ZingTruyen.Store

The Way The Game Be

Chương 5: Sân Khấu Ánh Sáng Của Kẻ Được Chọn

FakerGerne

Khi Zinru bước ra khỏi đám bụi mù mịt đang cuộn trào như một con quái vật màu xám hấp hối phía sau lưng, cậu cảm thấy như mình vừa thực hiện một nghi thức tẩy trần vĩ đại. Cậu không chỉ bước ra khỏi một tòa tháp; cậu bước qua cánh cổng ngăn cách giữa hai thế giới, hai đẳng cấp, hai số phận.

Phía sau lưng cậu là bóng tối, là mùi ẩm mốc của rêu phong, là cái lạnh của tử khí, và là nấm mồ chôn vùi quá khứ thất bại của một thằng Zinru "Rank F". Trước mặt cậu là ánh sáng mặt trời hoàng hôn màu đỏ máu đang nhuộm vàng cả không gian, rực rỡ và chói chang đến mức đau mắt. Và... tiếng ồn.

Ban đầu, nó chỉ là một tiếng vo ve hỗn loạn, giống như tiếng của một tổ ong vỡ trận. Nhưng khi những cơn gió chiều cuốn đi lớp bụi dày đặc, để lộ hình bóng của cậu đứng sừng sững trên đống gạch vụn, trên tay bế Ami đang bất tỉnh – hình ảnh kinh điển của một người hùng bước ra từ địa ngục với mỹ nhân trong lòng – tiếng ồn đó bùng nổ.

Nó không phải tiếng người nói. Nó là một cơn sóng thần âm thanh.

"CẬU ẤY KÌA! CÓ NGƯỜI SỐNG SÓT!"

"Chúa ơi, nhìn phía sau cậu ta đi! Cả tòa tháp... nó biến mất rồi!"

"Quay đi! Quay cận cảnh vào! Đừng để mất nét!"

Hàng chục, không, hàng trăm chiếc xe đang đậu kín con đường dẫn vào khu phế tích. Xe cảnh sát với đèn xanh đỏ quay tít mù, xe cứu thương hú còi inh ỏi, xe cứu hỏa to lớn cồng kềnh, và đặc biệt là binh đoàn xe tải đen ngòm với ăng-ten vệ tinh trên nóc của "Đám săn tin" – những kẻ ăn xác thối chuyên nghiệp của thành phố này.

Tách! Tách! Tách! Tách!

Hàng trăm chiếc máy ảnh ống kính dài ngoằng như súng ngắm chĩa thẳng vào mặt cậu. Ánh đèn flash nháy liên tục với tần suất điên cuồng tạo thành một cơn bão sét nhân tạo, biến buổi hoàng hôn nhập nhoạng thành ban ngày trắng lóa.

Zinru nheo mắt lại. Cậu chưa bao giờ là trung tâm của sự chú ý. Cả cuộc đời mình, cậu quen với việc lẩn khuất trong bóng tối của lớp học, là kẻ vô hình trong những bữa tiệc, là tấm phông nền nhạt nhẽo để những kẻ mạnh hơn tỏa sáng. Cậu quen với việc cúi đầu đi nhanh qua đám đông để tránh những ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng giờ đây, mọi ánh mắt, mọi ống kính, mọi sự ngưỡng mộ, tò mò, sợ hãi đều đổ dồn vào cậu. Họ nhìn cậu như thể cậu là Đấng Cứu Thế vừa giáng trần.

"Anh hùng cậu tên gì ?"

Zinru vẫn còn ngập ngừng trả lời:

"Zin... Zinru."

"Zinru! Cậu là anh hùng!"

"Zinru! Xin hãy cho chúng tôi biết, chuyện gì đã xảy ra bên trong? Cục Đo lường báo cáo nồng độ Mana vượt ngưỡng đỏ!"

"Zinru, cậu vào tháp với mục đích gì vậy? Có phải cậu đã nhận thấy nguy hiểm tiềm ẩn mà Chính phủ bỏ qua không?"

"Người trên tay cậu là ai? Bạn gái cậu sao? Một câu chuyện tình lãng mạn giữa tâm bão hủy diệt?"

"Kẻ thù trong tòa tháp có thật sự là S+ không? Làm sao cậu có thể sống sót? Cậu thuộc Guild nào?"

"Zinru cậu thật sự đã tiêu diệt một con Boss S+ à?"

"Zinru! Nhìn sang bên này! Cười lên một cái đi!"

Những câu hỏi dồn dập, tranh nhau, xô đẩy nhau để lọt vào tai cậu. Đám phóng viên chèn ép nhau, giẫm đạp lên những dải băng cảnh báo màu vàng của cảnh sát, micrô chĩa ra như những mũi lao muốn đâm vào miệng cậu để móc ra một dòng tít giật gân cho trang nhất ngày mai.

Và Zinru nhận ra, một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng cậu, mạnh mẽ hơn bất kỳ loại phép thuật nào.

Sự rụt rè, tự ti và yếu đuối đã hoàn toàn "chết". Giờ đây chỉ còn sự tự tin tới mức... tự mãn và cậu yêu cảm giác này. Cậu nghiện nó ngay từ giây phút đầu tiên. Cậu không cảm thấy phiền phức. Cậu cảm thấy mình thuộc về nơi này. Đây là vị trí của cậu. Đứng trên cao, nhìn xuống đám đông hỗn loạn đang khao khát một mẩu tin từ cậu.

Zinru hơi nâng cằm lên, điều chỉnh tư thế đứng sao cho ngầu nhất. Cậu cố gắng tạo ra một nụ cười nửa miệng – cái nhếch mép phong trần mà cậu đã tập luyện hàng trăm lần trước gương trong phòng tắm chật hẹp, nụ cười của một kẻ mạnh vừa làm một việc phi thường nhưng lại coi nó nhẹ tựa lông hồng.

Cậu siết nhẹ Ami trong tay, không phải để bảo vệ cô, mà để biến cô thành một đạo cụ hoàn hảo cho bức tranh người hùng.

"Tránh ra! Tránh ra cho Bộ trưởng! Lũ linh cẩu này, lùi lại ngay!"

Một tiếng quát tháo uy lực vang lên, cắt ngang sự hỗn loạn. Một toán vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm, cơ bắp cuồn cuộn thô bạo rẽ đám đông phóng viên sang hai bên. Họ dùng dùi cui điện đẩy lùi những kẻ quá khích, tạo thành một lối đi trải thảm đỏ (dù thực tế là rải đầy gạch vụn) dẫn thẳng tới chỗ Zinru.

Từ chiếc Limousine bọc thép đen bóng vừa đỗ lại, một người đàn ông trung niên bước xuống.

Mái tóc ông ta được chải chuốt bóng lộn bằng loại sáp đắt tiền nhất, bộ vest thủ công Ý thể hiện cho vị thế của một kẻ quyền lực. Trên ngực áo ông ta ghim huy hiệu Rồng Vàng của Quân đội Quốc gia – biểu tượng của quyền lực tối cao, quyền sinh sát đối với mọi Venturer và Guild trong đất nước này.

Imar.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. Kẻ nắm giữ "chìa khóa" của mọi Cổng Guild, người quyết định Guild được cấp giấy phép, Guild bị tước quyền, và Guild sẽ "mất tích".

Bình thường, một kẻ hạng F rác rưởi như Zinru chỉ có thể nhìn thấy ông ta trên tivi, hoặc may mắn lắm là thấy chiếc xe của ông ta lướt qua trên phố, bắn nước bẩn vào người mình.

Nhưng giờ đây, Imar đang đi bộ. Ông ta đang đi bộ trên đống gạch vụn, đôi giày da cá sấu bóng loáng dính đầy bụi, đi thẳng về phía Zinru.

Ông ta dừng lại trước mặt cậu, cách khoảng hai mét. Đôi mắt híp lại sau cặp kính gọng vàng, quét qua Zinru từ đầu đến chân như một con buôn đang định giá món hàng mới. Ông ta nhìn thấy bộ quần áo rách nát, nhìn thấy vết máu khô, nhưng quan trọng hơn, ông ta nhìn thấy Hào Quang từ [AURA SHIELD] vẫn còn vương vấn quanh người cậu.

Và quan trọng nhất, ông ta nhìn thấy tòa tháp đã sụp đổ phía sau.

Là một chính trị gia lão luyện, Imar hiểu ngay tình thế. Tháp 102 được báo cáo là Tháp Rỗng. Việc một con Boss xuất hiện ở đây là lỗi tình báo nghiêm trọng của Bộ Quốc Phòng. Nếu báo chí xoáy vào việc này, ghế của ông ta sẽ lung lay. Ông ta cần một câu chuyện khác để lấp liếm. Ông ta cần một "Người Hùng" để đánh lạc hướng dư luận khỏi sự tắc trách của chính phủ.

Và Zinru chính là món quà từ trên trời rơi xuống.

Imar đột nhiên nở một nụ cười rộng tới mang tai – nụ cười thương hiệu của các chính khách: thân thiện nhưng không chạm tới đáy mắt. Ông ta bước tới, chìa bàn tay múp míp đeo nhẫn kim cương ra.

"Chàng trai trẻ! Cậu đã làm được một điều không tưởng!"

Giọng ông ta vang lên, trầm ấm và đầy nội lực, được khuếch đại bởi những chiếc micro xung quanh đã được vệ sĩ bật sẵn. Ông ta nói không phải cho Zinru nghe, mà cho hàng triệu khán giả đang xem livestream nghe.

"Cục Tình báo Chiến lược của chúng tôi vừa xác nhận dư chấn năng lượng còn sót lại. Thực thể bên trong không phải là Boss tép riu. Đó là một Necromancer – Kẻ Chiêu Hồn!"

Imar cố tình nhấn mạnh từ cuối cùng.

Đám đông ồ lên kinh ngạc. Tiếng xì xào bàn tán lan ra như sóng gợn. Necromancer.

Cái tên đó là nỗi khiếp sợ, là cơn ác mộng của mọi Venturer. Nó không chỉ mạnh, nó là sự báng bổ đối với sự sống. Nó điều khiển cái chết, biến đồng đội thành kẻ thù. Trong sách giáo khoa lịch sử Venturer, để hạ gục một con Necromancer cấp trung bình, cần ít nhất một tổ đội Raid gồm 4 Venturer hạng S+, hoặc một Venturer hạng S++ đỉnh cao (những người được coi là Báu vật Quốc gia) dẫn đầu một đại đội vũ trang tận răng.

Đó là những chiến dịch cấp quốc gia, được lên kế hoạch hàng tháng trời, tốn kém hàng tỷ Epitor (đơn vị tiền tệ) và thường đi kèm với những bản tin cáo phó dài dằng dặc vào ngày hôm sau.

Vậy mà...

Một thằng nhóc vô danh. Một mình. Không giáp trụ. Không vũ khí hạng nặng. Đã xóa sổ nó? Và xóa sổ luôn cả cái hang ổ của nó?

Ánh mắt của đám đông nhìn Zinru thay đổi. Từ tò mò chuyển sang Sợ HãiTôn Sùng. Đó là ánh mắt dành cho quái vật, hoặc Thần linh.

Bộ trưởng Imar nắm lấy bàn tay dính máu và bụi của Zinru, lắc mạnh. Mồ hôi tay ông ta dính nhớp, cảm giác như da của một con ếch, nhưng Zinru không bận tâm. Cậu siết chặt lại, cảm nhận quyền lực đang chảy qua cái bắt tay này.

"Cậu đã cứu thành phố này khỏi một thảm họa cấp S+, Zinru," Bộ trưởng nói, giọng run lên vì xúc động (hoặc là một màn diễn xuất xứng đáng giải Oscar). Ông ta quay sang các ống kính camera, tay kia vỗ vỗ vào vai Zinru như một người cha tự hào.

"Nếu con quái vật đó thoát ra ngoài... Quận 9 sẽ trở thành bình địa. Nhưng nhờ sự dũng cảm phi thường, nhờ sức mạnh tiềm ẩn mà chúng ta đã vô tình bỏ sót... chàng trai này đã ngăn chặn nó. Thay mặt Chính phủ, thay mặt Quân đội, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới cậu."

Imar ghé sát vào tai Zinru, thì thầm bằng cái giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, cái giọng sặc mùi toan tính: "Làm tốt lắm nhóc con. Cậu vừa cứu cái ghế của ta đấy. Diễn cho tốt vào, ta sẽ biến cậu thành ngôi sao."

Rồi ông ta lùi lại, hô to dõng dạc:

"Cậu không còn là một Venturer tự do vô danh nữa. Kể từ giờ phút này, đất nước ghi công cậu. Cậu là Anh Hùng Quốc Gia."

"Anh hùng Quốc gia."

Cụm từ đó vang vọng trong đầu Zinru, nảy tưng tưng giữa các vách ngăn của não bộ. Nó ngọt ngào hơn bất kỳ loại rượu vang ngàn năm nào, gây nghiện hơn bất kỳ loại ma túy nào. Nó xóa sạch ký ức về việc cậu vừa bỏ mặc đồng đội chết thảm. Nó xóa sạch hình ảnh Brollo bị mũi tên xuyên họng, Jace bị treo lơ lửng.

"Họ chết là xứng đáng. Họ chỉ là những kẻ lót đường. Sự hy sinh của họ là cần thiết để tạo nên huyền thoại về ta." Zinru nghĩ, một ý nghĩ lạnh lùng đến tàn nhẫn mà chính cậu cũng không nhận ra mình đã thay đổi.

"Chỉ là... tiện tay thôi, thưa ngài," Zinru đáp lại.

Cậu cố gắng giữ giọng điệu khiêm tốn – cái kiểu khiêm tốn giả tạo của những kẻ kiêu ngạo muốn được khen ngợi thêm. Cậu cúi đầu nhẹ, mắt vẫn liếc nhìn vào ống kính camera đang phát sóng trực tiếp.

"Hắn ta... con Necromancer ấy, hắn hơi phiền phức một chút. Hắn nói nhiều quá, nên tôi đã... giải quyết ổn thỏa cho im lặng."

Đám phóng viên cười rộ lên. Họ thích điều này. Một anh hùng mạnh mẽ nhưng hài hước, lạnh lùng "bad boy".

Zinru nhìn Ami đang lờ mờ tỉnh lại trên tay mình. Đôi mắt cô gái hé mở, nhìn thấy khuôn mặt Zinru được bao quanh bởi ánh đèn flash hào nhoáng. Trong cơn mê sảng, cô có thể nghĩ đây là thiên đường. Nhưng Zinru không quan tâm cô nghĩ gì, cậu chỉ cần cô nằm im đó, làm nền cho sự vĩ đại của cậu.

Cậu cảm thấy sức mạnh "Tiềm Năng Vô Hạn" vẫn đang cuộn trào trong huyết quản, nóng hổi và dồi dào. Cậu đã đúng. Mọi ảo tưởng của cậu là đúng. Cậu là đặc biệt. Thế giới này, cái xã hội thối nát chỉ biết nhìn vào Rank này, cuối cùng cũng phải quỳ gối nhận ra vị Vua thực sự của nó.

Zinru đắm mình trong vinh quang. Cậu hít căng lồng ngực mùi của sự nổi tiếng. Cậu quá say sưa với ánh đèn sân khấu đến mức bộ não đã được "Nâng cấp" của cậu tự động kích hoạt một cơ chế phòng vệ: Lọc Âm Thanh.

Nó lọc bỏ những âm thanh "tiêu cực" để giữ cho tâm trạng của chủ nhân luôn ở mức hưng phấn nhất.

Vì thế, Zinru không nghe thấy.

Cậu không nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm rền của những tảng đá cuối cùng từ tòa tháp đang rơi xuống phía sau lưng. Cậu không nghe thấy tiếng còi xe cứu thương đang xé toạc không gian, không phải để đón cậu, mà để lao về phía khu ổ chuột sau tháp.

Và cậu không nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết, xé lòng của những con người đang bị nghiền nát dưới chân tượng đài vinh quang của cậu.

"Cứu với! Nhà tôi sập rồi!" "Con tôi! Con tôi còn ở trong đó!" "Chân tôi... aaaaa!!!"

Dưới lớp bụi mù mịt cách đó vài trăm mét, nơi ánh đèn flash không chiếu tới, là địa ngục trần gian. Máu của người dân vô tội đang chảy, hòa lẫn với bụi đất, tạo thành thứ bùn đỏ quạch chảy dưới chân "Anh hùng".

Nhưng trên "sân khấu ánh sáng" này, Zinru vẫn cười. Nụ cười rạng rỡ, hoàn hảo trước chiến thắng do chính bàn tay cậu vừa tạo ra.

"Vâng, tôi là Zinru. Hãy nhớ lấy cái tên này." Cậu nói vào micro, trong khi một bàn tay đẫm máu từ đống đổ nát phía xa đang cố vươn lên trời cao, rồi từ từ buông thõng xuống, bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store