ZingTruyen.Store

Trăm Diện Cung Tâm

Chương 4: Sóng Lặng Cung Xưa

khangwrites

An Thọ Cung hôm nay khoan thai ấm cúng, tiếng sáo trúc vang nhè nhẹ giữa không gian hoa nở rộ. Dưới hiên cung, hàng liễu rủ lả lướt theo gió, phản chiếu những bóng người thướt tha đang bước vào điện.
Hoàng hậu Diệp Uyển Nhi dẫn đầu, cùng các phi tần khác lần lượt tiến vào.
Khang Ý Thái Hoàng Thái Hậu và Khang Lạc Thái Hậu đã an vị trên ghế cao. Ánh mắt hai người dõi theo từng phi tần đang cúi mình hành lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu Khang Ý:
"Bình thân đi. Nay triều chính yên ổn, hậu cung cũng nên thuận hòa. Các con đều là phụ tá bên cạnh Hoàng thượng, một lòng giữ gìn kỷ cương."
Khang Lạc Thái Hậu dịu dàng tiếp lời, ánh mắt quét qua từng người:
"Trong các con thì chỉ có, Tống Tuyết và Thanh Tú là đã có hoàng tử,các con cũng nhanh chóng sinh hạ thêm vài đứa trẻ để hậu cungcó nhiều tiếng cười đùa và cũng giúp Hoàng Đế khai chi tán diệp."
Tống Thuận Nghi đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra, giọng nhỏ nhẹ:
" Viễn Thư đã được mười tuổi rồi thưa Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu, thằng bé rất ngoan ngoãn và chăm chỉ."
Thái Hậu gật đầu hài lòng:
"Được được, thế thì quá tốt"
Trần Quý nhân cũng khẽ bước ra, giọng có chút dè dặt:
"Viễn Dương cũng tròn 5 tuổi rồi ạ, thằng bé cũng học tập đại Hoàng tử nhiều lắm"
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ cười:
"Hai hoàng tử, đều là rường cột tương lai. Hãy chăm sóc cho tốt, đừng để sơ suất."
Thịnh phi Liễu Mộng Cầm cúi đầu thật sâu, ánh mắt thoáng qua tia tối:
"Thần thiếp không có con, nhưng xin một lòng phụng sự Hoàng thượng và hậu cung."
Khang Lạc Thái Hậu nghiêng đầu nhìn, khẽ gật, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Dương Chiêu Nghi bước lên sau cùng, khẽ mỉm cười:
"Thần thiếp chưa có con, nhưng xin dốc lòng phò tá hậu cung yên ổn, vững vàng."
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hai người trẻ tuổi ấy, trong ánh mắt chứa đầy sự suy xét:
"Chuyện con cái, tùy duyên. Quan trọng là lòng người có hướng thiện, hậu cung mới được yên."
Thái Hoàng Thái Hậu lại đưa mắt nhìn một lượt, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sức nặng:
"Cung cấm vốn yên, lòng người mới khó đoán. Các con đều mang thân phận người của Đế vương, phải lấy đức làm gốc, lấy lễ mà xử thế. Nhất là nơi hậu cung, một câu lỡ lời... có thể dấy sóng."
Các phi tần cúi đầu đồng thanh:
"Tạ Thái Hoàng Thái Hậu chỉ dạy."
Khang Lạc Thái Hậu chậm rãi đưa ánh mắt hiền từ nhìn về phía Hoàng Hậu Diệp thị:
"Hoàng hậu tuổi còn trẻ mà gánh trách lớn. Mong con giữ được lòng bao dung, thuận trên hòa dưới, để lòng quân an ổn, hậu cung không loạn."
Diệp thị cúi đầu kính cẩn:
"Nhi thần ghi nhớ lời mẫu hậu, xin hết lòng làm tròn bổn phận."
Khang Lạc Thái Hậu đưa mắt về phía Tống Thuận Nghi, giọng nói có phần dịu dàng hơn:
"Trẻ nhỏ là phúc khí, cũng là hy vọng. Phải biết dưỡng dục cẩn thận, sau này mới mong trở thành người có thể gánh vác."
Tống thị cúi người đáp lễ:
"Thần thiếp tạ ơn Thái Hậu quan tâm, con sẽ hết lòng dạy dỗ."
Thái Hoàng Thái Hậu sau cùng liếc nhìn Thịnh phi, ánh mắt dừng lại đầy ẩn ý:
"Thịnh phi xuất thân cao quý, nay được phong vị xứng tầm. Nhưng cành cao thường đón gió lớn, càng phải biết thận trọng trong từng lời nói, từng bước đi."
Liễu Mộng Cầm mỉm cười, cúi đầu đầy khuôn phép:
"Thần thiếp cảm tạ Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo, sẽ không dám quên mình là người đứng đầu phi tần."
Không khí trong điện tưởng chừng hoà thuận, nhưng mỗi người đều mang trong lòng những toan tính riêng. Dẫu là lời dạy bảo, cũng là lời cảnh tỉnh. Dẫu là lời hỏi han, cũng có thể là phép thử. Cuộc sống mới trong hậu cung... vừa bắt đầu.
Bầu trời Trường Thịnh Thành lặng gió. Hành lang đá dẫn từ An Thọ cung dài hun hút, phản chiếu ánh nắng nhạt buổi trưa, thấp thoáng bóng dáng các phi tần đang chậm rãi rời bước.
Đi đầu là Hoàng hậu Diệp thị, sắc vóc đoan trang, dáng đi nhẹ nhàng mà vững chãi. Bên cạnh là Thịnh phi Liễu thị, tà áo thêu phù dung xoè rộng, bước đi ung dung, ánh mắt liếc nhìn đầy hàm ý.
Theo sau họ, Chiêu Nghi Dương thị và Thuận Nghi Tống thị đi song song, yên lặng giữ khoảng cách. Trịnh Quý nhân và Trần Quý nhân thì thấp thoáng phía sau Thịnh phi, thỉnh thoảng trao nhau ánh mắt đầy đồng mưu. Cuối cùng, lặng lẽ nhất, là Bảo Lâm Lê thị, nhẹ nhàng như bóng cây lướt qua tường viện, không ai hay biết.
Liễu thị cất lời trước, giọng mượt như lụa, nhưng mỗi chữ đều mang theo kim nhọn:
"Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu đều ưu ái Hoàng hậu, quả thật khiến người ta khâm phục. Ta nghe nói từ khi nhập cung đến nay, Hoàng hậu vẫn được lòng người như thế, thật không dễ."
Diệp thị nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân:
"Là nhờ các tỷ muội trong cung đồng lòng, hoà thuận. Nếu không có các muội hỗ trợ, ta cũng khó chu toàn hết thảy."
Liễu thị cười nhạt, ánh mắt như gợn sóng trên mặt nước tĩnh:
"Hoàng hậu đúng là biết giữ lễ, giữ tâm. Ta thì lại nghĩ, ai đứng ở vị trí cao, tự nhiên sẽ khiến người ta phải thuận theo. Còn không... dù có bao dung mấy, cũng chỉ là gió thoảng."
Diệp thị vẫn giữ nụ cười, không hề lay động:
"Chính vì đứng cao, càng phải học cách khiêm cung, mới mong giữ được lòng người. Nếu không... gió to đến đâu cũng sẽ có ngày lặng."
Không khí chợt trở nên lặng thinh. Chúng phi phía sau đều kín đáo nín thở, ánh mắt liếc nhìn nhau, không ai dám chen lời.
Lát sau, Thịnh phi nhẹ giọng:
"Gần đây ta có được một hộp trầm hương từ phương Nam, mùi hương thanh dịu, an thần rất tốt. Vốn định giữ lại dùng dần, nay thấy hợp với khí chất Hoàng hậu, xin dâng tặng."
Nàng nhẹ nhàng lấy hộp gỗ chạm trổ tinh xảo từ tay cung nữ, đưa ra trước mặt. Diệp thị đón lấy, mỉm cười chân thành:
"Tấm lòng của Thịnh phi, ta xin ghi nhớ. Mong ngày sau tịnh hương ấm cúng, như tình tỉ muội nơi chốn hậu cung."
Trầm hương – là vật quý. Nhưng chỉ có Thịnh phi biết, ẩn trong đó là bột Hương Thiên Tán, loại hương vô sắc vô vị, đốt lâu ngày sẽ khiến huyết khí hao tổn, thần trí mê man.
Ánh mắt Liễu thị thoáng hiện tia lạnh lẽo. Một món quà, một nụ cười, một cái cúi đầu – tất cả chỉ là vỏ bọc. Trong hậu cung, từng bước đi đều như bước trên lưỡi dao.
Phía cuối hành lang, các phi tần lặng lẽ tách ra theo lối riêng, như những dòng chảy ngược chiều trong cùng một dòng sông. Trường Lạc cung, Diễm Hoa cung, Thuỷ Vân cung... đều đang chờ đón những âm mưu tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store