[Transfic JunDylan] Những câu chuyện lượm lặt
Crash course 3
Chương 3
Jun tỉnh dậy với một tiếng thở hổn hển, người giật nảy lên. Tim hắn đập thình thịch vào xương sườn, mồ hôi lạnh buốt trên da. Những gì còn sót lại của giấc mơ mà hắn vừa tỉnh dậy vẫn còn bám chặt lấy hắn, một giấc mơ dường như quá thực tế để chỉ là một giấc mơ.
Mặt Dylan nhăn nhó vì tức giận, hai tay hắn nắm chặt lấy áo hắn, mũi họ gần như chạm vào nhau. Giọng cậu đầy giận dữ. "Mày không bao giờ nghe lời tao!!" Cậu thốt ra.
Không có giải pháp nào, chỉ có hận thù và thù địch.
Jun quay đầu lại và thấy Dylan nằm bên cạnh, ngủ say, mái tóc bạc úp vào gối. Trong giấc ngủ, trông cậu thật dịu dàng, thật yên bình, hoàn toàn khác biệt với cậu bé sắc sảo và giận dữ trong giấc mơ của Jun.
Jun tiếp tục quan sát cậu. Hắn nhìn lồng ngực Dylan phập phồng và hàng mi khẽ rung lên. Dấu hiệu của một giấc ngủ không mộng mị, không bị quá khứ làm phiền. Jun ghen tị với điều đó.
Những ngón tay hắn run rẩy vì thôi thúc muốn vươn ra, để tự trấn an mình rằng Dylan ở hiện tại này là có thật, nhưng giấc mơ vẫn cứ làm hắn bồn chồn.
Một tiếng thì thầm trong đầu hắn: Nếu chúng ta đã yêu nhau đến thế, tại sao việc nhớ lại lại giống như chạm vào một vết bầm tím?
~
Sáng hôm sau, Jun và Dylan đang ở trong bếp cùng nhau; Jun đứng sang một bên để không cản trở Dylan đang lấy trứng ra hai chiếc đĩa. Không khí gia đình, đáng lẽ phải rất thoải mái, nhưng Jun cảm thấy có gì đó không ổn.
"Vậy," Jun nói, bỏ một miếng bánh mì nướng vào miệng, "kể cho anh nghe về buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đi."
Tay Dylan khựng lại nửa giây trước khi tiếp tục gắp thức ăn. Jun đang hỏi những câu hỏi đầy nguy hiểm. "Tại sao?"
"Vì anh muốn nghe em nói." Jun cười toe toét, huých hông Dylan bằng hông mình. "Nào, em yêu. Kể cho anh nghe em đã yêu anh như thế nào."
Dylan cúi đầu, biết rằng chỉ cần nhìn vào mắt hắn là cậu sẽ tiết lộ tất cả. "Anh nói nhiều quá," cậu lẩm bẩm. "Khiến em muốn phát điên mất."
Jun cười, vòng tay qua eo Dylan. "Vẫn vậy mà?"
Dylan cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không biểu lộ cảm xúc. "Ừ."
Jun chờ đợi thêm, chắc chắn sẽ có thêm. Một chi tiết, một nụ cười, bất cứ điều gì để chứng minh cho câu chuyện của họ. Nhưng Dylan chỉ quay đi, cầm lấy khăn lau tay.
Nụ cười của Jun tắt ngấm.
~
Khi Dylan đã ở lì trong phòng thu, Jun quyết định ra phòng khách tìm Nano, nơi cậu ấy đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa.
"Này," Jun nói, thả mình xuống đệm bên cạnh. "Anh hỏi em một chuyện được không?"
Nano chớp mắt nhìn hắn, ngay lập tức chú ý. "Được chứ!"
Jun ngập ngừng. "Dylan và anh có cãi nhau nhiều không? Trước vụ tai nạn?"
Mắt Nano mở to. "Phải." Cậu ấy bồn chồn, đột nhiên bị cuốn hút bởi màn hình điện thoại. Cậu ấy phải cẩn thận với lời nói của mình, cậu ấy không muốn làm lộ Dylan. "Ý em là. Hai người cãi nhau."
"Cãi nhau suốt," Jun lặp lại một cách cộc lốc. Hắn cần được giải thích rõ hơn.
"Kiểu như, lúc nào cũng vậy." Nano cười, nhưng nghe có vẻ gượng gạo. "Nhưng đó là kiểu của anh mà, anh biết đấy? Kiểu như Pepper lúc nào cũng làm cháy bánh mì nướng hay Thame..."
"Nano." Giọng Jun nhỏ nhẹ. "Chúng ta đã bao giờ làm tổn thương nhau chưa?"
Cậu nhóc khựng lại. Lần đầu tiên, vẻ mặt vui vẻ của cậu rơi xuống, và cậu ấy bắt đầu trông có vẻ lo lắng. "Hai người đã chọc tức nhau. Rất nhiều." Cậu ấy cắn môi. "Nhưng hai người cũng... ý em là, hai người đã để ý đến nhau. Kiểu như, thực sự chú ý. Ngay cả khi hai người giả vờ không."
Jun không hoàn toàn lắng nghe khi một ký ức khác ùa về: Dylan đẩy hắn ra sau một cuộc cãi vã, vẻ mặt cậu khép lại, nhưng u ám. Cú đẩy đó không hề đùa giỡn, mà như thể là kết thúc. Và rồi, tệ hơn: cách tay Dylan giữ chặt hắn quá lâu khi cậu đẩy hắn, như thể một phần trong cậu không muốn buông ra. Tại sao Dylan lại đẩy hắn như thế nếu họ ở bên nhau?
Ngực Jun đau nhói.
~
Khi màn đêm buông xuống, Jun nằm thao thức, nhìn chằm chằm lên trần nhà, những viên gạch lát nền phía trên mờ đi vì cơn buồn ngủ. Tay Dylan khoác lên eo hắn, hơi thở chậm rãi.
Những mảnh ghép không khớp với nhau, chẳng có gì kết nối được với nhau như lẽ ra phải thế.
Dylan trong ký ức của hắn thật độc ác, giận dữ và lạnh lùng với hắn. Dylan bên cạnh hắn giờ đây lặng lẽ nhưng dịu dàng, những cái chạm của cậu thật ấm áp, hắn cảm thấy... đúng.
Jun nhắm mắt lại, cố gắng dung hòa hai phiên bản. Dylan trừng mắt nhìn hắn qua phòng tập, và Dylan mang cà phê cho hắn mà không cần hỏi. Dylan đẩy hắn ra, và Dylan giờ đây kéo hắn lại gần hơn trong giấc ngủ.
Một suy nghĩ khủng khiếp: Nếu tất cả những điều này đều không phải sự thật thì sao?
Hắn quay đầu, quan sát khuôn mặt Dylan.
Cậu là ai?
Và quan trọng hơn. Trước đây chúng ta là gì?
~
Tiếng bát đĩa va chạm, mọi người xì xào bàn tán khi cả nhóm quây quần bên bàn ăn tối. Jun nghiêng người về phía Dylan, cười toe toét khi lấy trộm một miếng gà từ đĩa của cậu. Dylan không phản đối, chỉ đẩy đĩa lại gần hơn.
Thame xúc cơm vào đĩa, liếc nhìn. "Nhớ lần hai người suýt nữa khiến chúng ta bị đuổi khỏi tour diễn Tokyo không? Vì danh sách bài hát ấy?"
Jun cười, mong đợi một câu đùa hay một kỷ niệm buồn cười. "Cái nào cơ? Bọn tao cãi nhau suốt vì danh sách bài hát."
Thame khịt mũi. "Không phải thế. Hai người la hét với nhau cả tiếng đồng hồ. Jun ném chai nước vào tường. Dylan nói-"
"Thame," Dylan ngắt lời, cố gắng ngăn những gì sắp nói ra. Cậu nhớ lại cuộc cãi vã đó, và đó không phải là điều cậu muốn nghĩ đến, cậu ấy đã nói nhiều điều mà không cố ý.
Nhưng Thame hoàn toàn không để ý đến điều này và vẫn tiếp tục. "Dylan nói nếu Jun ghét nhạc của cậu ấy đến thế, có lẽ nó nên rời khỏi nhóm."
Chiếc nĩa trượt khỏi tay Jun, va vào đĩa. Mọi người im lặng. Và Jun bắt đầu nhớ lại chuyện đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Dylan. Giọng nói của cậu nghẹn lại vì tổn thương. Ngực hắn thắt lại khi Dylan quay đi, như thể lời nói ấy là cánh cửa đóng sầm lại giữa họ.
"Không phải thế - không phải thế," Jun chậm rãi nói.
Pepper đặt thìa xuống, quay sang Jun lo lắng khi thấy bạn mình trông hơi tái nhợt và muốn ngất xỉu. "Jun? Mày ổn chứ?"
Jun gượng cười. "Ừ. Chỉ là ký ức bị mất thôi. Thật khó để phân biệt đâu là thật, đâu là giả."
Nano cố gắng cứu vãn tình hình. "Cặp đôi cãi nhau! Chuyện đó hoàn toàn bình thường."
"Im đi, Nano."
Cái bàn cứng đờ. Dylan chưa bao giờ gắt gỏng như vậy. Chưa từng gắt gỏng với Nano.
Jun cũng đứng dậy. "Tao cần đi vệ sinh."
~
Cửa phòng tắm khóa lại sau lưng, và hắn nắm chặt mép bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khuôn mặt của Jun nhìn lại hắn. Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sao những ký ức "hạnh phúc" của mình lại chẳng có chút nào đúng đắn?
Hắn nhắm nghiền mắt, đuổi theo những hồi ức thoáng qua:
Dylan đẩy hắn sau buổi tập, rít lên, "Giờ thì mày không được giả vờ mày quan tâm nữa rồi."
Tay Dylan run rẩy khi Jun chế giễu lời bài hát của cậu, và sự im lặng ngột ngạt tiếp theo trong xe.
Không điều gì trong số đó phù hợp với câu chuyện hắn đã sống. Không điều gì trong số đó phù hợp với Dylan, người giờ đây cuộn tròn bên hắn mỗi đêm, người pha cho hắn cà phê với hai viên đường.
Có người gõ cửa.
"Jun?" Pepper gọi. "Mày ở trong đó một lúc rồi đấy."
Jun thở dài, mở vòi nước để tát nước vào mặt và thoát khỏi những buổi tập luẩn quẩn mà hắn đã trải qua. "Tao ổn."
Hắn biết đó là lời nói dối.
Khi hắn quay lại bàn, sự căng thẳng trong phòng hiện rõ mồn một. Đồ ăn của Dylan vẫn còn nguyên. Nano loay hoay với khăn ăn. Chỉ có Thame dường như không bận tâm khi cậu với tay lấy thêm cơm.
Pepper bắt gặp ánh mắt của Jun. "Bọn tao đã giữ lại cho mày một ít gà."
Jun cố gắng ngồi xuống, cầm nĩa lên. Hắn làm tròn vai trò của mình.
Đầu gối của Dylan chạm nhẹ vào đầu gối hắn dưới gầm bàn, có lẽ là do vô tình. Jun giật mình tránh ra trước khi kịp dừng lại.
Dylan im lặng, cậu không cố chạm vào hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store