ZingTruyen.Store

[Transfic JunDylan] Những câu chuyện lượm lặt

Crash course 2

jjkai94


Chương 2

Giấy xuất viện của bác sĩ vừa đặt trên bàn bếp thì cả ba người đều quay lại nhìn Dylan.

Dylan cau mày. Cậu không thích bị nhìn như này. "Cái gì?"

"Anh sẽ đến đón anh ấy chứ?" Nano nói, vẻ mặt đầy mong đợi.

"Sao lại là anh?"

Pepper mỉm cười, ngọt ngào đến phát ngấy, giọng nói đầy mỉa mai. "Vì giờ cậu là bạn trai nó rồi, nhớ không?"

Dylan hụt hẫng. Chết tiệt. Cậu suýt nữa thì quên mất chuyện đó. Cậu gần như đã tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là may mắn, rằng Jun sẽ không còn bám víu vào ảo tưởng đó nữa sau khi thuốc hết tác dụng. Nhưng cậu biết không còn cách nào khác.

"Được rồi," cậu lẩm bẩm, giật lấy chìa khóa xe trên bàn.

Đường đến bệnh viện quá ngắn. Dylan đã hy vọng chuyến đi sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, để xử lý tất cả. Cậu phải làm gì đây? Nắm tay Jun ư? Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến nỗi hoảng loạn dâng trào trong lòng cậu.

Khi đến phòng bệnh, anh thấy Jun đang ngồi ở mép giường, trông khá thảm. Cánh tay hắn được băng bó, lớp bột lộ ra ngoài tay áo hoodie. Khuôn mặt hắn ngay lập tức bừng sáng khi Dylan bước vào.

"Mất nhiều thời gian đấy," Jun nói, cười toe toét.

Dylan lờ đi nhịp tim tăng nhanh của mình trước sự phấn khích của Jun khi gặp cậu. "May cho anh là em đã đến đấy."

Jun cười, như thể Dylan vừa nói điều gì đó buồn cười, rồi trượt khỏi giường. Bước chân của hắn vững vàng hơn Dylan nghĩ, nhưng khi hắn hơi loạng choạng, Dylan theo bản năng giơ tay ra, nắm lấy khuỷu tay hắn. Da Jun ấm áp, và Dylan buông ra như thể cậu vừa bị bỏng.

Bác sĩ đưa cho cậu một chồng hướng dẫn. "Không được làm ướt bột. Tái khám sau hai tuần. Nghỉ ngơi, nhưng không được bất động hoàn toàn, vận động nhẹ nhàng là tốt."

Dylan gật đầu cứng nhắc, nhét tập giấy vào túi. Rồi Jun nghiêng người về phía cậu, cánh tay lành lặn vòng qua tay Dylan như thể nó thuộc về nơi đó. "Sẵn sàng chưa, em yêu?"

Dylan nghẹn ngào. Em yêu? Ôi Chúa ơi, cậu không thể làm thế này được. Jun chưa bao giờ chạm vào cậu như thế này, không phải một cách tình cờ, không phải nếu không có một cú đẩy hay một nụ cười để che giấu. Giờ đây, những ngón tay hắn vẽ những vòng tròn nhàn rỗi trên cánh tay Dylan, sức nặng của hắn đè lên hông cậu. Thật sai trái. Chuyện này không phải thật.

Dylan cố gắng hít thở. Jun không có ý như thế, hắn không biết. Đây chỉ là do chứng mất trí nhớ lên tiếng.

"Đi thôi," Dylan nói, giọng cậu căng hơn dự định.

Jun ậm ừ, hoàn toàn không để ý, và để Dylan dẫn hắn về phía cửa.

Chuyến đi bằng xe còn tệ hơn. Jun nghịch radio, tay hắn va vào đầu gối Dylan mỗi khi hắn hạ tay xuống sau khi đổi bài hát. Đến đèn đỏ, hắn với tay, vén một lọn tóc xõa của Dylan ra sau tai như thể nó chẳng là gì, như thể hắn đã làm điều đó hàng ngàn lần trước đây.

Dylan nắm chặt vô lăng hơn.

"Em im lặng quá," Jun lẩm bẩm.

"Ừ, phải vậy thôi. Em đang cố gắng tập trung để anh không gặp tai nạn nữa. Lại nữa."

Jun cười. Dylan muốn mỉm cười trước niềm vui của Jun, nhưng cậu không thể. Nhất là khi cậu biết tất cả chỉ là dối trá.

Vậy tại sao nó lại có cảm giác chân thực đến vậy?

~

Phòng của Jun khá trống trải, nhưng bừa bộn những chai nước rỗng, dây sạc và một chiếc áo hoodie mà Dylan nhận ra là của mình. Chắc lại bị lấy cắp nữa rồi.

Jun ngồi trên giường, chống khuỷu tay lên, bó bột tựa vào ngực một cách gượng gạo. Hắn nhìn Dylan trải túi ngủ xuống sàn. "Sao em lại ngủ dưới đó?" hắn hỏi, giọng nói pha lẫn chút hờn dỗi. "Em sẽ bị đau lưng đấy."

Dylan tiếp tục vuốt phẳng nếp nhăn trên túi ngủ. "Em không muốn làm anh đau," cậu lẩm bẩm. Đó là lời nói dối. Sự thật là, cậu không thể chịu đựng được cách Jun nhìn cậu lúc này. Dịu dàng, như thể Dylan không còn là người mà hắn đã cố đẩy ra xa bao năm qua nữa.

Jun đảo mắt. "Anh không phải thủy tinh. Lên đây nào."

Dylan do dự, cậu thực sự không muốn. Nhưng cậu cũng thực sự muốn. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Jun đang nhìn mình, và điều đó khiến cậu cảm thấy ấm áp. Trước khi cậu kịp đưa ra quyết định, Jun đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu lên giường. Cảm giác quen thuộc, Jun đã làm thế này cả trăm lần trong những lần cãi vã của họ, kéo Dylan trở lại những cuộc cãi vã mà cậu không muốn. Nhưng lần này không hề có sự tức giận, chỉ là một lời mời gọi.

Dylan nghẹn thở. Cậu để Jun kéo mình xuống nệm, nhưng người cậu cứng đờ, như thể sẵn sàng lao đi bất cứ lúc nào. Chiếc giường lún xuống, và Jun ngay lập tức nhích lại gần cậu, cuộn tròn người vào bên cạnh cậu như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Đầu hắn tựa vào vai Dylan, cánh tay lành lặn vòng qua eo Dylan.

Dylan nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Nếu cậu cứ tập trung vào hơi thở và lờ đi hơi ấm của Jun đang thấm vào bên sườn, có lẽ cậu sẽ ổn. Thế này thì quá sức chịu đựng, nhưng cũng chưa đủ.

"Em căng thẳng quá," Jun thì thầm, giọng hắn ngái ngủ. "Thư giãn đi."

Dylan nuốt nước bọt. "Em ổn." Cậu cố gắng hết sức để thả lỏng cơ bắp và ổn định nhịp tim. Cậu không thể để Jun cảm nhận được sự hoảng loạn của mình.

Jun không tin lắm, nhưng hắn không thúc ép. Những ngón tay hắn lần theo gấu áo Dylan. Dylan cố gắng giữ im lặng, hít thở đều đặn, như thể điều đó có thể đánh lừa Jun khiến hắn nghĩ rằng mình không bị ảnh hưởng.

Dylan đếm từng giây trong đầu, mỗi giây trôi qua như cả một đời người. Rồi, ngay khi cậu nghĩ Jun có lẽ đã ngủ thiếp đi, hắn lại lên tiếng:

"Anh nhớ điều này."

Dylan không dám nhìn xuống, không dám cử động. Nhớ điều gì? Sự gần gũi? Cách họ hòa quyện vào nhau như thế này, như thể họ đã làm điều đó hàng ngàn lần trước đây? Hay đó chỉ là một mảnh ghép khác của lời nói dối mà tâm trí Jun đã gợi lên, một ký ức chưa từng tồn tại?

Hơi thở của Jun đều đều khi cơn buồn ngủ kéo hắn xuống. Dylan đợi cho đến khi chắc chắn Jun đã ngủ rồi mới thở ra và thư giãn. Cậu cẩn thận thoát khỏi vòng tay Jun, dịch chuyển đủ xa để tạo khoảng cách vài inch giữa hai người. Nhưng điều đó chẳng giúp ích gì. Sự hiện diện của Jun vẫn ở khắp mọi nơi.

Dylan khẽ quay đầu lại để quan sát khuôn mặt Jun. Cậu chưa bao giờ thực sự có cơ hội nhìn hắn một cách kỹ lưỡng. Lần duy nhất cậu có cơ hội nhìn vào khuôn mặt hắn trong bất kỳ khoảng thời gian nào là trong những trận cãi vã của họ, khi đôi mắt hắn rực lửa và ánh nhìn chằm chằm hướng thẳng vào cậu.

Đây là một khía cạnh của Jun mà Dylan rất hiếm khi thấy. Có thể là trong những ngày còn là thực tập sinh, một hoặc hai lần, trước khi họ trở nên như thế này, hoặc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau một cuộc cãi vã, khi cơn giận đã bùng cháy.

Cậu biết mình không nên ở đây. Đáng lẽ cậu nên nói sự thật với Jun ngay khi tỉnh dậy trong bệnh viện, nhưng nghĩ đến khuôn mặt Jun nhăn nhó, ánh mắt ấm áp của hắn chuyển sang đau đớn, Dylan không thể làm vậy. Chưa thể, có lẽ sẽ không bao giờ có thể. Như vậy có ích kỷ không? Tất nhiên là ích kỷ rồi. Nhưng cậu thực sự không thể tự mình làm vậy.

Jun cựa mình trong giấc ngủ, trán chạm vào cánh tay Dylan. Một tiếng thở dài mãn nguyện thoát ra, và Dylan biết mình đã thua cuộc từ giây phút đó.

Cậu không chợp mắt nổi đêm đó.

~

Các thành viên đã tụ tập trong phòng khách cho buổi tối xem phim hàng tuần như thường lệ, một truyền thống đã bị gián đoạn trong thời gian Jun nằm viện. Nano quá phấn khích khi Jun đã về nhà đến nỗi cậu ấy quyết định bắt tất cả bọn họ quay lại buổi tối xem phim ngay lập tức.

Thame đang cãi nhau với Pepper về phần ăn vặt thì đoạn giới thiệu mở đầu của một bộ phim kinh dị nào đó hiện lên trên màn hình TV. Dylan đã chọn chỗ cuối ghế sofa, hy vọng tránh được điều tồi tệ nhất, nhưng kế hoạch của cậu ngay lập tức bị phá sản khi Jun ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, chen vào giữa Dylan và tay vịn với một nụ cười toe toét.

Dylan căng thẳng. "Bên kia còn chỗ trống mà," cậu lẩm bẩm, chỉ vào chiếc đệm trống gần Thame.

Jun lờ cậu đi, duỗi chân ra và để cánh tay lành lặn của mình vắt qua lưng ghế sofa, những ngón tay áp sát vào vai Dylan một cách nguy hiểm. "Không, anh ổn ở đây mà."

Dylan nhích ra xa, nhưng không may cho cậu, chiếc ghế sofa không đủ lớn để thoát ra. Trước khi cậu kịp phản đối, cánh tay Jun đã trượt xuống, vòng qua vai cậu như thể nó vốn dĩ phải ở đó. Tệ hơn nữa, những ngón tay của Jun bắt đầu vô tình xoắn một lọn tóc của Dylan, giật nhẹ.

Nano kêu lên một tiếng the thé không kìm nén được và đá vào ống chân Thame. "Nhìn đi!! Em đã nói rồi mà," cậu ấy thì thầm hét lên.

Thame thở dài, xoa xoa chân. "Anh không phản đối."

Pepper, ngồi khoanh chân trên sàn, giấu nụ cười nhếch mép sau nắm bỏng ngô.

Dylan lườm tất cả bọn họ, nhưng Jun chỉ nhích lại gần hơn khi nhạc phim rùng rợn vang lên. Mũi hắn chạm vào cổ Dylan, khiến toàn thân cậu rùng mình. Ổn cả rồi. Hoàn toàn ổn cả rồi. Cậu đang làm rất tốt.

Rồi cú hù dọa đầu tiên ập đến. Tiếng vĩ cầm rít lên và hình ảnh ma cà rồng bất ngờ lóe lên. Jun hét lên, vùi mặt vào vai Dylan, tay siết chặt hơn. Phổi Dylan như bị thắt lại và cậu cố gắng không bị sặc.

"Hai người thật kinh tởm," Thame tuyên bố.

Giọng Dylan nghẹn lại khi hơi thở vẫn chưa ổn định. "Im đi."

Jun cười phá lên, âm thanh rung lên trên da Dylan. Rồi hắn hôn lên thái dương Dylan. Não Dylan như ngừng hoạt động. Thế giới như ngừng lại. Cái quái gì thế này?

Mặt cậu nóng bừng. Sự tập trung của cậu vào bộ phim tan biến, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Jun. Cơ thể Jun bên cạnh, cảm giác môi hắn chạm vào đầu cậu, tiếng cười của hắn. Chết tiệt. Đây không chỉ là trò trêu chọc thường ngày của Jun, trò tán tỉnh giả tạo trước ống kính. Đây là thật, hay ít nhất là Jun tin là thật. Và điều tệ nhất là gì? Dylan không thể nào dứt ra được.

Mắt Nano lấp lánh, còn Pepper thì ho sặc sụa vào nắm đấm, vai rung lên vì cười thầm.

Jun, vẫn cuộn tròn bên Dylan, ngẩng đầu lên. "Em ổn chứ?" hắn thì thầm, hơi cau mày. "Em căng thẳng quá."

"Em ổn."

Nhưng Jun vẫn chưa tin. Ngón tay hắn lướt nhẹ trên xương quai xanh của Dylan, sự đụng chạm khiến Dylan như muốn nổ tung. Trên màn hình, nhân vật chính hét lên, nhưng Dylan gần như không nhận ra. Tất cả những gì cậu có thể tập trung là Jun dễ dàng áp sát vào cậu như thế nào, như thể họ đã làm điều này hết lần này đến lần khác.

Cậu đáng lẽ phải ghét điều này. Cậu đáng lẽ phải ghét hắn, nhưng giờ cậu lại đầu hàng, và lời nói dối đó ngày càng khó nhớ.

~

Căn bếp đang hỗn loạn khi Jun bước vào, cánh tay bó bột ôm lấy ngực. Nano đang xúc ngũ cốc vào miệng với tốc độ cực nhanh, Thame đang lướt điện thoại bằng một tay trong khi khuấy cà phê bằng tay kia, còn Pepper thì đang cẩn thận cắt trái cây. Dylan ngồi ở đầu bàn xa nhất, nhâm nhi tách cà phê như thể đó là thứ duy nhất giúp cậu giữ thăng bằng.

Jun hắng giọng để thu hút sự chú ý của họ. "Anh cần giúp gội đầu."

Căn phòng im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dylan.

Dylan sặc cà phê, ho sặc sụa khi thứ chất lỏng nóng hổi làm bỏng cổ họng. Cậu đập mạnh cốc xuống bàn. "Anh đùa chắc."

Jun nhún vai, nụ cười càng rạng rỡ khi chỉ vào cánh tay bị thương. "Theo lệnh của bác sĩ. Không được làm ướt bột."

Nano suýt ngã khỏi ghế, lông mày nhướn lên. "Chúc vui vẻ~"

Thame khịt mũi vào tách cà phê. Pepper há miệng, có lẽ định giúp đỡ, nhưng Jun đã bước lại gần Dylan, vẻ mặt như thách thức cậu từ chối.

Dylan thở hắt ra bằng mũi, tay bám chặt mép bàn. "Được thôi."

Cậu lôi Jun xuống hành lang đến phòng tắm, phớt lờ tiếng cười khúc khích phía sau. Jun dễ dàng đi theo, vừa đi vừa ngân nga như thể vừa trúng số độc đắc.

Phòng tắm chật chội, hơi nước vẫn còn bám trên gạch lát nền từ lần tắm trước của ai đó. Dylan đóng sầm cửa lại, rồi mở vòi nước, chỉnh nhiệt độ cho đến khi nước ấm. Cậu không nhìn Jun. Cậu không thể.

Jun ngồi trên mép bồn tắm, ngửa đầu ra sau đầy mong đợi. Tóc hắn rối bù vì ngủ, và những ngón tay của Dylan ngứa ngáy muốn sửa lại, thật vô lý. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến tóc Jun trước đây. (Phải, cậu đã từng.)

"Sẵn sàng chưa?" Dylan lẩm bẩm, chộp lấy chai dầu gội.

Mắt Jun nhắm nghiền. "Cứ làm hết sức mình đi."

Dylan quỳ xuống phía sau Jun, do dự một giây trước khi cẩn thận làm ướt tóc Jun dưới vòi nước. Nước làm sẫm màu những lọn tóc, chảy xuống gáy hắn. Những ngón tay của Dylan cũng làm theo, nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc rối hơn cậu từng thừa nhận.

Jun thở dài, nghiêng người về phía cậu. "Em giỏi việc này thật đấy."

Dylan không trả lời. Cậu tập trung vào việc gội đầu, xoa dầu gội giữa hai lòng bàn tay trước khi chà lên da đầu Jun. Cậu định dùng cách tiếp cận có phương pháp hơn, cố gắng tránh xa mọi sự thân mật không cần thiết, nhưng Jun lại tan chảy dưới tay cậu như thể đó là điều tuyệt vời nhất mà hắn từng cảm thấy.

Quá sức chịu đựng. Sự im lặng, sự gần gũi, cách Jun tin tưởng cậu hoàn toàn, như thể chưa từng có gì giữa họ ngoài chuyện này.

Giọng Jun cắt ngang sự im lặng. "Em đang cư xử kỳ lạ với anh."

Tay Dylan vẫn giữ chặt tóc hắn. "Cái gì cơ?"

Jun mở to mắt. "Chúng ta có cãi nhau trước khi tai nạn xảy ra không?"

Câu hỏi đập thẳng vào bụng cậu. Cổ họng Dylan nghẹn lại. Sự thật đè nặng trên đầu lưỡi cậu, cay đắng và ngột ngạt: Chúng ta đã cãi nhau suốt. Anh ghét em. Chuyện này không có thật.

Nhưng cậu không định nói ra điều đó, nên cậu nuốt nước bọt và lẩm bẩm, "Đại loại thế."

Jun ậm ừ, ngả đầu sâu hơn vào vòng tay Dylan. "Ừm, anh không nhớ nữa. Vậy nên, tha thứ cho anh nhé?"

Dylan nín thở. Thật dễ dàng để nói "đồng ý". Để Jun tin rằng mọi chuyện vẫn luôn như vậy. Họ có thể giả vờ, chỉ thêm một chút nữa thôi.


Tay cậu run rẩy khi xả sạch dầu gội, nước chảy xuống cống. Niềm tin của Jun như một con dao cứa sâu thêm theo từng giây cậu để lời nói dối này tiếp diễn.

Jun đột nhiên đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Dylan. Ngón tay hắn ướt đẫm nước, cái nắm tay lỏng lẻo nhưng kiên quyết. "Này."

Dylan khựng lại.

Ánh mắt Jun nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, quá thấu hiểu, quá dịu dàng. "Dù là gì đi nữa, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Dylan muốn hét lên. Nó quan trọng. Nó quan trọng bởi vì tất cả những điều này đều không phải là thật, bởi vì một ngày nào đó Jun sẽ thức dậy và nhớ ra, và Dylan sẽ chỉ còn lại đống đổ nát của một lời nói dối mà cậu đã góp phần dựng nên.

Nhưng Jun đang mỉm cười với cậu, khuôn mặt tràn đầy hy vọng, và Dylan không thể tự mình phá hỏng nó.

Cậu rụt tay lại, với lấy một chiếc khăn. "Xong."

Jun cười, lắc đầu như một con cún và phun nước khắp nơi. "Cảm ơn em yêu."

Biệt danh ấy khiến Dylan giật mình, một phần vì cảm giác tội lỗi, nhưng cũng là một điều gì đó khác mà cậu không muốn thừa nhận. Cậu ném chiếc khăn vào mặt Jun. "Đừng gọi em như vậy."

Jun chỉ cười toe toét, không hề nao núng, và Dylan biết...

Cậu đã quá sức chịu đựng rồi.

~

Trong đêm khuya, sự im lặng bao trùm ký túc xá. Dylan đang nhìn vào bản nhạc cậu viết dở dang trước đêm xảy ra tai nạn. Lời bài hát chưa hoàn chỉnh, và vẫn chưa hoàn chỉnh, nhất là lúc này khi tâm trí cậu rối bời và bồn chồn. Cậu đã như vậy kể từ vụ tai nạn, kể từ khi Jun bắt đầu nhìn cậu như thế, kiểu như...

Đừng hỏi tại sao

Anh có thể vẽ nên hình ảnh em trong tâm trí, tình yêu

Giọng Jun phá vỡ sự im lặng, khiến Dylan giật mình. "Em đang viết gì vậy?"

Dylan gập cuốn sổ lại, nhưng không đủ nhanh. Jun ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh cậu, cánh tay bó bột đặt lên đệm giữa hai người. Những ngón tay hắn chạm vào mép cuốn sổ một cách tò mò.

"Không có gì," Dylan lẩm bẩm, nghiêng người sang một bên để tạo khoảng cách cần thiết giữa hai người, nhưng cũng để che giấu cuốn sổ.

Jun chỉ cười và đưa tay nắm lấy tay Dylan. Những ngón tay hắn ấm áp, chai sạn vì tập nhảy và chơi guitar, lướt nhẹ trên những đường gờ trên đốt ngón tay Dylan. Rồi cậu ngước nhìn hắn.

"Em thật xinh đẹp khi tức giận," Jun lẩm bẩm.

Hơi thở của Dylan nghẹn lại. Cậu nên buông ra. Cậu sẽ buông ra. Bất cứ lúc nào. Cậu sẽ làm vậy.

Cậu đã không làm vậy.

Jun nhếch mép cười. "Anh luôn muốn hôn em nhiều như vậy sao, hay là do chấn thương đầu?"

Lời bài hát của Dylan vang vọng trong đầu cậu.

Không hơi thở hay vẻ đẹp

Không âm thanh hay hình ảnh

Điều gì đã từng khiến anh cảm thấy như em đêm nay

Cậu nghiến chặt hàm. "Là do chấn thương ở đầu."

Jun lại cười khi những ngón tay hắn siết chặt lấy cổ tay Dylan. "Anh thấy khó tin quá."

Không khí giữa họ vỡ vụn, Dylan giật tay ra và đứng dậy nhanh đến nỗi suýt ngã trước khi kịp đứng dậy.

Jun ngả người ra sau một cách uể oải, duyên dáng, nụ cười vẫn không hề phai. "Bỏ trốn?"

Dylan không trả lời. Cậu không thể. Ngực cậu nóng bừng, da cậu căng cứng, suy nghĩ của cậu hỗn loạn với những điều sai trái sai trái...

Cậu cầm lấy cuốn sổ tay và chạy vào phòng ngủ.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu, vang vọng khắp căn phòng trống trải. Dylan áp lòng bàn tay vào mặt kim loại mát lạnh của bàn làm việc, cố gắng điều hòa hơi thở đứt quãng khi những cái chạm của Jun vẫn còn nóng rát trên da cậu.

~

Dylan đứng trong bếp, cau mày nhìn máy pha cà phê như thể nó là nguồn cơn của mọi rắc rối, đổ lỗi cho máy pha cà phê còn dễ hơn là đổ lỗi cho chính hành động bất cẩn của mình.

Hương thơm của những hạt cà phê mới xay lan tỏa trong không khí khi cậu loay hoay với các nút bấm. Jun thích cà phê ngọt, chỉ cần thêm một lượng sữa vừa đủ để chuyển sang màu caramel. Còn Dylan thậm chí còn không uống cà phê.

Nano dựa vào quầy bên cạnh, cằm chống lên hai tay. "Giờ anh pha cà phê à?"

Dylan lờ cậu ấy đi, rót thứ chất lỏng nóng hổi vào chiếc cốc yêu thích của Jun. Chiếc cốc hình mèo màu hồng có quai sứt mẻ mà hắn nhất quyết không chịu vứt đi.

Nano cười toe toét khi nhận ra. "Anh chẳng bao giờ pha cà phê cho ai cả. Kể cả Thame khi anh ấy bị ốm năm ngoái."

"Không có gì to tát cả," Dylan lẩm bẩm, khuấy thêm chút đường, mặc dù trước đây cậu luôn cằn nhằn Jun vì hắn cứ cho quá nhiều đường vào đồ uống. "Jun đang hồi phục. Cậu ấy không nên đi lại nhiều quá."

"Phải." ​​Mắt Nano sáng lên. "Còn đồ ăn hôm qua thì sao? Cả bộ sạc anh mang cho anh ấy khi điện thoại anh ấy hết pin nữa? Và..."

Dylan dí cốc vào ngực Nano, ngắt lời cậu. "Mang cái này cho nó trước khi nguội."

Nano cười nhưng ngoan ngoãn nhận lấy cốc cà phê, vừa chạy ra khỏi bếp vừa ngân nga hát, "Dylan đang yêu đấy!"

Tai Dylan nóng bừng.

Jun đang nằm trên ghế sofa, lướt điện thoại thì Nano ngồi xuống cạnh hắn và dúi cốc vào tay hắn. "Từ bạn trai của anh đấy," Nano trêu chọc, nhướn mày.

Jun nhấp một ngụm, ngân nga thỏa mãn. "Chết tiệt, cậu ấy pha chế hoàn hảo thật."

Pepper, đang đi ngang qua với một giỏ đồ giặt, dừng lại. "Dylan pha à?"

"Ừ," Jun nói, cười toe toét vào tách. "Dylan dạo này đảm đang quá. Dễ thương thật."

Thame, người đang chỉnh dây đàn guitar ở góc phòng, khịt mũi. "Dylan? Đảm đang á? Là nó bị đập đầu khi va chạm, hay mày?"

Dylan chọn đúng lúc đó để bước vào, khoanh tay, trông như thể cậu hối hận về mọi lựa chọn trong đời đã dẫn mình đến đây. "Chỉ là cà phê thôi mà," cậu càu nhàu.

Jun nhếch mép cười. "Và món súp tối qua nữa. Và-"

"Im đi," Dylan nói, cố tỏ ra giận dữ, nhưng không thành lời.

Pepper lắc đầu, vẻ thích thú. "Mày đang tận hưởng chuyện này quá mức đấy."

Dylan không phủ nhận.

Sau đó, khi Jun đang ngủ gật trên ghế sofa, Dylan lặng lẽ đắp chăn lên người hắn.

Nano, đứng ngoài cửa nhìn theo, thì thầm, "Anh xong rồi."

Dylan không trả lời, nhưng khi cậu chỉnh lại chăn, những ngón tay cậu nán lại trên vai Jun thêm một giây nữa.

~

Jun ngồi trên mép ghế sofa, ngón tay ấn vào thái dương khi một cơn đau nhói nhói chạy sau mắt.

Dylan đứng gần cửa bếp, khoanh tay, nhìn hắn với vẻ mặt vô hồn.

Một ký ức chợt lóe lên trong tâm trí Jun.

Dylan đập lưng vào tường, Jun nắm chặt tay áo. Mái tóc bạch kim của Dylan rối bù, môi cậu hé mở. "mày đúng là phiền phức," Jun gầm gừ, nhưng rồi hắn nới lỏng tay, những ngón tay buông thõng trên ngực Dylan. Mặt họ quá gần. Ánh mắt Dylan dao động, hơi thở gấp gáp khi ngón tay cái của Jun chạm vào hõm cổ họng cậu.

Jun chớp mắt, hình ảnh đó tan biến nhanh như lúc nó xuất hiện. Ngực hắn thắt lại. "Kỳ lạ," hắn lẩm bẩm.

Dylan cứng người. "Cái gì?"

Jun ngước lên, bối rối về ký ức vừa rồi. "Anh vừa nhớ ra điều gì đó. Chúng ta. Đánh nhau."

Vẻ mặt trống rỗng của Dylan chuyển sang hoảng loạn, trước khi trở lại bình thường. "Ừ. Chúng ta đã làm điều đó rất nhiều."

"Nhưng không chỉ là đánh nhau, phải không?" Jun nghiêng đầu, tìm kiếm phần còn lại của ký ức. Nó cảm thấy không trọn vẹn, giống như một bức tranh ghép hình bị mất đi một mảnh ghép trung tâm.

Những ngón tay Dylan co giật trên cánh tay, điều này hơi quá gần với sự thật đến mức khó mà an ủi được. "Ý anh là gì?"

Jun đứng dậy, băng qua phòng cho đến khi chỉ còn cách Dylan vài phân. Hắn đưa tay ra, bắt chước ký ức. Bàn tay hắn đặt lên ngực Dylan, những ngón tay xòe ra trên lớp vải áo sơ mi. Dylan không nhúc nhích, nhưng hơi thở cậu dồn dập hơn.

"Chúng ta vẫn luôn gần gũi thế này mà, phải không?" Jun lẩm bẩm.

Dylan nuốt nước bọt. "Không phải như thế này."

Rồi Dylan lùi lại, phá vỡ sự tiếp xúc. "Anh nên ngồi xuống. Bác sĩ dặn đừng ép mình quá."

Jun nhếch mép, dù đầu vẫn còn đau nhói. "Em lúc nào cũng bảo anh phải làm gì."

"Phải có người làm chứ," Dylan đáp trả.

Jun cười trêu chọc. "Anh thích thế. Được ai đó làm chủ."

Mắt Dylan tối sầm lại. "Anh biết mà, phải không?"

Những lời đó khiến Jun rùng mình. Hắn muốn đuổi theo, muốn áp sát hơn nữa và xem Dylan sẽ để lộ điều gì nữa. Nhưng trước khi hắn kịp làm vậy, cửa trước đã bật mở.

Nano lao vào, một túi đồ tạp hóa lủng lẳng trên tay. "Em có đồ ăn vặt! Và còn nữa..." Cậu sững người, mắt đảo qua đảo lại. "Ồ. Em có làm phiền hai anh không?"

Dylan thở hắt ra rồi quay đi. Cậu hơi mừng vì Nano đã xen vào. "Không."

Jun nháy mắt với Nano. "Chỉ là đang hồi tưởng lại thôi."

Nano cười toe toét, giả vờ tin họ. "Ừ. Chắc chắn rồi." Cậu đặt túi lên quầy và rút điện thoại ra, bấm liên tục. "Thame nợ em tiền."

Dylan lườm cậu. "Đừng bắt đầu."

Jun bối rối.

Thame nợ thằng bé tiền sao? Vì cái gì?

Hắn ngã phịch xuống ghế sofa, duỗi tay ra sau đầu. Ký ức về hắn và Dylan vẫn còn vương vấn trong tâm trí hắn, mơ hồ nhưng dai dẳng. Hắn liếc nhìn Dylan, người giờ đang cố tình lờ hắn đi để tập trung vào tủ lạnh.

Còn nhiều điều hơn thế nữa. Nhiều điều hơn thế nữa về họ. Và Jun sẽ tìm ra câu trả lời.

~

Dylan lại ở trong phòng, viết lời bài hát về Jun, luôn luôn về Jun.

Đang mải mê viết lách, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Dylan đóng sầm cuốn sổ lại, nhưng đã quá muộn. Pepper đứng ở cửa, khoanh tay, vẻ mặt ấm áp thường ngày thay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc hơn.

"Chúng ta cần nói chuyện," Pepper nói.

Dylan không thích nghe điều đó, nghe như thể nó sắp trở nên riêng tư, mà cậu thì không thích kiểu riêng tư như vậy. "Về chuyện gì?"

Pepper bước vào trong, đóng cửa lại sau lưng. "mày biết mà."

Không khí trong phòng thu trở nên nặng nề. Dylan nhìn đi chỗ khác, những ngón tay siết chặt cuốn sổ. Cậu thực sự không muốn có cuộc trò chuyện này.

"mày đang nói dối nó," Pepper nói, giọng nhỏ nhưng kiên quyết, đảm bảo rằng mình truyền đạt được thông điệp đến Dylan. "Đó không phải là tình yêu."

Dylan nghiến chặt hàm. "Mày nghĩ tao không biết điều đó sao?"

"Vậy tại sao mày lại tiếp tục làm thế?"

Bởi vì Jun đang mỉm cười với cậu, dịu dàng, theo cách mà hắn chưa từng làm trước đây. Bởi vì hắn đã nắm lấy tay Dylan không chút do dự, bởi vì hắn đã hôn lên thái dương cậu như thể đó là điều dễ dàng nhất trên đời. Bởi vì lần đầu tiên, Dylan không cần phải giả vờ rằng cậu không đau lòng vì hắn.

Nhưng cậu không thể nói ra điều đó.

Pepper thở dài ngao ngán, thất vọng trước tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình mà cậu không thể sửa chữa. "Dylan. Nó xứng đáng được biết sự thật."

"Tao biết," Dylan nói. "Và cậu ấy xứng đáng có một người tốt hơn tao. Tốt hơn cái mớ hỗn độn chết tiệt này." Giọng cậu nghẹn lại. "Nhưng khi tao nói với cậu ấy, thì thế là hết. Mọi chuyện đã kết thúc. Cậu ấy sẽ ghét tao. Và tao-"

Tao không biết làm thế nào để mất cậu ấy thêm lần nữa.

Vẻ mặt Pepper dịu lại, cậu đoán già đoán non những lời Dylan chưa nói, nhưng cậu không thể đầu hàng; cậu cần Dylan nhận ra mình đang làm gì. "Đó không phải là quyết định của mày. Mày không có quyền quyết định điều gì tốt hơn cho cậu ấy."

Pepper bước lại gần, đặt tay lên vai Dylan khi Dylan quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Pepper. "Mày không phải là kẻ xấu ở đây. Nhưng mày đang làm tổn thương cả hai người."

Dylan nuốt nước bọt. Câu biết Pepper nói đúng, nhưng Chúa ơi, cậu không muốn cậu ấy đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store