ZingTruyen.Store

The Way The Game Be

Chương 4: Ngày Ra Đời Của Quái Vật

FakerGerne

Thế giới lấy lại màu sắc. Âm thanh bùng nổ trở lại màng nhĩ với âm lượng cực đại. Thời gian, sau một khoảnh khắc ngưng đọng bởi ý chí của Thần thánh, lại tiếp tục dòng chảy tàn khốc của nó.

Quả cầu lửa xanh DEATHMARE FIREBALL – tuyệt kỹ của Necromancer, thứ vũ khí hủy diệt mang theo sức nóng của địa ngục và tiếng gào thét của ngàn vong hồn – tiếp tục lao tới. Khoảng cách chỉ còn chưa đầy một gang tay.

Theo logic thông thường, Zinru đã chết. Theo định luật vật lý, thịt da cậu sẽ bị nung chảy, xương cốt sẽ hóa tro tàn trước khi cậu kịp cảm thấy đau.

Nhưng Zinru không né tránh.

Đôi mắt đục ngầu, sợ sệt của cậu biến mất. Thay vào đó là đôi mắt rực sáng ánh vàng kim, đồng tử giãn ra đầy vẻ ngạo nghễ và điên loạn. Khóe miệng cậu nhếch lên tận mang tai, tạo thành một nụ cười méo mó, trịch thượng.

"Ồn ào quá," Zinru gầm lên, một tiếng gầm không giống con người, mang theo âm hưởng của kim loại va chạm và tiếng sấm rền.

Cậu không dùng phép thuật phòng thủ. Cậu không dùng khiên. Cậu làm một việc mà không một Venturer tỉnh táo nào dám làm: Cậu đưa bàn tay trần ra, tóm lấy quả cầu lửa cấp A đó như tóm một quả bóng tennis.

BÙM!

Một vụ nổ nhiệt hạch nhỏ bùng lên ngay trong lòng bàn tay Zinru. Ngọn lửa xanh liếm trọn lấy cánh tay cậu, cố gắng thiêu đốt, cố gắng ăn mòn sinh lực của kẻ ngạo mạn này.

Nhưng vô ích.

Ngay khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào da thịt, một lớp màng ánh sáng mỏng tang, trong suốt nhưng kiên cố hơn cả kim cương xuất hiện. [AURA SHIELD] (Khiên Hào Quang). Nó không chỉ chặn sát thương. Nó từ chối sát thương. Nó nói với ngọn lửa rằng: "Ngươi không đủ tư cách để làm tổn thương vị Vua này."

Zinru nhìn ngọn lửa đang giãy giụa trong tay mình, cười khẩy.

"Chỉ thế này thôi sao? Đây là sức mạnh của Boss cấp S+ sao? Yếu đuối. Quá yếu đuối!"

Bàn tay cậu siết chặt lại.

RẮC!

Quả cầu ma pháp, thứ có thể nung chảy cả thép, nung cháy cả linh hồn, bị bóp nát vụn. Nó vỡ tan thành hàng ngàn đốm lửa xanh nhỏ bé, văng tung tóe vô hại quanh người Zinru như pháo hoa mừng chiến thắng.

Necromancer, lần đầu tiên trong sự tồn tại vĩnh hằng của mình, cảm thấy một thứ cảm xúc xa lạ len lỏi vào cái lồng ngực trống rỗng: Sợ hãi. Hoặc đó là những gì cậu ta nghĩ.

Hắn không hiểu. Hệ thống logic của hắn báo lỗi. Tên con người trước mặt hắn chỉ có chỉ số sinh mệnh của một con kiến, nhưng hào quang tỏa ra từ hắn lại áp đảo cả ngọn tháp này. Hắn lùi lại, bóng tối quanh người hắn run rẩy. Hắn giơ quyền trượng xương lên, định niệm chú triệu hồi quân đoàn Undead để làm lá chắn thịt.

Nhưng Zinru không cho hắn cơ hội. Zinru không chơi theo lượt (Turn-based). Zinru chơi đùa với con mồi.

"Mày dám làm tao chảy máu? Mày dám dọa tao?"

Zinru bước tới một bước. Chỉ một bước chân, nhưng mặt đất dưới chân cậu nứt toác ra mạng nhện.

"Tao là Kẻ Được Chọn. Tao là nhân vật chính của cái thế giới rác rưởi này. Còn mày... mày chỉ là bao cát để tao thử chiêu thôi."

Cậu giơ nắm đấm phải lên. Không có kỹ thuật võ thuật cao siêu. Không có thế tấn vững chãi. Nó chỉ là một cú đấm thô kệch của một thằng nhóc hay đánh nhau đường phố.

Nhưng trong mắt Nữ Thần đang quan sát từ màn hình Admin, thông số của cú đấm đó đang nhảy số điên cuồng.

"Biến mất đi. KÍCH HOẠT OUTBREAK !!!"

[OUTBREAK ]

[ Kỹ năng Cấp F: "POWER PUNCH" (Cú đấm sức mạnh) ]

[ Hiệu ứng gốc: Tăng 20% lực đấm ]

[ Hiệu ứng OUTBREAK: Nhân hệ số sát thương với ∞ (Vô cực) vì niềm tin chiến thắng của cậu ta là Vô Cực...]

Zinru đấm vào không khí.

ẦM!!!

Không gian vặn xoắn. Một luồng sóng xung kích màu vàng kim khổng lồ phóng ra từ tay cậu.

Nó không phải là lưỡi kiếm khí sắc bén. Nó cũng không phải là đạn năng lượng tập trung. Nó giống như một cơn sóng thần ánh sáng, một bức tường lực tuyệt đối, thô bạo và tàn nhẫn, xóa sổ mọi vật chất trên đường đi của nó.

Luồng sóng nuốt chửng Necromancer.

Không có tiếng hét. Không có sự phản kháng. Không có thanh máu nào tụt xuống. Cơ thể của vị Boss cấp S+, bộ áo choàng đen vĩnh cửu, quyền trượng ma pháp làm từ xương rồng, và cả linh hồn tà ác của hắn... tất cả không bị "giết". Chúng bị phân rã.

Chúng bị nghiền nát thành những hạt nguyên tử nhỏ nhất trong một phần nghìn giây. Hắn bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thực tại, sạch sẽ như một vết bẩn bị lau sạch khỏi tấm kính bằng hóa chất cực mạnh. Không còn một mảnh tro tàn nào sót lại để chứng minh hắn từng tồn tại.

Nhưng đòn đánh của Zinru không dừng lại ở đó.

Sức mạnh – thứ sức mạnh vay mượn từ Thần thánh và không được kiểm soát bởi một trí tuệ tương xứng – quá lớn so với không gian chật hẹp này.

Luồng sóng vàng kim sau khi xóa sổ Necromancer, tiếp tục lao đi như con thú hoang xổng chuồng. Nó đập thẳng vào bức tường chịu lực chính phía sau đài tế của Tháp 102.

RẦM RẦM RẦM!

Đất trời rung chuyển.

Những bức tường đá dày ba mét, được gia cố bằng ma thuật cổ đại, vỡ vụn như bánh quy. Những cột trụ đá khổng lồ chống đỡ trần tháp gãy đôi như tăm xỉa răng. Trần đại sảnh nứt toác, những tảng đá hàng trăm tấn bắt đầu rơi xuống như mưa thiên thạch.

Cả tòa tháp kiên cố sừng sững bao năm qua, biểu tượng của sự bí ẩn và chết chóc, nay oằn mình, rên rỉ và sụp đổ từ bên trong chỉ bởi một cái vung tay tùy tiện của Zinru.

Bụi mù mịt bốc lên. Tiếng đá rơi ầm ầm điếc tai.

Trong cơn bão hủy diệt đó, Zinru đứng yên tại chỗ. Những tảng đá rơi xuống đầu cậu tự động vỡ vụn khi chạm vào lớp [AURA SHIELD] vô hình, hoặc bị đẩy dạt sang hai bên bởi áp lực mana khủng khiếp tỏa ra từ cơ thể cậu.

Cậu quay sang nhìn Ami.

Cánh tay xương khổng lồ đang giữ Ami đã tan biến cùng chủ nhân của nó. Ami rơi xuống tự do từ độ cao ba mét.

Zinru nhảy lên, nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái vào lòng. Một lớp màng năng lượng mỏng, ấm áp đã bao bọc lấy cô, chữa lành những chiếc xương sườn bị gãy ngay tức khắc nhờ nội tại [INFINITE POTENTIAL] tự động kích hoạt kỹ năng hồi phục.

Ami từ từ mở mắt. Đôi mắt cô đẫm lệ, nhòe đi vì bụi và sợ hãi. Cô nhìn thấy Zinru.

Nhưng đó không phải là Zinru rụt rè mà cô biết.

Trước mắt cô là một sinh vật tỏa ánh hào quang vàng kim chói lòa, bụi đất không thể bám vào người. Khuôn mặt cậu ta dính đầy máu của Brollo, nhưng cậu ta đang cười. Một nụ cười thỏa mãn, ngạo nghễ đến mức méo mó. Đôi mắt vàng rực của cậu ta không nhìn cô với tình cảm con người, mà nhìn cô như một món đồ chơi vừa giành được, một chiến lợi phẩm để trang trí cho chiến thắng của mình.

Cô cảm nhận được luồng sát khí và sự điên loạn phát ra từ cậu. Nó còn đáng sợ hơn cả Necromancer.

"Zin... ru...?" Ami thì thầm, giọng run rẩy. Rồi đồng tử cô co lại vì sợ hãi. Cơ thể cô không chịu nổi áp lực tinh thần đó. Cô ngất lịm đi trong vòng tay cậu.

Zinru không bận tâm. Cậu nghĩ cô ngất vì quá hạnh phúc khi được cứu.

"Thấy chưa, Ami?" Zinru thì thầm vào tai cô gái đang bất tỉnh, giọng cậu tràn đầy sự tự mãn đến rợn người. "Tớ đã bảo tớ sẽ bảo vệ cậu mà. Tớ là người mạnh nhất. Tớ là Thánh Nhân của cái thế giới này."

Cậu bế Ami trên tay kiểu công chúa, bước đi thong dong giữa đống đổ nát.

Phía trước cậu, bức tường tháp đã bị đục thủng một lỗ khổng lồ bởi cú đấm vừa rồi, lộ ra ánh sáng mặt trời bên ngoài. Cậu bước về phía ánh sáng đó. Những tảng đá rơi xuống tự động dạt sang hai bên tránh đường cho cậu như những bề tôi quỳ lạy Đức Vua. Bên ngoài Tháp 102.

Hai Venturer Cấp A đang đứng gác cổng bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội. Chim chóc trong rừng bay nháo nhác.

"Động đất à?" Một người hét lên.

"Không! Nhìn kìa!" Người kia chỉ tay lên đỉnh tháp.

Tòa tháp khổng lồ đang nứt ra. Những vết nứt tỏa ánh sáng vàng kim chạy dọc thân tháp. Và rồi, với một tiếng nổ long trời lở đất, một phần ba thân tháp phía dưới nổ tung, bắn ra hàng ngàn tấn đất đá.

Từ trong đám bụi mù mịt che lấp mặt trời đó, một bóng người bước ra.

Zinru bước ra khỏi đống hoang tàn. Ánh nắng chiều tà màu đỏ máu chiếu vào mặt cậu, nhuộm đỏ bộ quần áo rách rưới và khuôn mặt đầy máu. Cậu hít một hơi thật sâu bầu không khí tự do, nheo mắt nhìn bầu trời xanh.

Sau lưng cậu, phần còn lại của Tháp 102 mất chân trụ, ầm ầm đổ sập xuống hoàn toàn, tạo nên một đám mây bụi hình nấm khổng lồ che lấp cả một góc thành phố. Tiếng đổ vỡ vang vọng như tiếng sấm rền, chấn động cả Quận 9.

Zinru cười. Tiếng cười ha hả vang vọng, lấn át cả tiếng tháp đổ.

"Ta thắng rồi! Ta là Vua! Ta là NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! NGƯỜI ĐƯỢC THẾ GIỚI NÀY CHỌN!"

Cậu hoàn toàn không quan tâm đến xác của Jace, của Brollo, hay gã kiếm sĩ kia đã bị chôn vùi vĩnh viễn dưới hàng ngàn tấn đá. Với cậu, họ chỉ là NPC đã hết vai trò.

Và cậu càng không biết – hoặc cố tình lờ đi – một sự thật tàn khốc hơn.

Hướng mà cậu tung cú đấm [POWER PUNCH], hướng mà tòa tháp đổ sập xuống... là khu dân cư ổ chuột nghèo nàn nằm ngay sát chân tháp.

Zinru không biết, không quan tâm. Zinru chỉ biết một điều: Định mệnh đã gọi tên cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store