ZingTruyen.Store

[Transfic JunDylan] Những câu chuyện lượm lặt

Crash course 1

jjkai94


crash course

author: britishboohong

Link: archiveofourown.org/works/66681517/chapters/172035196

Tóm tắt:

Jun gặp tai nạn và tỉnh dậy với niềm tin Dylan là bạn trai của mình... Vì một lý do nào đó, Dylan quyết định thuận theo.

Chương 1

Dylan và Jun lại cãi nhau. Lại nữa rồi. Dylan đứng giữa phòng, nắm chặt tay. "Mày chẳng nghiêm túc trong chuyện gì cả. Đây là sự nghiệp của chúng ta, không phải trò chơi chết tiệt của mày. Mày không cần phải tán tỉnh bất kỳ vũ công phụ họa mới nào của chúng ta đâu."

Jun cười. Hắn không thể tin nổi sự cay nghiệt của Dylan. Sao cậu lại nghĩ mình cao giá đến thế? Điều gì khiến cậu tốt hơn hắn thế? "Ồ, tao nghiêm túc với nhiều thứ lắm. Chỉ là không phải mày."

Ở phía bên kia phòng, Thame ra hiệu, hoàn toàn phát ngán với những cuộc cãi vã liên miên của họ. "Hai người thật mệt mỏi."

"Em nghĩ thế cũng khá lãng mạn đấy chứ," Nano chen vào.

Pepper liếc nhìn cậu ấy để bảo cậu im lặng. "Không, không phải đâu."

Dylan chỉ lờ bạn bè đi. Suy nghĩ của cậu rối bời, một mớ bòng bong những suy nghĩ kiểu "Mình ghét hắn, mình muốn hắn, và tại sao hắn lại không nhìn mình như thế?" Nụ cười nhếch mép của Jun cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Thật bực mình, thật say sưa, và hắn đã chọc tức Dylan.

Thame ném một chiếc gối vào đầu Nano. "Đừng có khuyến khích họ nữa."

"Em không có! Em chỉ nói vậy thôi."

"Có ai hỏi em đâu," Pepper lẩm bẩm, ngã phịch xuống ghế.

Dylan đã nghe đủ rồi. Với cái liếc cuối cùng về phía Jun, cậu bước ra khỏi phòng và đi về phòng thu tạm bợ trong phòng ngủ. Cậu cần phải làm việc, để át đi tiếng ồn trong đầu. Nhưng hình ảnh khuôn mặt Jun, đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt sáng lên đầy thách thức, cứ bám theo cậu.

Cậu đang tự dối mình, một giọng nói trong đầu cậu thì thầm. Cậu không ghét hắn. Cậu chưa bao giờ ghét.

Cậu đóng sầm cửa phòng thu lại sau lưng, cố gắng im lặng với thế giới bên ngoài, cũng như những suy nghĩ của chính mình.

~

Mưa rơi như trút nước lên kính chắn gió. Jun tăng tốc độ cần gạt nước nhưng chẳng giúp ích gì cho tầm nhìn của hắn, nó quá ướt át. Hắn đã lái xe của Dylan đi dạo để lấy lại bình tĩnh. Tại sao hắn lại lái xe của Dylan? Hắn thực sự không biết. Có lẽ vì hắn biết đó là tài sản quý giá nhất của mình. Có lẽ vì hắn luôn muốn có một phần của Dylan bên mình.

"Mày chẳng nghiêm túc với bất cứ điều gì cả."

Những lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu hắn, mỗi lần lại nhói đau. Hắn không cố ý thúc ép Dylan đến thế. Hắn không muốn Dylan phải chịu đựng như vậy. Nhưng hắn còn biết làm gì khác chứ? Dylan chỉ nhìn hắn khi họ cãi nhau. Cậu chỉ chạm vào hắn để đẩy hắn ra.

Có lẽ đối với cậu, hắn chỉ là vậy thôi. Một vấn đề. Một trò đùa.

Jun không ngốc. Hắn biết mình tán tỉnh chỉ để đánh lạc hướng. Nhưng trời ơi, hắn muốn Dylan nhìn xuyên qua chuyện đó, để nhìn thấy hắn. Hắn muốn Dylan cũng muốn lại hắn, dù chỉ một lần.

Và rồi Jun nhìn thấy đèn pha. Một chiếc xe khác lạng lách dữ dội bên phần đường của hắn, chạy quá nhanh. Thời gian như chậm lại và thế giới như thu hẹp lại trong tiếng đèn pha chói lóa, tiếng lốp xe rít lên, tim hắn thắt lại trong cổ họng. Hắn cố gắng giật vô lăng, nhưng đã quá muộn.

Kim loại gào thét. Kính vỡ tan. Lực va chạm mạnh khiến hắn ngã ngửa ra ghế, rồi lại ngã về phía trước, dây an toàn cứa vào xương đòn. Và trong khoảnh khắc cuối cùng tỉnh táo, tất cả những gì hắn nghĩ đến là: Dylan sẽ giết mình vì đã làm hỏng xe của cậu ấy.

Và rồi mọi thứ tối sầm lại.


~ Đồng hồ trên tường điểm 3 giờ sáng.

Dù họ có cãi nhau dữ dội đến đâu, Jun luôn về vào lúc nửa đêm. Ngay cả sau những trận cãi vã tồi tệ nhất, hắn vẫn lẻn qua cửa như một con mèo cụp đuôi. Hắn sẽ mỉm cười như thể chưa từng xé toạc ngực Dylan và để nó chảy máu. Và Dylan sẽ luôn chờ đợi, chỉ để chắc chắn rằng hắn sẽ quay lại. Hắn luôn trở lại.

Nhưng không phải đêm nay. Hắn đã không quay lại.

Dylan đi đi lại lại trong phòng khách. Điện thoại của cậu nằm im lìm trên bàn cà phê. Màn hình vẫn tối om, không cuộc gọi, không tin nhắn. Không có gì cả. Hắn ổn. Hắn chỉ đang làm trò thôi. Có lẽ hắn đang cười phá lên ở đâu đó.

Nhưng nỗi lo lắng đang gặm nhấm Dylan. Cậu không thể không cảm thấy có điều gì đó rất, rất không ổn.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Thame đang đứng ở cửa ra vào, Nano lảng vảng phía sau, ôm chặt con thú nhồi bông yêu thích của mình. Pepper theo sau, chìa khóa leng keng trong tay.

"Mày lo cho nó à?" Thame nói.

Dylan chế giễu. "Tao không lo cho Jun. Tao lo nó sẽ hủy hoại danh tiếng của MARS bằng cách làm điều gì đó ngu ngốc."

Môi dưới của Nano mấp máy như sắp khóc. "Nhưng anh không thực sự nghĩ vậy, phải không?"

Một tiếng chuông lớn vang lên trong phòng và tất cả đều sững người. Điện thoại của Thame sáng lên, tên quản lý của họ, Mick, nhấp nháy trên màn hình. Lúc 3 giờ sáng ư? Chẳng ai gọi lúc 3 giờ sáng cả. Trừ khi có chuyện gì đó không ổn.

Thame chộp lấy điện thoại, nhận cuộc gọi ngay lập tức và áp vào tai. "Alo? P' Mick? Mọi chuyện ổn chứ?"

"Vâng. Được rồi. Bọn em đang trên đường đến."

Cậu ấy hạ điện thoại xuống và quay mặt về phía các thành viên khác. Mặt cậu ấy tái mét, trông như vừa nhìn thấy ma. Trông cậu ấy thật kinh hãi.

Pepper chậm rãi bước về phía cậu ấy, như thể sợ làm cậu ấy giật mình. "Thame. Có chuyện gì vậy?"

"Mọi người ơi," Thame thì thầm. "Có chuyện gì đó đã xảy ra với Jun. Chúng ta cần phải đi thôi."

Dylan cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cậu muốn nôn.

~

Trắng.

Đó là tất cả những gì Jun thấy khi tỉnh dậy. Ánh đèn bệnh viện và những bức tường trắng toát làm cay mắt hắn. Đầu hắn nhói lên cùng tiếng bíp của máy đo nhịp tim. Mỗi nhịp đập lại mang đến một cơn buồn nôn mới dâng lên dạ dày. Hắn cố gắng cử động, nhưng chân tay nặng trĩu và cơ thể bất lực. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

Hắn cố gắng chắp nối lại những mảnh ký ức vụn vỡ. Những con đường trơn trượt dưới mưa. Đèn pha chiếu vào làn đường của hắn. Tiếng xương kêu răng rắc chói tai. Nhưng những ký ức ấy đã vụt mất trước khi hắn kịp nắm bắt chúng.

Rồi một bóng người lơ lửng nơi ngưỡng cửa kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Jun chớp mắt, cố gắng tập trung tầm nhìn vào bóng người ấy. Tóc bạc, quai hàm sắc nhọn. Dylan. Hắn cảm thấy ngực mình nhói đau. Ấm áp. Nỗi đau như neo giữ cơ thể và tâm trí hắn. Hắn muốn vươn tay ra với lấy cậu.

"Này, em yêu," Jun khàn giọng. "Anh nhớ em."

Dylan cứng người khi cậu tiến lại gần giường. Đôi mắt cậu, viền đỏ như thể đã nhiều ngày không ngủ, mở to vì sốc. "Mày vừa nói gì cơ?"

Jun cau mày. Đầu óc hắn rối bời, suy nghĩ chậm chạp, nhưng ngay cả khi đầu óc còn đang mơ màng, hắn vẫn nhận ra giọng điệu đó. Giọng Dylan nhỏ nhẹ, hơi sợ hãi, như thể cậu đang chuẩn bị cho cú va chạm.

Đằng sau Dylan, những người khác trông có vẻ bối rối. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn vừa mọc thêm một cái đầu nữa. Tim Jun bắt đầu nặng trĩu. Hắn không chắc đó là tác dụng phụ của hàng trăm loại thuốc bệnh viện mà hắn đang dùng lúc này, hay là cái nhìn xa lạ của Dylan dành cho hắn.

"Anh nói gì sai à?" Jun thực sự hy vọng mình không làm Dylan buồn, đó là điều cuối cùng hắn muốn.

"Không," Dylan nói quá nhanh. "Mày chỉ bị mất trí thôi."

Jun biết cậu đang nói dối. Có điều gì đó không ổn ở đây.

Thame hắng giọng. "Jun, mày có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Jun lại liếc nhìn Dylan, tìm kiếm điều gì đó? Một manh mối? Một vết nứt? Nhưng khuôn mặt Dylan như một cánh cửa khóa chặt.

"Tao bị tai nạn xe hơi à?" Jun hỏi. "Hình như vậy. Mọi thứ hơi mơ hồ."

"Anh làm hỏng xe của Dylan rồi!" Nano gọi. Pepper huých khuỷu tay cậu ấy, ra hiệu rằng đây không phải lúc, và cậu nên im lặng.

Jun nhăn mặt. "Chết tiệt. Anh xin lỗi, Dyl. Anh sẽ đền bù cho em, anh hứa." Hắn đưa tay ra định nắm lấy tay Dylan. Nhưng Dylan lùi lại. Nỗi đau chắc hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt Jun, Dylan ngay lập tức tỏ vẻ tội lỗi. "Không sao đâu. Chỉ là một chiếc xe thôi, không sao đâu."

Từ khi nào vậy? Dylan yêu chiếc xe đó. Jun há miệng định hỏi khi nào bác sĩ bước vào, tay cầm bảng kẹp hồ sơ. "À, cậu tỉnh rồi! Tốt."

Căn phòng như sống lại. Các thành viên chen chúc lại gần hơn khi bác sĩ bắt đầu giải thích. Ông nói với họ rằng Jun bị chấn động não nặng, vài vết gãy xương nhỏ và chứng mất trí nhớ ngược dòng. Nhưng Jun không lắng nghe.

Giọng bác sĩ cứ đều đều, liệt kê những thuật ngữ y khoa mà Dylan chỉ mới hiểu được một nửa. Từng từ ngữ cứ lẫn vào nhau, hoàn toàn vô nghĩa. Tất cả những gì cậu có thể tập trung vào là bàn tay Jun mà giờ cậu đã cho phép Jun nắm lấy. Chỉ vì hắn bị thương và không nhớ gì cả, cậu tự nhủ.

Cái nắm của Jun chặt và ẩm ướt, nhưng Dylan cảm thấy tay mình như đang nóng bừng. Cậu thực sự nên rút tay ra. Nhưng cậu không muốn. Cậu chưa bao giờ có thể nắm lấy Jun như thế này, nên cậu sẽ nắm lấy cơ hội. Cậu sẽ ích kỷ một lần.

Cậu nhận thấy ánh mắt Pepper nhìn chằm chằm vào mình. Cậu chọn cách lờ nó đi.

"...rất có thể là do tổn thương vùng hồi hải mã," bác sĩ nói tiếp, gõ nhẹ vào bảng kẹp hồ sơ. "Ký ức về vụ tai nạn của cậu ấy có thể sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng ký ức về những người và sự kiện trước vụ việc dường như vẫn còn nguyên vẹn. Đó là một dấu hiệu tốt."

Nano ngẩng lên. "Vậy là anh ấy nhớ chúng ta à?"

"Rõ ràng rồi," Thame lẩm bẩm, gật đầu về phía ngón tay cái của Jun đang vô tình vuốt ve mu bàn tay Dylan. Dylan cứng người, cậu thậm chí còn không nhận ra Jun đang làm vậy.

Jun dường như hoàn toàn không hay biết gì về sự căng thẳng mà hắn đã gây ra trong phòng. Mí mắt hắn cứ sụp xuống, nặng trĩu vì thuốc giảm đau. Nhưng thỉnh thoảng, mắt hắn lại mở ra và nhìn Dylan với một hơi ấm dịu dàng khiến bụng Dylan quặn lại.

Hắn nghĩ hai người đang ở bên nhau.

Vị bác sĩ kết thúc bài diễn thuyết bằng những lời khuyên về việc nghỉ ngơi và chụp chiếu tiếp theo, rồi cáo lui, để lại năm người họ trong sự im lặng ngột ngạt.

Pepper là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Chúng ta cần nói với nó."

"Chưa đâu." Dylan rít lên.

"Chưa đâu? Dylan, nó nghĩ hai người đang hẹn hò?!"

"Tao biết nó nghĩ gì." Dylan thì thầm đáp lại. Cậu không thể mạo hiểm để Jun nghe thấy.

Mắt Pepper nheo lại. "Đây là một ý tưởng tồi."

"Ừ. Kể cho tao nghe điều gì mới đi."

Pepper thở dài nhìn cậu. "Mày thật không thể tin nổi."

Dylan không phản bác. Pepper nói đúng, cậu thật không thể tin nổi. Đây là một ý tưởng tồi. Nhưng nếu không, nhìn khuôn mặt Jun nhăn nhó khi nhận ra sự thật, thì còn tệ hơn.

Jun cựa mình bên cạnh, tay nắm chặt tay Dylan hơn một chút. "Dyl?"

"Gì vậy?"

"Anh làm hỏng xe của em à?" Giọng Jun khàn đặc vì thuốc, nhưng nỗi tội lỗi trong đó thì không thể nhầm lẫn. Trông hắn như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Dylan do dự. Sự thật là đúng vậy, Jun đã làm hỏng hết mọi chuyện. Dylan đã trải qua ba giờ đồng hồ vừa giận dữ vừa kinh hãi, đi đi lại lại trong phòng chờ cấp cứu như một con thú bị nhốt. Nhưng cậu sẵn sàng từ bỏ cả trăm chiếc xe nếu điều đó có nghĩa là Jun vẫn ổn, rằng Jun vẫn ở bên cậu.

"Em đã nói với anh rồi. Đó chỉ là một chiếc xe thôi mà," cậu lẩm bẩm.

Jun cau mày. "Nhưng em yêu chiếc xe đó."

Không nhiều bằng...

Dylan cắt ngang dòng suy nghĩ trước khi nó kịp kết thúc.

Thame đặt tay lên vai Nano. "Thôi nào, chúng ta nên để cậu ấy nghỉ ngơi."

Nano, với vẻ mặt nghiêm nghị khác thường, gật đầu. "Ừ. Trông anh ấy tệ quá."

Jun cười khúc khích yếu ớt. "Cảm ơn Nano. Anh cũng yêu em."

Những người khác bắt đầu đi ra, nhưng Pepper do dự, nhìn chằm chằm vào Dylan. Dylan nghĩ rằng cậu ấy sẽ cãi nhau trước mặt Jun, và phá hỏng bất kỳ ảo tưởng mong manh nào mà họ vừa vô tình mắc phải. Nhưng Pepper chỉ thở dài. "Làm ơn đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa," cậu ấy thì thầm chỉ để Dylan nghe thấy. Rồi cậu ấy đi mất.

Dylan chỉ còn lại một mình với Jun. À thì. Không phải một mình. Y tá và những bệnh nhân khác đang hối hả ngoài hành lang. Nhưng trong sự tĩnh lặng của căn phòng, cảm giác như cả thế giới chỉ tập trung vào đôi tay nắm chặt của họ. Jun vẫn đang vật lộn, hơi thở dồn dập khi hắn cố gắng nói ra. "Em ở lại?"

Lẽ ra Dylan nên nói không. Lẽ ra cậu nên gỡ tay họ ra và đi theo các thành viên khác ra khỏi phòng mà không ngoảnh lại nhìn. Nhưng cậu vẫn đứng bên cạnh Jun và tay Jun vẫn nằm trong tay cậu.

"Ừ," cậu nói. "Em sẽ ở lại."

Jun mỉm cười, hài lòng với câu trả lời và chìm vào giấc ngủ yên bình. Dylan nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của họ. Những ngón tay của Jun đan vào nhau thật dễ dàng. Dylan tự hỏi liệu đây có phải là khoảnh khắc cậu mất kiểm soát không. Về họ. Và tệ hơn nữa, tại sao cậu lại chẳng quan tâm.

~

Dylan đã rời khỏi phòng bệnh hai mươi phút trước với lý do "đi mua đồ ăn", nhưng ai cũng biết cậu chỉ cần thoát khỏi nụ cười ngớ ngẩn của Jun và tình hình hiện tại.

Ba thành viên còn lại đang ngồi ngoài phòng chờ. Nano đang lướt điện thoại, xem qua những bức ảnh cậu ấy đã chụp Jun và Dylan cãi nhau. Cậu đang cho Pepper và Thame xem, cố gắng thuyết phục họ rằng đó thực sự là bằng chứng họ đang yêu nhau.

"Được rồi, nhưng hãy nhìn bức ảnh này xem," cậu ấy nói, đưa màn hình về phía Pepper. Pepper thở dài nhưng vẫn cầm lấy điện thoại. Bức ảnh hơi mờ, rõ ràng được chụp giữa lúc đang cãi nhau, nhưng không thể phủ nhận: Dylan, ánh mắt nhìn Jun chăm chú đến mức có thể làm tan chảy thép, những ngón tay siết chặt lấy áo Jun. Nhưng ánh mắt cậu lóe lên một tia lửa, trông không hoàn toàn là giận dữ.

Nano nhướn mày. "Thấy chưa? Đã bảo rồi mà."

"Nano, thề có Chúa."

"Không, không, nó nói đúng đấy," Thame nói, nghiêng người qua vai Pepper. "Dylan lúc nào cũng nhìn Jun như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy."

"Hay là đâm nó," Pepper lẩm bẩm.

Nano há hốc mồm. "Thật là sự lãng mạn căng thẳng!" Cậu lướt sang bức ảnh tiếp theo. Jun, ở hậu trường, mắt dõi theo Dylan khắp phòng trong khi giả vờ nhấp một ngụm nước. Rồi một bức nữa: nụ cười nhếch mép của Jun sau khi Dylan đẩy hắn trong buổi tập, cái cách lưỡi hắn thè ra liếm môi sau đó.

Thame nhăn mặt với cậu. "Sao emlại có những thứ này?"

Nano cười rạng rỡ. "Em có một tập tài liệu. Nó tên là 'Em đã bảo rồi mà.'" Cậu dừng lại. "À, về mặt kỹ thuật thì nó tên là 'Jun và Dylan là những kẻ ngốc kể từ năm 2021,' nhưng ý chính vẫn là vậy."

Pepper trả điện thoại lại như thể nó bị nhiễm độc. "Em bị ám ảnh rồi."

Nano nhún vai. "Em chỉ chú ý thôi. Không giống như một số người." Cậu liếc nhìn Thame.

Thame giơ tay lên. "Đừng lôi anh vào chuyện này. Anh đã cố lờ đi cái sự ham muốn tình dục của họ từ hồi mới ra mắt rồi."

Pepper rên rỉ. "Không phải ham muốn tình dục."

"Đúng thế đấy!" Nano kêu lên bực bội. "Nhìn đây, nhìn đây." Lần này cậu mở một video: Jun, giữa buổi hòa nhạc, thì thầm điều gì đó vào tai Dylan khiến cậu loạng choạng trên sân khấu. Cái cách Dylan lườm hắn sau đó không phải là thù hận. Hoàn toàn không.

Pepper há hốc mồm, rồi lại ngậm lại. "Được rồi. Có thể."

Nano cười đắc thắng và ôm điện thoại vào ngực. "Em biết anh sẽ nhượng bộ mà."

"Chuyện này chẳng có gì quan trọng nếu Dylan cứ giả vờ không quan tâm," Pepper đáp, vẻ mặt buồn bã.

Nụ cười của Nano tắt ngấm, hòa cùng tâm trạng nghiêm nghị của Pepper. "Nó sẽ suy sụp mất," cậu nói, giọng nhỏ hơn. "Jun quá giỏi chọc tức nó."

Thame khịt mũi. "Ừ. Như một con ký sinh trùng vậy."

Cửa phòng Jun mở ra và vị bác sĩ bước ra. Cả ba người lập tức đứng thẳng dậy, quên hết mọi lời trêu chọc.

Nano đứng dậy, vội vã chạy đến chỗ bác sĩ. "Anh ấy ổn chứ ạ?"

Bác sĩ gật đầu. "Cậu ấy đang nghỉ ngơi. Các cậu có thể gặp lại cậu ấy sớm thôi."

Pepper thở phào nhẹ nhõm. Thame khẽ lẩm bẩm một lời tạ ơn. Còn Nano thì sao? Nano rút điện thoại ra lần cuối, chụp vội một bức ảnh Dylan, vừa rẽ qua góc đường, hai cốc cà phê trên tay, mắt dán chặt vào cửa phòng Jun như một ngọn hải đăng dẫn đường.

Tập ​​tài liệu ngày càng dài ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store