng tìm lối tắt.

Kim Geonwoo thì đã hoàn tất việc giải mã và đang đứng đợi ở điểm hẹn. Anh nhìn đồng hồ, lòng thấp thỏm: "Chỉ còn hai phút thôi..."

Phạm Triết Dật vẫn đang loay hoay tìm mảnh ghép cuối cùng.

Lời gợi ý mơ hồ, nhịp thời gian dồn ép, cậu vừa chạy vừa quan sát từng chi tiết xung quanh, nhưng vẫn không thể thấy được mã qr cuối cùng.

Nhìn đồng hồ, cậu hốt hoảng: "19h30... sao mà nhanh thế!"

Hai người trong từng tình huống riêng rẽ, từng bước đi gấp gáp, trái tim đập nhanh... nhưng thời gian thì không chờ ai.

Khi đồng hồ điểm 19h30', Chuei Liyu và Lee Leo vẫn bị mắc kẹt ngoài đường, Phạm Triết Dật chưa tìm ra điểm hẹn, trong khi Kim Geonwoo đứng chờ người đối tượng hẹn hò.

Cả bốn người cùng nhận được tin nhắn:

[Nhiệm vụ ghép cặp hẹn hò thất bại.]

Cùng thời điểm đó, tại một nhà hàng sang trọng ở đỉnh tháp Namsan, Kim Junseo và Chung An Tín đang vui vẻ tận hưởng bữa tối sau một buổi chiều cả hai cùng đi dạo quanh những con phố náo nhiệt, ghé qua vài cửa hàng mua sắm, thử những món đồ họ thích và cười đùa vui vẻ.

Ánh đèn vàng dịu hắt xuống bàn ăn, phản chiếu trên những ly rượu và dĩa thức ăn được trình bày tinh tế.

Kim Junseo cẩn thận cắt miếng bít tết thành từng miếng vừa ăn, rồi lại đổi lại đĩa cho Chu An Tín, nở nụ cười ấm áp: "Tôi cắt sẵn rồi, cậu ăn đi."

Chu An Tín gắp miếng bít tết, mỉm cười:
"Cảm ơn cậu nhiều nhé."

Kim Junseo cười khẽ, gật đầu: "Không có gì, việc nên làm mà."

Chu An Tín nghiêng người nhìn Kim Junseo, ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp: "Cậu lúc nào cũng chu đáo vậy nhỉ..."

Kim Junseo mỉm cười, vẫn tập trung cắt miếng thịt:
"Chỉ là những việc nhỏ thôi mà, nhưng nếu cậu thấy vui là tôi cũng vui rồi."

Chu An Tín nhìn ra ngoài cửa kính, thành phố lung linh ánh đèn: "Nhìn xuống mọi thứ ban đêm... vẫn đẹp quá nhỉ. Cậu thấy không? Mỗi góc phố đều có một câu chuyện."

Kim Junseo cũng nhìn ra ngoài cửa kính rồi lại nhìn Chu An Tín: "Ừ, hôm nay chúng ta cũng viết được một chút câu chuyện của riêng mình rồi."

Trong một quán đồ ăn nhanh, Chung Sanghyeon và Kang Woojin ngồi bên nhau, cả hai vừa ăn hamburger, khoai tây chiên, uống nước ngọt vừa nhắc lại những trò chơi sau khi kết thúc một ngày đầy niềm vui ở công viên giải trí.

Hai người cứ nói cười mỗi khi nhớ lại những khoảnh khắc hài hước hoặc những cú hẫng tim khi chơi trò mạo hiểm.

Chung Sanghyeon cười: "Cái trò nhà ma đó, cậu la to quá, tôi tưởng tim mình đứng lại luôn!"

Kang Woojin cũng không nhịn được cười: "Tôi thì nghĩ cậu la mới kinh hoàng hơn đấy!"

Trong lúc vẫn mải cười nói, thì vô tình, ánh mắt hai người cùng nhìn về phía đối phương. Khoảnh khắc dừng hẳn, cả hai lặng đi vài giây, tim như đập nhanh hơn một nhịp.

Chung Sanghyeon vội quay mặt: "À... tôi... ừm... cứ ăn tiếp đi."

Kang Woojin ngượng ngùng mỉm cười, cúi xuống: "Ừ... được, được... cậu ăn trước đi."

Sau vài giây im lặng ngượng ngùng, cả hai lại tiếp tục ăn, nhưng không khí bỗng có chút khác lạ, vừa quen thuộc, vừa khiến tim cảm thấy rộn ràng.

Kim Geonwoo nhìn quanh quán cà phê, thở dài một hơi, rồi lắc đầu: "Thôi vậy... mình tự tận hưởng một mình."

Anh rút điện thoại ra, tìm một quán ăn gần đó.

Kim Geonwoo chọn một quán gà rán trông sáng sủa, khách ra vào tấp nập, gọi món đơn giản, ăn một mình trong không gian ấm cúng, nhấm nháp từng miếng thức ăn.

Không có ai bên cạnh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Kim Geonwoo cảm nhận được sự bình yên lạ thường.

Sau bữa ăn, Kim Geonwoo đi sang điểm hẹn hò, là một quán cà phê acoustic nổi tiếng, gọi một ly nước với miếng bánh ngọt, chọn chỗ ngồi nghe nhạc.

Tiếng nhạc du dương, ánh sáng nhẹ nhàng, Kim Geonwoo thả lỏng cơ thể, để bản thân thoải mái chìm vào không gian âm nhạc, quên đi chút thất vọng vừa rồi.

Còn tại nhà chung, Lee Leo ngồi vật vã trên ghế sofa, tay bần thần, nhìn điện thoại nhưng chẳng muốn mở ra nữa.

Phạm Triết Dật tựa đầu vào thành ghế, thở dài, cả người mệt mỏi, cảm giác uể oải lan ra từ đầu đến chân.

Chuei Liyu đứng dậy đi vòng quanh phòng, mắt lơ đãng, vừa mệt vừa chán nản.

"Bắt chạy thục mạng ngoài đường xong chẳng được cái gì." - Lee Leo bực mình càu nhàu.

Lee Leo tiếp lời: "Mệt quá, tôi xin phép đi ngủ nhé. Không cần nấu phần của tôi đâu."

Chuei Liyu và Phạm Triết Dật vẫn ở lại tầng dưới, ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách.  Sau một lúc, cả hai quyết định vào bếp nấu ăn cho đỡ buồn.

Không gian bếp ấm áp, yên tĩnh chỉ nghe được tiếng va chạm của nồi niêu, tiếng lạch cạch của dao thớt và mùi thơm len lỏi khắp căn nhà.

Chuei Liyu cầm dao thái hành, vô tình chạm vào tay Phạm Triết Dật khi lấy dao từ khay. Cả hai lặng một nhịp, ánh mắt chạm nhau, rồi lại lúng túng quay đi.

Họ cứ im lặng mà nấu bữa tối, cho đến khi, Phạm Triết Dật đang khuấy nồi canh với một tay khác lấy lọ gia vị, làm cậu vô tình cọ vai Chuei Liyu.

Chuei Liyu giật mình rụt vai, bối rối, nhưng ánh mắt không rời Phạm Triết Dật.

Chuei Liyu khẽ thở dài, mắt nhìn xuống tay đang thái hành, giọng trầm, như nói với chính mình nhưng đủ để Phạm Triết Dật nghe rõ:

"Anh có bao giờ nghĩ về lúc ấy không?"

Phạm Triết Dật dừng tay, ánh mắt chậm rãi nhìn lên Chuei Liyu.

Chuei Liyu khẽ nhếch môi, không nhìn thẳng Phạm Triết Dật, tay vẫn nhẹ nhàng thái từng lát hành: "Không ai sai, nhưng vẫn khiến em thấy trống trải..."

Rồi Chuei Liyu dừng hẳn tay, đặt dao xuống thớt. Một vài giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cậu không vội lau, chỉ lặng lẽ nhìn xuống bàn.

Phạm Triết Dật ngay lập tức bước đến, khẽ đặt tay lên má Chuei Liyu, lau đi những giọt nước mắt.

"Đừng khóc... được không?" – giọng cậu trầm và ấm, nhẹ như thì thầm.

Chuei Liyu chỉ nhắm mắt, hơi run rẩy. Phạm Triết Dật chậm rãi ôm lấy cậu, vòng tay vừa đủ để che chở, đầu đặt nhẹ bên vai Chuei Liyu.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, không gian bếp chỉ còn nhịp thở đều, hơi ấm tràn ngập và cảm giác dịu dàng trầm lắng, như xoa dịu những vết thương từ quá khứ.

Chuei Liyu khẽ dựa đầu vào vai Phạm Triết Dật, hít một hơi thật sâu. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương, nhịp tim đều đặn như kéo chậm những ký ức lộn xộn trong lòng.

"Anh... vẫn luôn..." – Chuei Liyu lẩm bẩm, nhưng không hoàn thành câu, chỉ để khoảng lặng trôi qua.

Phạm Triết Dật vuốt nhẹ lưng cậu, giọng trầm ấm: "Khóc xong đi."

Chuei Liyu khẽ run, nhưng trong lòng có một cảm giác an toàn khó tả.

Chuei Liyu lặng yên một lúc, cảm nhận nhịp thở đều đều bên cạnh và hơi ấm còn sót lại từ vòng tay Phạm Triết Dật.

Cậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn xuống bàn, như để gom lại cảm xúc.

Chuei Liyu từ từ nhích ra khỏi vòng tay Phạm Triết Dật, mắt vẫn lặng lẽ nhìn xuống bàn, cố giữ bình tĩnh.

Phạm Triết Dật cũng lùi lại vài bước, giọng dịu dàng: "Em... ổn rồi chứ?"

Chuei Liyu nhấc mắt lên, ánh nhìn vừa trầm tư vừa e dè: "Ừ... em ổn."

Phạm Triết Dật gật nhẹ, không nói thêm gì, chỉ nhìn Chuei Liyu vài giây rồi quay đi, nhường không gian cho cậu.

Khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và mùi thức ăn ấm áp vẫn còn vương trong bếp.

Cả hai đứng cách nhau, cùng thở chậm lại, nhịp tim vẫn còn hơi dồn dập, cảm giác vừa xoa dịu, vừa để lại một khoảng trống khó gọi tên.

[Phạm Triết Dật x Chuei Liyu]

[Yêu nhau 7 năm, chia tay 1 năm 2 tháng.]

_____________

Hết tập 2

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store