Chương 3: Đấng Cứu Thế
Cái chết có mùi gì?
Trước đây, Zinru từng nghĩ nó có mùi của bệnh viện, của thuốc sát trùng, hay mùi hương khói bàn thờ. Nhưng giờ đây, khi đối diện trực tiếp với nó, cậu mới biết cái chết có mùi của ôzôn bị đốt cháy và mùi thịt nướng khét lẹt.
Trước mắt cậu, quả cầu lửa xanh DEATHMARE FIREBALL đang lao tới. Nó không chỉ là một khối năng lượng nhiệt đơn thuần. Zinru, với bản tính mọt sách thích tìm hiểu những thứ mình không bao giờ có được, nhớ lại những dòng mô tả kinh hoàng trong cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Ma Thuật Hắc Ám mà cậu từng đọc trộm trong thư viện.
Đây là kỹ năng cấp A, nhưng độ nguy hiểm của nó nằm ở cơ chế "Cộng hưởng Tử linh". Trong suốt hành trình bay, nó liên tục tạo ra một Trường năng lượng hút (Energy Vortex) âm ỉ. Cái trường vô hình này tham lam tước đoạt và hấp thụ sinh lực (Life Force) cũng như năng lượng ma thuật (Mana) của mọi sinh vật sống và vật thể nằm trong bán kính 5 mét quanh đường bay của nó. Càng hút nhiều, lõi của nó càng đặc lại, nhiệt độ càng tăng lên theo cấp số nhân.
Zinru có thể cảm thấy da mặt mình đang khô lại, nứt nẻ. Tóc mái của cậu bắt đầu xoăn tít vì sức nóng. Phổi cậu đau nhói như hít phải thủy tinh vụn – dấu hiệu cho thấy sinh lực của cậu đang bị quả cầu kia "uống" lấy từ xa trước khi nó kịp chạm vào người.
"Mình sẽ chết. Chết như một con chó hoang trong cái cống rãnh này. Không ai biết. Không ai quan tâm. Mẹ sẽ đợi cơm ở nhà... và mình sẽ không bao giờ về nữa."
Những hình ảnh của cuộc đời thất bại chạy qua trước mắt cậu như một cuốn phim tua nhanh. Cảnh cậu bị bắt nạt ở trường. Cảnh cậu ăn mì gói hết hạn trong căn phòng trọ dột nát. Cảnh cậu lén nhìn Hana từ xa nhưng không dám bắt chuyện.
"Kết thúc rồi. Rốt cuộc... mình chẳng là nhân vật chính nào cả."
Zinru nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cơn đau thiêu đốt da thịt.
1 giây. 2 giây. 3 giây.
Không có gì xảy ra. Không có cái nóng thiêu đốt. Không có tiếng nổ. Thậm chí, tiếng gào thét của Ami cũng tắt ngấm.
Zinru hé một mắt ra, rồi mở trừng trừng cả hai mắt.
Thế giới... đã vỡ vụn? Không. Nó đã Dừng lại.
Mọi màu sắc rực rỡ và u ám của đại sảnh – màu đen của đá, màu tím của rêu, màu xanh của lửa ma trơi – đều biến mất. Tất cả bị rửa trôi, thay thế bằng tông màu xám xịt, nhiễu hạt như một thước phim cũ bị hỏng băng.
Quả cầu lửa xanh khổng lồ lơ lửng ngay trước mũi Zinru, chỉ cách chóp mũi cậu vài xentimét. Những ngọn lửa liếm láp xung quanh nó bị đóng băng giữa không trung, trông như những tác phẩm điêu khắc thủy tinh sắc nhọn.
Xa hơn một chút, những giọt máu bắn lên từ cái xác không đầu của Brollo cũng đứng yên, lơ lửng như những viên hồng ngọc dơ bẩn. Ami đang há miệng hét, khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn và sợ hãi, những giọt nước mắt của cô đọng lại trên má, không rơi xuống. Bàn tay xương của Necromancer đang giơ lên, tà áo choàng rách nát của hắn bị đông cứng trong tư thế tung bay.
Không gian im lặng tuyệt đối. Một sự im lặng nhân tạo, đáng sợ hơn cả cái chết.
Zinru nằm dưới đất, ngực phập phồng. Cậu kinh hoàng nhận ra mình vẫn có thể cử động mắt và suy nghĩ, nhưng cơ thể thì tê liệt, dính chặt xuống sàn như bị nam châm hút.
"Chuyện... chuyện gì thế này? Mình chết rồi và đây là địa ngục?"
Từ phía sau lưng Necromancer – con quái vật đang bất động như tượng sáp – một âm thanh vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc.
Cộp. Cộp. Cộp.
Tiếng giày cao gót.
Nó gõ xuống nền đá lạnh lẽo, đều đặn, thanh tao và quyền lực. Mỗi bước chân vang lên như tiếng búa gõ vào tâm trí Zinru, bắt cậu phải chú ý.
Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên từ bóng tối, đẩy lùi màu xám xịt của không gian ngưng đọng. Một người phụ nữ bước ra.
Cô ta tỏa sáng rực rỡ, một vầng hào quang bạch kim bao quanh cơ thể, thuần khiết đến mức Zinru cảm thấy đôi mắt trần tục của mình đau nhói khi nhìn vào. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, dài chấm gót, chất liệu không giống bất kỳ loại vải nào trên trần gian – nó như được dệt từ ánh trăng và sương sớm, thêu những hoa văn vàng kim phức tạp chạy dọc theo đường cong cơ thể, những ký tự cổ ngữ mà bộ não hạn hẹp của Zinru không thể giải mã.
Mái tóc vàng kim dài bồng bềnh như những đám mây lúc bình minh, trôi nhẹ nhàng dù không có gió. Và đôi mắt... đôi mắt ấy không có lòng trắng hay lòng đen, chúng chứa đựng cả những dải ngân hà xoay chuyển, sâu thẳm và vô tận.
Cô ta đẹp. Một vẻ đẹp áp đảo. Một vẻ đẹp khiến người ta không dám nảy sinh dục vọng, mà chỉ muốn quỳ lạy và dâng hiến linh hồn.
Người phụ nữ ấy bước qua Necromancer như bước qua một món đồ nội thất cũ kỹ chắn đường. Cô ta nhăn mũi nhẹ – một cử chỉ rất nhỏ mà Zinru không nhận ra – khi tà váy trắng tinh của mình suýt chạm vào vũng máu của Brollo. Cô ta lướt đi, không chạm đất, tiến lại gần Zinru đang nằm bẹp như một con gián dưới sàn.
Cô ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu. Và mỉm cười.
Một nụ cười hiền từ, bao dung như Đức Mẹ. Nhưng nếu Zinru đủ tỉnh táo, cậu sẽ thấy nó hoàn hảo đến mức vô hồn – nụ cười được lập trình, nụ cười của một con búp bê sứ đắt tiền đang nhìn xuống món đồ chơi bị hỏng.
Nữ Thần.
Đó là cái tên duy nhất, và hợp lý nhất, hiện lên trong đầu Zinru lúc này.
"Tội nghiệp đứa trẻ của ta,"
Giọng nói của cô ta không phát ra từ miệng, mà vang vọng trực tiếp trong vỏ não Zinru. Nó êm ái như tiếng đàn hạc, ngọt ngào như mật ong, nhưng cũng uy nghi như sấm truyền từ đỉnh Olympia. "Số phận đã quá tàn nhẫn với con, phải không?"
Zinru lắp bắp, nước mắt và nước mũi hòa lẫn vào nhau, làm bẩn cả sàn nhà: "Cô... cô là ai? Thần chết ư? Hay Thiên thần?"
Nữ Thần khẽ lắc đầu, mái tóc vàng óng ánh chuyển động tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Cô đưa bàn tay thon dài, trắng muốt, móng tay được sơn màu ngọc trai hoàn hảo, chạm nhẹ vào gò má lấm lem bùn đất và máu của Zinru.
Cảm giác ấm áp lan tỏa từ đầu ngón tay cô, chạy dọc sống lưng cậu, xua tan cái lạnh thấu xương của hầm ngục và nỗi sợ hãi cái chết.
Zinru mở to mắt, đồng tử giãn ra hết cỡ. Từng lời nói của Nữ Thần như rót mật vào tai, xoa dịu cái tôi đang tổn thương, vuốt ve sự tự ti thảm hại của cậu.
"Cô ấy... không ghê tởm mình. Cô ấy chạm vào mình. Một Nữ Thần chạm vào một thằng rác rưởi như mình. Cô ấy biết mình. Cô ấy hiểu nỗi đau của mình."
"Thế giới này đã sai, Zinru ạ," Nữ Thần tiếp tục, ánh mắt ngân hà của cô ta trở nên kiên định, rực lửa, như đang truyền cho cậu một chân lý vĩ đại. "Chúng gọi con là phế vật. Chúng gọi con là rác rưởi. Chúng để con chết dần chết mòn ở cái xó xỉnh này. Nhưng ta... ta nhìn thấy một thứ khác."
Cô ta đứng thẳng dậy, dang rộng hai tay như muốn ôm trọn cả thế giới vào lòng.
"Ta nhìn thấy một vị Vua đang ngủ say trong con."
Câu nói ấy đánh trúng vào điểm G trong tâm hồn Zinru. Đó là điều cậu luôn muốn nghe. Đó là điều cậu luôn tự nói với mình trước gương mỗi sáng. Cuối cùng, vũ trụ cũng thừa nhận cậu.
"Con không phải là kẻ yếu đuối. Con là Người Được Chọn. Là Đứa Con Của Định Mệnh." Giọng Nữ Thần cao vút lên, đầy kịch tính. "Chỉ là phong ấn của con chưa được mở ra mà thôi. Thế giới này nợ con một lời xin lỗi, và ta ở đây để đòi lại công bằng cho con. Ngay tại đây, trước ranh giới của sự sống và cái chết... ta ban cho con quyền năng để lấy lại những gì thuộc về con."
"Quyền năng... của tôi?" Zinru thì thầm, giọng run rẩy nhưng không còn vì sợ hãi. Một ngọn lửa tham vọng, điên cuồng và méo mó bắt đầu bùng lên trong đôi mắt đục ngầu của cậu. "Tôi... tôi thực sự là Vua sao?"
"Đúng vậy," Nữ Thần cúi xuống lần nữa. Lần này, cô không chạm vào má, mà đưa ngón tay trỏ ấn nhẹ vào giữa trán Zinru.
Trong mắt Zinru, đó là hành động truyền công lực thiêng liêng. Nhưng trong mắt Nữ Thần, một bảng giao diện Hologram màu xanh dương chằng chịt mã code hiện ra lơ lửng trước mặt cô mà chỉ Cô và những "Kẻ bề trên" mới có thể thấy, che khuất khuôn mặt bẩn thỉu của Zinru.
Tay cô ta không phải đang làm phép, mà đang lướt nhanh trên bàn phím ảo.
[ SYSTEM LOG: Admin Access Granted ] [ Target: Zinru (ID: 894021) ] [ Status: Critical / Pathetic ] [ Action: Modify User Data ]
"Không phải phép thuật tầm thường," Nữ Thần nói to, giọng đầy uy lực để Zinru (và như đối với cả Khán Giả) nghe thấy. "Không phải kỹ năng rác rưởi cấp F. Ta ban cho con sự bảo vệ tuyệt đối của ta."
Ngón tay cô nhấn vào nút [INSTALL SKILL].
"[AURA SHIELD] (Khiên Hào Quang). Mọi sát thương vật lý và ma thuật dưới cấp S sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn trước khi chạm vào da thịt con."
Cô lướt tiếp.
"Ta ban cho con [INFINITE POTENTIAL] (Tiềm Năng Vô Hạn). Trí tuệ của con sẽ được khai mở. Con sẽ nhận được sự uyên bác để thấu hiểu mọi cấu trúc phép thuật, mọi ngôn ngữ cổ xưa của Tháp mà không cần học. Mana của con sẽ là đại dương không đáy, không bao giờ cạn kiệt."
(Thực tế: Cô ta vừa chỉnh thanh Mana của Zinru thành ký tự ∞ và bật chế độ Auto-Translate cho não cậu ta).
"Và đây... đặc ân lớn nhất, sự độc quyền của một vị Vua," Nữ Thần thì thầm đầy bí ẩn, khuôn mặt cô sát lại gần Zinru. "Ta ban cho con quyền năng sử dụng [OUTBREAK]. Những kỹ năng mà con tâm đắc nhất, những chiêu thức con dùng... sẽ không còn tuân theo quy luật thông thường. Chúng sẽ được cường hóa ở mức Thần Thánh. Một cú đấm của con sẽ rung chuyển núi đồi. Một lời nói của con sẽ bẻ cong thực tại."
[ SYSTEM OVERRIDE: Skill Scaling = UNLIMITED ] [ Add Trait: Plot Armor (Level: MAX) ] [ Add Trait: Born From Ashes (Hidden) ]
"Ta ban cho con sự chúc phúc của mọi vị thần thánh, mọi vị thiên sứ cho tới khoảnh khắc cuối cùng của thời gian. Và ta ban cho con sức mạnh để viết lại luật chơi của thế giới này, viết lại số phận của mình."
Nữ Thần đứng thẳng dậy, vung tay lên trời như một nữ diễn viên nhạc kịch kết thúc màn trình diễn.
"Hãy đứng lên, Đứa Con Của Định Mệnh. Hãy cho chúng thấy sự thịnh nộ của con."
[ KÍCH HOẠT HỆ THỐNG GIAO DIỆN: MODE – CODE: INFINITE POTENTIAL – FUNCTION REMOTE ] [ EXECUTE ]
Ngay khi ngón tay Nữ Thần nhấn vào phím Enter ảo giữa hư không, một luồng năng lượng bùng nổ trong người Zinru.
RẮC! RẮC! RẮC!
Tiếng xương cốt gãy vụn và tái tạo vang lên liên hồi như tiếng pháo nổ.
"AAAAAARRGGHHH!!!"
Zinru hét lên, ngửa mặt lên trời. Nhưng tiếng hét đó không còn là của sự đau đớn hay sợ hãi. Đó là tiếng gầm của sự giải phóng. Đó là tiếng hét của khoái cảm tột độ khi sức mạnh tràn vào từng tế bào, từng mạch máu.
Cậu cảm thấy cơ bắp teo tóp của mình đang căng phồng lên, xé rách lớp áo hoodie cũ kỹ. Xương sống của cậu thẳng lại, cao thêm vài phân. Làn da sần sùi đầy mụn và vết bẩn bong tróc ra, để lộ lớp da mới cứng cáp và tỏa sáng nhẹ.
Tế bào trong cơ thể cậu đang gào thét. Mana – thứ mà trước đây cậu chỉ cảm nhận được như một dòng nước nhỏ giọt – giờ đây đang cuộn trào như thác lũ trong lồng ngực.
Nỗi sợ hãi? Biến mất. Sự hèn nhát? Bị đốt cháy thành tro bụi. Lương tâm? Bị nhấn chìm bởi sự ngạo mạn.
Thay vào đó là một cảm giác quyền năng tuyệt đối. Sự hưng phấn điên dại xâm chiếm tâm trí cậu như một liều ma túy cực mạnh. Cậu nhìn vào bàn tay mình, các ngón tay nắm chặt lại, cảm nhận không khí nổ bốp bốp trong lòng bàn tay.
"Mình mạnh. Mình rất mạnh. Mình có thể nghiền nát con Boss này. Không, mình có thể nghiền nát cả vũ trụ này."
Cậu từ từ đứng dậy. Không còn run rẩy. Không còn khúm núm. Cậu đứng thẳng, nhìn ngang tầm mắt với Necromancer đang bị đóng băng.
Nữ Thần lùi lại một bước, cơ thể cô bắt đầu mờ dần, hòa vào ánh sáng. Cô mỉm cười hài lòng – nụ cười của một Đạo diễn vừa thấy diễn viên chính nhập vai xuất sắc sau khi được "bơm hàng".
"Bây giờ, hãy làm điều con muốn đi, Zinru. Hãy cứu cô gái kia. Hãy đóng vai người hùng mà con luôn khao khát." Giọng cô nhỏ dần, mang theo chút mỉa mai mà Zinru không thể nghe thấy. "Và trừng phạt kẻ dám ngáng đường con... để Rating tăng lên nào."
Cô ta tan biến vào hư không, như chưa từng tồn tại, để lại một Zinru hoàn toàn mới đứng giữa đại sảnh chết chóc.
Và rồi...
BÙM!
Thời gian trôi trở lại.
Màu sắc ập đến. Âm thanh quay lại với âm lượng tối đa. Tiếng lửa cháy phừng phừng. Tiếng hét của Ami tiếp tục từ chỗ bị ngắt quãng.
Quả cầu lửa Deathmare Fireball thoát khỏi trạng thái ngưng đọng, gầm lên và lao thẳng vào mặt Zinru với tốc độ hủy diệt.
Nhưng Zinru không chớp mắt. Cậu không né tránh.
Khóe miệng cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười méo mó, điên dại và đầy vẻ trịch thượng. Cậu giơ một bàn tay lên, chắn trước mặt quả cầu lửa cấp A, nhẹ nhàng như đuổi một con ruồi.
"Ồn ào quá," Zinru thì thầm, giọng nói thay đổi hoàn toàn, trầm đục và đầy sát khí. "[WIND ATTACK]."
Chỉ là một kỹ năng cấp F. Kỹ năng tạo gió mát. Nhưng dưới tác động của [OUTBREAK], một cơn bão cấp 12 nén gọn trong lòng bàn tay Zinru bùng nổ.
ẦM!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store