Chương 76
Chương 76
Tay Kim Quang Dao vẫn cầm chiếc khăn dính máu kia, Lam Hoán thẳng tay tách ngón tay hắn ra, cầm lấy, Kim Quang Dao kinh ngạc: "Nhị ca, bẩn—-"
Lam Hi Thần thích sạch sẽ, đế giày dính bùn cũng sẽ khiến y cảm thấy khó chịu.
Lam Hoán khoát tay áo: "Không sao." Lại dặn Lam Cảnh Nghi: "Cảnh Nghi, cái này... mang đến cho Kim Chuẩn, ngày mai đưa hắn về Kim Lân Đài."
Lam Cảnh Nghi chịu đựng cơn buồn nôn, dùng khăn lót tiếp nhận thứ kia rồi một đường chạy đi, nghĩ thầm đây thật sự là đầu lưỡi bẩn nhất trên đời.
Kim Quang Dao lấy vạt áo lau máu trên mặt, nói: "Nếu nơi này không còn chuyện gì, ta sẽ không làm cho chư vị chướng mắt nữa. Nhị ca, huynh và Giang tông chủ cứ việc ôn chuyện."
Hắn như cười như không nhìn Giang Trừng, lông mày Giang Trừng giật giật, hận không thể xé toạc nụ cười của Kim Quang Dao ra.
Lam Hoán thấy Kim Quang Dao cả người nhếch nhác, dịu dàng nói: "Cũng được, đệ cũng chịu kinh sợ, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi tối ta tới thăm đệ."
Lam Khải Nhân mặt lạnh như sắt quay đi, nhắm mắt làm ngơ.
Khóe miệng Kim Quang Dao co giật, nghĩ thầm Giang Vãn Ngâm vẫn còn ở đây, y nói những lời này ra đúng là không biết kiêng kị. Nghĩ lại, lại cảm thấy mình rơi vào bẫy của Lam Hoán.
Lam Hoán chân thành nhu hoà, Giang Trừng trông thấy chỉ cảm thấy như ớt rơi vào mắt, nhịn không được chế giễu: "Trạch Vu Quân nói những lời ấy là sai rồi, cho dù ngươi có kinh sợ, hắn cũng sẽ không chịu chút kinh sợ nào đâu. Luận về độ thích ứng, tiên môn bách gia hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Ta sợ ngươi chịu không nổi nên không đành lòng nói cho ngươi biết, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra hắn vẫn luôn làm cho ngươi phải kinh hãi sao? Có lẽ hắn còn làm rất nhiều chuyện vượt quá nhận thức của ngươi."
Hắn cảm thấy khó hiểu, Kim Quang Dao tuy thân thể không cường tráng, nhưng trước kia, lúc chưa lộ ra bộ mặt thật, hắn cũng là nhân vật độc ác số một số hai của tiên môn, mấy chuyện như làm cho một thế gia biến mất lại càng không ít. Tại sao Lam Hi Thần lại coi hắn như mỹ nhân yếu đuối gió vừa thổi qua là ngã?
Giang Trừng ghét nhất là loại người ra vẻ nhu nhược, bất kể là nam hay nữ.
Lam Hoán ấm áp cười: "Nếu là chuyện nên nói, cứ nói cho ta là được."
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, Lam Hi Thần đang muốn nói cho hắn biết, Kim Quang Dao đã tiết lộ chuyện năm đó cho y, hiện tại đang nắm được điểm yếu của hắn.
Đối với mấy lời châm chọc khiêu khích này, Kim Quang Dao nghe mãi thành quen, rất tự nhiên hào phóng cười nói: "Giang tông chủ, Lam lão tiên sinh, ta đi trước."
Nói xong hắn liền hành lễ, hàn huyên vài câu với Lam Khải Nhân rồi rời đi.
Kim Quang Dao ra khỏi Nhã Chính sảnh, nhìn thấy bên cửa có một đoàn đủ màu đen trắng vàng lục lam. Đám con cháu thế gia kia còn chưa chịu giải tán, chen chúc bên cửa chạm trổ nghe ngóng, thấy hắn đi ra thì lui thành một con đường. Người đứng hai bên cao cao thấp thấp, đều là những khuôn mặt trẻ tuổi, vô số ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Kim Quang Dao nói: "Mau giải tán đi, coi chừng Giang tông chủ tức giận." Hắn thấy Ngu Linh Xu trà trộn trong đám đông, hỏi: "Sao không đi chào biểu thúc của ngươi?"
Ngu Linh Xu bị Tiên Đốc tiền nhiệm chỉ mặt điểm tên, có chút đắc ý, mắt hạnh chớp chớp, đáp: "Phụ thân không cho ta giao du với biểu thúc."
Kim Quang Dao nghĩ thầm: "Ân oán của Giang Ngu hiện tại cũng đủ sâu rồi."
Chúng con cháu thế gia tản đi, chỉ còn lại mấy đứa nhỏ lá gan lớn, đang đánh giá Kim Quang Dao, trong đó còn có hai người từ Lan Lăng Kim thị, một người môi mỏng mũi cao, một người mày dài mắt phượng, Kim Quang Dao đều nhận ra.
Thiếu niên Kim thị mày dài mắt phượng kia do dự một lát, rồi đẩy thiếu niên môi mỏng bên cạnh một cái, cung kính thi lễ: "Chào tiểu thúc." Thiếu niên bị đẩy cũng cuống quít hành lễ: "Chào tiểu thúc."
Kim Quang Dao vẻ mặt ôn hòa, nhàn nhã nói: "Không phải là A Lẫm và A Xung đây sao? Các ngươi đều đã cao lớn rồi, Tử An huynh và Tử Vân huynh có khỏe không?"
Kim Lẫm cung kính nói: "Khó cho tiểu thúc vẫn còn nhớ được tên của chúng ta, phụ thân và thất thúc đều khỏe, thất thúc đã thăng chức, tôi quản lý quân sự ở Kim Lân Đài."
Kim Quang Dao nói: "Vậy là tốt rồi, các ngươi cứ học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, tuyệt đối đừng học theo ta và A Chuẩn, làm mất mặt Kim gia."
Kim Xung nhịn không được nói: "Kim Chuẩn làm sao có thể so với tiểu thúc?"
Kim Lẫm bên cạnh sợ hắn nói nhiều sai nhiều, truyền đến tai Kim Tử Hiền thì phiền, vội vàng đẩy hắn một cái.
Kim Quang Dao cười tự giễu: "Làm chuyện xấu còn chia ra thành ba bảy loại sao? Ta mang tội, không nói chuyện nhiều với các ngươi nữa, đối với các ngươi thì không tốt."
Hai người lại hành lễ với Kim Quang Dao, Kim Quang Dao gật đầu rồi chậm rãi bước xuống bậc thang.
Kim Lẫm nhìn bóng lưng Kim Quang Dao, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Cảm giác của hắn đối với Kim Quang Dao rất phức tạp, người bên ngoài rất khó tưởng tượng, một kẻ giết cả con trai mình như Kim Quang Dao, vậy mà đối xử với đám tiểu hài tử bọn họ cũng không tệ.
Kim gia chi mạch phong phú, nhưng đứa nhỏ nào Kim Quang Dao cũng có thể nhớ tên, lễ tết tặng phong bao lì xì cùng quần áo mới, sinh nhật cho tiền bạc. Dù là nhánh xa hay họ hàng thân cận, mỗi người đều nhận được không ít, khi Kim Quang Thiện còn làm gia chủ, điều này là không thể nào.
Người lớn ở Kim Lân Đài nói Kim Quang Dao này có sở thích cổ quái, dĩ vãng hầu hạ người ta quen rồi, mặc dù đã làm Tiên Đốc nhưng không hầu hạ người ta liền cảm thấy cả người khó chịu, hơn nữa còn thích hầu hạ Lam Hi Thần.
Dù mang danh Tiên Đốc cũng không kiêng dè thân phận, bưng trà rót nước trải giấy mài mực cho Lam Hi thần, nói cho cùng, hắn không phải là mệnh hưởng phúc, tục xưng "tiện cốt".
Kim Lẫm lại cảm thấy, có sở thích cổ quái cũng không sao, có thể làm cho tất cả mọi người đều thấy thoải mái, chính là một loại bản lĩnh.
Một Kim Lân Đài lớn như vậy, luôn luôn có dòng chính cùng chi phụ, cũng luôn luôn có nhánh nổi bật nhánh thì không, quan hệ phức tạp, đỉnh núi san sát, làm sao có thể sắp xếp mọi việc chu toàn? Lúc ăn tết, luôn có mấy đứa nhỏ tầm thường, tiền mừng tuổi cùng quần áo mới bị quên mất. Nhưng Kim Quang Dao thật sự có thể nhớ rõ tên mỗi người, ngay cả sinh nhật cũng biết, phát cho mỗi đứa nhỏ không ít quà chúng nên có.
Phụ thân Kim Lẫm cả đời không có tiếng tăm gì, cả đời quản lý quét dọn tạp vụ ở Kim Lân Đài, nghe nói lúc ông nội y qua đời, ngay cả phí tang lễ cũng bị cắt xén một nửa. Lúc Kim Lẫm còn rất nhỏ, tính cách hướng nội, không có gì nổi bật giữa đám trẻ con, nhưng chưa từng bị coi thường trong những chuyện này.
Lúc còn rất nhỏ, y nhớ rõ thỉnh thoảng Kim Quang Dao sẽ khiêng Kim Lăng bốn năm tuổi trên vai, dắt theo Tiên Tử tản bộ trong bụi mẫu đơn như tuyết như mây.
Kim Lăng là đứa trẻ duy nhất được hưởng đãi ngộ ngồi trên vai Kim Quang Dao, lúc nào cũng đung đưa hai chân, cao cao tại thượng, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng khinh thường để ý tới đám con cháu chi thứ bọn họ.
Nhưng nếu Kim Quang Dao nhìn thấy bọn họ, lần nào cũng cười híp mắt, Kim Lẫm thấy Kim Quang Dao, sẽ thận trọng kêu một tiếng: "Chào tông chủ."
Kim Quang Dao sẽ sờ sờ đầu y, cười ha hả nói: "A Lẫm lại cao lên rồi, đều là người một nhà cả, gọi tông chủ làm cái gì chứ, xa lạ quá, gọi là tiểu thúc đi."
Nói xong còn vỗ vỗ Kim Lăng trên vai: "Kim Lăng, mau gọi ca ca nào." Kim Lăng lúc này sẽ cực kỳ không tình nguyện gọi một tiếng "ca ca".
Nếu Kim Quang Dao đang có tâm trạng tốt, có thể ngồi xổm xuống hỏi han bọn họ hôm nay đọc sách gì, sau đó gọi người hầu đến phát kẹo bánh ngọt cho bọn họ, cho nên đám tiểu hài tử bọn họ đều hy vọng có thể gặp Kim Quang Dao trong hoa viên nhiều chút.
Thời điểm sinh nhật Kim Lăng, Kim Quang Dao sẽ tìm gánh hát múa rối lên Kim Lân Đài diễn trò khôi hài, gọi bọn họ cùng đến xem, tuy hắn kéo bọn họ tới là vì muốn Kim Lăng vui vẻ, nhưng thực sự là một người cũng không quên.
Sau khi kết thúc, hắn còn đưa cho mỗi người một cái lá vàng cùng một bộ quần áo mới, xem như hối lộ bọn họ vì đã cùng chơi với Kim Lăng.
Cho nên Kim Lẫm rất thích hắn, cho dù sau này biết hắn là người tâm ngoan thủ lạt như vậy, nhưng ấn tượng khi còn bé rất khó thay đổi, muốn y cùng những người khác mắng hắn, y thật sự là không làm được.
Trên đường trở về, Kim Quang Dao cảm thấy tâm tình cũng không tệ lắm, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, tâm tư đơn giản hơn người lớn, trước kia hắn đối xử với đám nhỏ cũng không tệ, hiện tại bọn họ cũng chịu gọi hắn một tiếng tiểu thúc thúc.
Kỳ thật chuyện hắn đối xử tốt với những hài tử kia không hoàn toàn là vì lấy lòng. Khi còn bé hắn còn bị lạnh nhạt hơn, sau đó lại làm nhiều chuyện xấu, liền muốn tích chút công đức cho bản thân, hắn cũng muốn bù đắp cho chút tiếc nuối thời thơ ấu. Hắn rất rõ cảm giác bị xem nhẹ, bị coi thường, nên đã cố ý ghi nhớ bộ dáng cùng tên của từng đứa nhỏ, ngày lễ ngày tết cố gắng không quên đứa nào. Hiện tại, có vẻ chút chuyện tốt lẻ tẻ hắn làm trước đây đã nhận được ít đền đáp.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store