ZingTruyen.Store

Trăm Diện Cung Tâm

Chương 15: Minh Dạ Khai Hoa

khangwrites


Giữa một buổi chiều mưa nhẹ rơi lác đác, trong tẩm thất tĩnh mịch của Hướng Tâm cung, Trịnh Lệ Hằng ngồi một mình trước bàn gỗ trầm hương, ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt kiều diễm nhưng đầy tâm sự.
Trên tay nàng là chén trà đã nguội, môi đỏ khẽ nhấp mà chẳng cảm được mùi vị. Cặp mắt sâu hút nhìn ra màn mưa ngoài hiên, như đang soi rọi vào tận cõi lòng mờ mịt. Trên bàn là một cuộn tơ chưa xe, và một nhành hoa quỳnh trắng vừa nở—giống như tâm tình nàng lúc này: âm thầm, lặng lẽ, mà sắc nhọn tựa dao găm.
Lệ Hằng khẽ nghiêng đầu, lên tiếng, giọng nhẹ như làn khói mỏng:
— "Đêm thượng yến ấy, ánh mắt Hoàng thượng rơi lên người ấy... không sai được. Không phải là nhìn lướt, mà là dừng lại thật lâu. Có ánh sáng, có rung động."
Nàng đặt chén trà xuống, ánh mắt trầm xuống, lòng tựa hồ gợn lên từng đợt sóng ngầm.
— "Trước là ta, sau là ai? Nếu cứ ngồi chờ, chẳng khác gì đợi dao đặt lên cổ."
Rồi nàng quay đầu nhìn về phía sau, nhẹ giọng gọi:
— "Mai Nhi, ngươi đến đây."
Cánh cửa được đẩy hé, một tỳ nữ bước vào, cúi người hành lễ:
— "Tỳ nữ có mặt."
— "Ngươi đến Chiêu Hoa cung mượn cớ thăm hỏi Mục Khuê, rồi nhân tiện hỏi thăm về nữ tử ngồi bên cạnh Quan Tam phẩm đêm thọ yến. Ta muốn biết thân phận của nàng ta, càng nhanh càng tốt. Càng rõ càng tốt. Về cả gia thế."
Mai Nhi thoáng sững người, nhưng không dám cãi lời, cúi đầu:
— "Tỳ nữ tuân lệnh."
Lệ Hằng ngồi yên, ánh mắt như chìm vào bóng đêm ngoài song. Gió đưa rèm cửa lất phất. Trong lòng nàng, từng mạch kế hoạch đã được vẽ nên từng nét sắc lạnh.
— "Người từng đoạt lấy sự sống của ta... ta không thể để ngươi bình yên mãi. Ta đã mất một đứa con, ta không thể mất thêm bất kỳ thứ gì nữa, ta sẽ làm cho cô ta lolắng,bất an không gì chịu được."

Vài ngày sau, trong tẩm điện Hướng Tâm cung.
Mai Nhi trở về, cung kính dâng lên một bức tấu nhỏ:
— "Thuận Dung, tỳ nữ đã thăm dò rõ. Nữ nhân đó là con gái út của Phạm Duệ Hành – quan chính tam phẩm. Danh xưng là Phạm Dao Linh. Vừa tròn hai mươi tuổi. Gia tộc họ Phạm thanh danh hiển hách, tổ phụ từng là Thượng thư tiền triều. Do Phạm Phu Nhân không đến được nên cô ấy đi vào cùng cha."
Lệ Hằng nghe xong, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Một nụ cười nhạt như sương khuya dâng lên khoé môi.
— "Phạm Dao Linh... Dao Linh... Một cái tên đẹp."
Đôi mắt nàng lấp lánh ánh u tối.
— "Không phải tiểu thư khuê các bình thường, cũng chẳng phải hạng nữ tử vô dụng. Được nuôi dạy kỹ, có tư sắc, có thanh danh, lại có chút u sầu góa phụ... Quả thật là loại nữ nhân dễ khiến lòng người động."
Nàng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước gương đồng, tay khẽ vuốt mái tóc dài buông rũ.
— "Một Dao Linh hôm nay... là một Mộng Cầm khác của ngày mai sao?"
—"Được lắm,bọn họ mà đấu đá nhau thì sẽ ra sao ."

 
Gió cuối xuân thổi nhẹ qua hàng trúc sau viện, làm phất phơ lớp rèm mỏng như khói lụa treo ở cửa sổ cung Diễm Hoa. Trịnh Thuận Dung ngồi trước án thư, tay cầm tách trà sen đã nguội, ánh mắt xa xăm hướng về hồ bán nguyệt ngoài sân. Bên cạnh nàng là a hoàn thân cận – Mai Nhi, đang quỳ nhẹ, chờ đợi phân phó.
"Ngươi nói xem," nàng chậm rãi lên tiếng, giọng nhẹ như tơ nhưng ánh mắt lại sắc như dao, "một nữ tử thanh tú, đoan trang, lại được hoàng thượng để tâm ngay lần đầu gặp mặt... nếu không giữ chặt, chẳng phải là để người khác giành trước sao?"
Mai Nhi rụt rè đáp: "Ý người là... Phạm tiểu thư trong buổi thượng thọ vừa rồi?"
Trịnh Thuận Dung cong nhẹ môi, nụ cười nhạt như sương sớm phủ mặt hồ. "Dao Linh... Phạm Dao Linh. Tên hay, người cũng đẹp. Làm người ta chỉ liếc một lần là khó quên."
Nàng đặt tách trà xuống, đứng dậy bước chầm chậm về phía giá trầm hương, tay vuốt nhẹ chiếc lò đồng khảm bạc. Hương mộc lan thoang thoảng tỏa ra, hòa với ý niệm đang cuộn xoáy trong tâm trí nàng.
"Nếu Dao Linh vào cung, có thể trở thành một con cờ hữu dụng. Có người như thế đứng phía ta, sẽ khiến Liễu thị phải dè chừng. Có thêm đồng minh, chẳng phải là điều tốt?" – giọng nàng trầm xuống, đầy toan tính.
Nàng ngừng bước, ánh mắt đăm đăm nhìn vào tấm bình phong sơn mài vẽ cảnh "Hồng nhạn về xuân", như thấy trước một bàn cờ đầy biến hóa.
"Mai Nhi, ngươi thay ta viết một phong thư. Gửi về cho phụ thân, bảo ông nhân danh ta đến phủ Phạm đại nhân. Cứ nói rằng hoàng thượng trong buổi thượng thọ đã có ý để tâm đến Phạm tiểu thư. Nay là thời điểm thuận lợi, hãy khuyên Phạm đại nhân mang con gái tiến cung. Củng cố địa vị, cũng là giúp Dao Linh vươn tới bầu trời mà nàng xứng đáng."
Mai Nhi vội vàng lĩnh chỉ, rút lui viết thư.


Vài ngày sau...
Phạm phủ, giờ Mùi.
Phạm Duệ Hành – vị quan chính tam phẩm, đang ngồi giữa thư phòng, sắc mặt trầm ngâm nhìn phong thư đặt trên bàn. Nét chữ uyển chuyển kia là của Trịnh Thuận Dung – vị phi tử đang ngày một lên thế trong hậu cung.
Bên ngoài cửa, một giọng nữ nhẹ vang lên:
"Phụ thân, người gọi con?"
Người con gái bước vào trong y phục màu lam nhạt, tóc vấn đơn giản, cài trâm ngọc bích. Nàng là Phạm Dao Linh – con gái út của Phạm đại nhân, vẻ đẹp thanh tú thoát tục, dung nhan như tranh vẽ, khí chất ôn nhu mà cốt cách lại tỏa ra vẻ thanh cao lạ thường.
Phạm đại nhân ngẩng lên nhìn con gái, ánh mắt vừa tự hào vừa lo lắng.
"Dao Linh, con có nhớ trong buổi thọ yến, hoàng thượng từng nhìn về phía con không?"
Dao Linh e lệ cúi đầu, gò má ửng hồng. "Con không dám vọng tưởng..."
"Đừng nói vậy," Phạm Duệ Hành ngắt lời, giọng đầy nghiêm nghị. "Nay có người từ cung đến truyền ý. Trịnh Thuận Dung nương nương muốn cha mang con tiến cung. Bảo rằng đây là cơ hội tốt, vừa được hoàng thượng để tâm, lại được hậu cung quý nhân bảo hộ. Một bước lên mây, cũng là vì tương lai Phạm gia."
Phạm Dao Linh cắn nhẹ môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt đã không còn hoang mang mà chuyển thành kiên định.
"Nếu con có thể trở thành phi tử, cũng xem như không phụ công dạy dỗ của phụ thân. Con... nguyện ý."
"Được lắm" Phạm Duệ Hành gật đầu vui vẻ
Thiên Cơ điện – đầu giờ Thìn, ánh nắng sớm rọi xuyên qua lớp màn lụa mỏng, vẽ lên nền đá cẩm thạch thứ ánh sáng vàng nhạt nhòa như tơ tằm. Trong không khí vẫn còn vương mùi trầm hương dịu nhẹ từ buổi thiết triều sớm.
Lâm Cảnh Nguyên – đương kim hoàng thượng – ngồi trên ghế ngọc khắc long văn, tay trái đặt hờ trên thành ghế, tay phải khẽ lật từng trang tấu chương dâng từ các tỉnh. Ánh mắt chậm rãi lướt qua từng hàng chữ, nhưng trong tâm trí, lại lặng lẽ nhớ về dáng vẻ thanh thuần dịu dàng trong buổi thọ yến hôm nào.


Tiếng nội giám truyền báo vang lên ngoài điện:
"Bẩm Hoàng thượng, Phạm Duệ Hành, chính tam phẩm Lễ bộ Thị lang cầu kiến."
Hoàng thượng hơi ngẩng đầu, khẽ gật. "Tuyên."
Một lát sau, Phạm Duệ Hành bước vào. Ông vận triều phục chỉnh tề, dáng người gầy nhưng vững chãi, ánh mắt có phần e dè nhưng vẫn toát ra sự chững chạc của một vị quan lão luyện.
"Thần Phạm Duệ Hành khấu kiến Hoàng thượng. Nguyện Hoàng thượng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Lâm Cảnh Nguyên đặt tấu chương xuống, ánh mắt chậm rãi dừng trên gương mặt người đứng trước:
"Phạm ái khanh có chuyện gì?"
Phạm đại nhân kính cẩn quỳ một gối, tay chắp trước ngực, giọng nghiêm trang:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần đến đây là vì chuyện của tiểu nữ Dao Linh."
Ánh mắt Hoàng thượng khẽ lay động. Hắn ngồi thẳng dậy hơn, giọng trầm ổn nhưng mang chút tò mò:
"Tiểu nữ của Phạm khanh... là người xuất hiện bên cạnh khanh tại thọ yến lần trước?"
Phạm Duệ Hành cúi đầu, đáp:
"Dạ đúng. Thần không dám vọng tưởng, nhưng sau yến tiệc, có người đã thay mặt Hoàng thượng đến truyền ý, nói rằng... Hoàng thượng có phần lưu tâm đến tiểu nữ. Thần suy đi nghĩ lại, thấy quả là cơ duyên khó gặp, nếu Hoàng thượng thực lòng quý mến thì..."
Lâm Cảnh Nguyên nheo mắt, nhìn thẳng vào ông:
"Người đến truyền lời ấy là ai?"
Phạm đại nhân khựng lại, sau đó nhẹ giọng đáp:
"Là... người của Trịnh Thuận Dung. Bà ấy có nói Hoàng thượng từng có thiện cảm với Dao Linh, lại muốn hậu cung thêm vững vàng, nên khuyên thần đưa tiểu nữ tiến cung."
Ánh mắt Hoàng thượng trầm xuống một thoáng. Dẫu biết Lệ Hằng không đơn thuần, nhưng sự tinh ý của nàng vẫn khiến hắn âm thầm ghi nhận.
Hắn không nói gì trong chốc lát, chỉ rời khỏi long ỷ, bước vài bước tới cửa điện, nhìn ra vườn hoa đang ngập trong nắng sớm. Gió nhẹ phất qua, mang theo mùi hoa ngọc lan nhè nhẹ.
Rồi hắn quay lại, ánh mắt như phủ sương, nhưng giọng nói thì dịu dàng hơn hẳn:
"Trẫm quả thực có đôi phần lưu tâm. Nữ tử như cô ấy... cũng xứng đáng có chỗ đứng trong chốn hậu cung này."
Phạm Duệ Hành cúi đầu sâu hơn, giọng run nhẹ:
"Thần... tạ ơn Hoàng thượng ban ân."
Lâm Cảnh Nguyên khẽ nhếch môi:
"Truyền chỉ – cho Phạm thị nhập cung, an trí tại cung Minh Dạ, phong hàm cửu phẩm Bảo Lâm."
Nội giám phía sau lập tức lĩnh chỉ, rút lệnh bài từ ngọc hộp bên cạnh chuẩn bị sắc phong.
Phạm đại nhân vẫn quỳ, trong lòng như trút được gánh nặng. Ông biết, kể từ hôm nay, Phạm gia sẽ bước vào một ngã rẽ khác. Nhưng là vinh quang hay tai họa... thì còn phải chờ xem Dao Linh bước những bước đầu tiên trong cung cấm này ra sao.


Hoàng thượng nhìn theo bóng Phạm Duệ Hành rời khỏi, khoé mắt khẽ nheo lại, tay đưa lên vuốt nhẹ cằm. Trong lòng hắn không hoàn toàn tin tưởng vào sự "vô tư" của Trịnh Lệ Hằng, nhưng cũng không phủ nhận rằng... hắn rất muốn gặp lại ánh mắt dịu dàng và dáng vẻ như sương sớm của Dao Linh.
Ba ngày sau, trời vừa sang canh ba, khắp phủ Phạm gia đã rộn ràng đèn đuốc. Phạm phu nhân đích thân sửa sang y phục cho con gái út, đôi tay bà run khẽ, trong mắt chất đầy lo lắng lẫn tự hào.
Phạm Dao Linh ngồi yên bên bàn trang điểm, váy lụa màu thanh thiên nhẹ buông, mái tóc được búi kiểu đơn giản nhưng tao nhã, gương mặt nàng phản chiếu trong gương đồng dịu dàng như tranh vẽ. Dáng người mảnh khảnh, da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước mùa thu – vẻ đẹp không quá rực rỡ nhưng khiến người khác khó lòng rời mắt. Có lẽ chính sự dịu dàng không phô trương, thanh tú không màu mè ấy lại là điều làm hoàng thượng động tâm trong khoảnh khắc yến tiệc kia.
Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu khi phụ mẫu dặn dò. Trong lòng nàng là một cơn sóng ngầm – vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Vào cung... là bắt đầu cho một kiếp sống khác, nơi ấy có quyền lực, có vàng son, nhưng cũng có cả máu và nước mắt.
"Dao Linh," Phạm phu nhân cầm tay nàng, giọng lạc đi, "mẫu thân không dám mong con được sủng ái đến ngút trời, chỉ cầu con sống bình an, đừng để bị cuốn vào những tranh đấu ấy..."
Phạm Duệ Hành đứng phía sau, nghe lời vợ, cũng khẽ gật đầu. Ông biết rõ, cuộc hôn phối này là con đường do Trịnh Thuận Dung mở ra, nhưng đi thế nào là do chính con gái ông lựa chọn. Ông tin vào sự thông minh và hiểu chuyện của Dao Linh, cũng tin vào phán đoán của Lệ Hằng. Một nước cờ đẹp – nếu biết cách đi.

Chiều hôm đó, đoàn xa giá tiến vào cung, Phạm Dao Linh theo nghi lễ được dẫn đến cung Minh Dạ. Mọi nghi thức diễn ra yên ổn, chỉ có ánh mắt một vài phi tần khi nghe tin về "tân phi được sủng ái từ ánh nhìn đầu tiên" là không hề bình lặng.

Tại cung Hướng Tâm, Trịnh Lệ Hằng đang ngồi trước bàn gỗ đàn, tay đặt hờ trên chén trà vừa pha, mùi hương hoa nhài thoảng nhẹ. Xuân Nhi bước vào, khuôn mặt vui vẻ:
"Tiểu thư Phạm thị, người đã nhập cung rồi ạ. Phong hàm chính là Bảo Lâm."
Lệ Hằng cong nhẹ môi, đôi mắt long lanh sáng dưới ánh nến.
"Ừ, vậy là nhanh hơn ta tưởng. Xem ra Hoàng thượng cũng không kìm được."
Mai Nhi cười khẽ: "Phạm Bảo Lâm có dung mạo như tranh vẽ, lại đoan trang... Hoàng thượng vừa mắt cũng là lẽ thường tình."
Lệ Hằng đặt chén trà xuống bàn, ngón tay mảnh vuốt nhẹ một vòng trên miệng chén, ánh mắt xa xăm:
"Ta không quan tâm Hoàng thượng vì sao vừa mắt... ta chỉ cần biết, Dao Linh vào cung, là một quân cờ ta có thể dùng. Nếu Dao Linh khôn khéo, có thể trở thành người để hoàng hậu dè chừng, nếu không... thì cũng chỉ là một đóa hoa sớm úa tàn trong hậu cung này."
Mai Nhi cúi đầu, không dám đáp.
Lệ Hằng khẽ cười, ánh mắt sắc như dao ẩn dưới vẻ dịu dàng:
"Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Đôi khi, cái bẫy ngọt ngào nhất... là thứ người ta tự bước vào mà không hề hay biết."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store