ZingTruyen.Store

Thái Âm Kỷ (Q1-Q3)

Chương 77

Delulug


Chương 77

Kim Quang Dao trở lại Thúy Vi Cư, chôn vào vườn hoa đống nhân sâm và Hà Thủ Ô bị nam nhân của hắn bắt cóc, lại sắp xếp chỗ cho người anh em tốt kia, bận rộn làm việc đến tận tối. Sau đó, hắn ngồi dưới đèn vừa đọc sách vừa chờ Lam Hoán.

Lam Hoán rất khuya mới trở về, bộ dạng tâm sự nặng nề, ngay cả ngoại bào cũng không thay. Kim Quang Dao vội vàng bảo y cởi ngoại bào dính máu ra ném vào trong sọt trúc, giúp y rót một chén trà an thần, rồi mới hỏi: "Nhị ca, huynh và Giang tông chủ không đả động tay chân đấy chứ?"

Thấy dáng vẻ Kim Quang Dao ân cần chu đáo như vậy, tâm trạng của Lam Hoán lập tức tốt lên. Trên đời này hầu hết mọi người và mọi việc đều khiến y cảm thấy phiền chán, bao gồm cả một số thành viên của Lam gia, chỉ có ở bên cạnh Kim Quang Dao là thoải mái nhất.

Y ngồi xuống nhấp một ngụm trà, cười nhạt nói: "Sao có thể như vậy? Không phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao? Đứa nhỏ kia về sau còn có thể tranh đoạt cái gì với Kim Lăng? Làm sao có thể thật sự ghi hận ta?"

Kim Quang Dao cười nói: "Thì ra huynh cũng phát hiện rồi."

Lam Hoán đặt Liệt Băng xuống, kéo Kim Quang Dao ngồi lên đùi mình, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của hắn, nói: "Phát hiện muộn hơn đệ một chút, nếu đứa nhỏ kia chết ở chỗ ta, sợ là khó mà khắc phục hậu quả, dù sao phụ thân hắn vẫn có chút căn cơ."

Kim Quang Dao lần đầu ngồi trên đùi Lam Hoán, có chút ngượng ngùng, nói: "Giang Vãn Ngâm muốn ép huynh lên cùng một xe với hắn và Kim Lăng."

Lam Hoán nói: "Thủ đoạn của đệ tuy sẽ nhận phải một ít chỉ trích, nhưng cũng coi như là một hướng giải quyết thoả đáng. Nếu không, ta đả thương Giang tông chủ, hoặc là Kim Chuẩn bị Giang tông chủ giết, thì thật không biết chuyện sẽ kết thúc thế nào."

Kim Quang Dao cười nói: "Chẳng phải là hắn đánh cược huynh không dám đả thương hắn sao? Giang Vãn Ngâm này, Nhiếp Hoài Tang nè, cả đám bọn họ đều ỷ huynh có tâm địa tốt mà bắt nạt huynh."

Lam Hoán nói: "Ta nợ hắn một ân tình, hắn hỗ trợ ta tìm được Tư Tư, lúc ở phố Hoa Liễu cũng là hắn nói chuyện thay ta, ta không thể kết thù với hắn. Chuyện Ngũ Tiên Giáo còn phải dựa vào hắn để đi điều tra nữa."

Kim Quang Dao lấy lại tinh thần, hai tay ôm lấy cổ Lam Hoán: "Ngũ Tiên Giáo? Huynh hàn huyên cái gì với Giang Vãn Ngâm thế? Dương Hi Mạnh khai rồi?" Trong đầu lại thầm nghĩ: vào ngục chó dữ của Giang Vãn Ngâm, há có thể không nôn sạch ra?

Thật ra trước đây Kim Quang Dao rất thích Giang Trừng, có chút kiêu hùng tiếc cho kiêu hùng. Giang Trừng làm người quả cảm, làm việc mạnh mẽ vang dội. Ở một mức nào đó, độ đáng tin cậy của Giang Trừng còn vượt qua Lam Hoán. Tính tình Lam Hoán thật sự quá chậm, ngay cả bắt Tư Tư cũng lề mề, Kim Quang Dao cũng không muốn nói với y, hắn sợ nhất là Lam Hoán tủi thân nhìn hắn, giống như hắn đã làm ra chuyện ác độc cỡ nào với y.

Lam Hoán không biết Kim Quang Dao đang ghét bỏ y, trầm giọng nói: "Đều khai hết rồi, giáo chủ Ngũ Tiên giáo là một nữ nhân tên Mộc Lan."

Kim Quang Dao nói: "Ta đã nghe qua, cô ta cũng không phải một nhân vật lợi hại, thuật sĩ lợi hại nhất trong dã giáo đều tụ tập ở Bài giáo và Mai Sơn phái, Ngũ Tiên giáo chỉ là một nhánh nhỏ của Bài giáo. Bài giáo là dã giáo có quy mô lớn nhất lúc bấy giờ, nói bọn họ có mười vạn giáo chúng cũng không ngoa, năm đó Kỳ Sơn Ôn thị cũng muốn dẹp bỏ."

Lam Hoán nói: "Nhưng mấy năm nay Ngũ Tiên giáo phát triển rất nhanh, giáo đồ đã có trên vạn người."

Kim Quang Dao kinh hãi: "Lúc ta làm Tiên Đốc, Ngũ Tiên giáo chỉ là một dã giáo nhỏ tầm tám chín trăm người, chỉ qua vài năm làm sao có thể phát triển đến hơn vạn người được?"

Lam Hoán nói: "Thủ đoạn Giang tông chủ tàn khốc, Dương Hi Mạnh làm sao dám nói bậy? Hắn bắt Dương Hi Mạnh dẫn đường, tự mình dẫn người đi phá hủy cứ điểm gần Hoàng Thạch của Ngũ Tiên Giáo, bắt được mấy trăm người."

"Sau đó thì sao?" Kim Quang Dao thấy hơi lạnh, rất không có cốt khí rụt người lại, cuộn mình vào trong lòng Lam Hoán. "Hắn giăng lưới bắt được cá lớn?"

Ngón tay Lam Hoán điểm về phía lồng xông khói, đốt than trong lồng, lửa bốc lên, đồng thời có cả linh khí toả ra. Thân thể Kim Quang Dao nhận được ấm áp, y mới tiếp tục nói: "Giang tông chủ tìm ra một phần danh sách, không ít tên trên danh sách này đều thuộc diện truy nã của tiên môn, không dính vào án mạng thì cũng là những kẻ có phẩm đức bại hoại bị gia tộc đuổi đi. Ngoài ra, Giang tông chủ còn thu được tám ngàn thỏi bạc, dã giáo này rất giàu có."

Kim Quang Dao nắm chặt vạt áo trắng như tuyết của Lam Hoán, qua một lát, mới nhíu mày nói: "Thuật sĩ dã giáo chưa bao giờ kết giao với tu sĩ Tiên môn, nhất là sau vụ án Ngu Ưng năm đó, Bài giáo ra lệnh cấm tuyển nhận người trong tiên môn, bởi vậy những năm gần đây mới có thể bình an vô sự. Ngũ tiên giáo bước qua giới hạn này, có phải là đại biểu Bài giáo cũng bước qua rồi không?"

Lam Hoán nói: "Cái này thì chưa thể kết luận, nhưng ta cho rằng, việc Dương Hi Mạnh xuất hiện trước mặt chúng ta không phải là ngẫu nhiên. Mấy năm nay Ngũ Tiên Giáo lớn mạnh rất nhanh, không cam lòng ẩn mình dưới lòng đất nữa, danh sách bị bắt ở Hoàng Thạch cùng lắm chỉ là một góc của núi băng."

Kim Quang Dao ầm thầm nói: "Một dã giáo có quy mô khổng lồ lại trắng trợn mời chào tu sĩ tiên môn, phạm vi thế lực lại trùng hợp với Vân Mộng Giang thị nhiều nhất, hơn nữa dường như sau lưng còn có Bài giáo. Giang Vãn Ngâm sợ là đêm không thể ngủ, mấy năm nay hắn đánh quỷ tu hung ác như vậy, ít hay nhiều đều có chút ý đồ muốn chấn chỉnh dã giáo. Sau Ngụy Vô Tiện, quỷ đạo dã giáo đại thịnh, Mai Sơn phái cùng Bài giáo đều ở rất gần hắn, trong lòng hắn sợ."

Lam Hoán nói: "Ta rất tò mò, Bài giáo sao có thể chiêu dụ nhiều tu sĩ tiên môn như vậy."

Kim Quang Dao cười nói: "Nhị ca, huynh nói xem, nếu một gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, ngoại trừ gia chủ có quyết đoán có năng lực quản lý, gia tộc có nhân tài ưu tú, có pháp khí thượng đẳng, thì còn cần cái gì?"

Lam Hoán suy nghĩ một hồi, đáp: "Tiền."

Sau khi làm tông chủ, Lam Hoán mới biết tiền rất quan trọng, sau Xạ Nhật Chi Chinh, y còn phải mượn tiền của Kim gia.

Khoảng thời gian trùng tu Lam gia trước kia, mỗi ngày số tiền phải tiêu nhiều như nước chảy, Lam Hoán ban đầu không thèm để ý, không chỉ không tiết kiệm, mà còn mở rộng Vân Thâm Bất Tri Xứ ra gấp đôi, cuối cùng tính toán lại, tốn mất sáu mươi vạn lượng, hao hết nội khố Lam gia.

Điều này khiến Lam Khải Nhân buồn muốn chết, nhưng Lam Hoán không còn cách nào khác, Lam gia không thể biểu hiện ra hình ảnh suy kiệt, tiên phủ xây dựng càng rộng lớn, những thế gia khác mới không dám xem thường.

Chỗ Giang Vãn Ngâm cũng như vậy, hắn cũng mượn tiền Kim gia, cụ thể mượn bao nhiêu thì Lam Hoán không biết, chỉ nghe Kim Quang Dao nói đến năm Kim Lăng mười tuổi hắn mới trả hết nợ. Lúc Kim Quang Dao nói đến chuyện này, còn cười bảo rằng Giang tông chủ đã phá hỏng hôn sự của biểu muội hắn, có thể là vì phải trả nợ, gánh nặng trên vai quá lớn, không thể dành tiền lo chuyện cưới hỏi.

Chữ "tiền" thốt ra từ miệng Trạch Vu Quân có vài phần trái ngược, Kim Quang Dao lại xem y như trẻ nhỏ dễ dạy, cười nói: "Không sai, còn phải có tiền nữa, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, không có tiền thì đến nửa bước cũng khó mà đi. Không có bản lĩnh học thuật, không có danh vọng, không có tiền tài, thì những tán tu chỉ có chút xíu bản lĩnh cũng không thèm đi theo, huống chi là đám bàng môn tả đạo hay lưu manh đầu đường xó chợ? Ngũ Tiên giáo có thể phát triển nhanh đến vậy, khả năng cao là có hậu thuẫn về tiền tài."

Lam Hoán hỏi: "Bọn họ lấy đâu ra tiền?"

Kim Quang Dao nói: "Trước đây Ngọc Hành Tử tránh ở Ngũ Tiên Giáo, hối lộ Mộc Lan một vạn lượng hoàng kim, nhưng con số này không thể nào đủ để Ngũ Tiên Giáo phát triển, nhất định là còn có nguồn tài trợ khác, mà tiền thì Ngọc Hành Tử lấy từ đâu ra?"

Lam Hoán lập tức hiểu: "Ý của đệ là... Kim Tử Hiền ngầm giúp đỡ Ngũ Tiên Giáo phát triển?"

Kim Quang Dao nói: "Không sai, hắn nuôi một con cổ dưới giường Giang Vãn Ngâm, chỉ là không biết hắn lấy tiền từ đâu."

Lam Hoán lo lắng: "Như thế thì thật phiền toái... Những kẻ này hơn phân nửa đều là người ô hợp, nhưng nếu tụ tập lại thì vẫn đủ để khiến Kim tông chủ không ngăn cản được."

Kim Quang Dao nói: "Ngoại trừ Âm Hổ Phù, những thứ này hẳn là lá bài tẩy Kim Tử Hiền nhằm vào Giang Vãn Ngâm. Nếu hắn muốn giết đến Tề Lỗ Giang Đông, đừng nói là Kim Lăng, ngay cả huynh cũng phải gặp tai ương, lúc đó nhất định sẽ máu chảy thành sông, xương trắng thành gò. Một khi Cô Tô Lam thị cùng Lan Lăng Kim thị bị cuốn vào, tất sẽ tổn hại nguyên khí nặng nề."

Suy nghĩ thêm một chút, hắn nói tiếp: "Hôm nay đệ nhìn thấy Kim Chuẩn mặc Kim Ti Giáp, có thể nhờ Vong Cơ đi thăm Tần Thương Nghiệp chút không? Nếu Kim Ti Giáp của y vẫn còn, vậy thì càng phiền toái."

Lam Hoán nói: "Sao thế?"

Kim Quang Dao nói: "Huynh quên mất ta từng kể với huynh về tung tích của Kim Ti Giáp sao? Ngoại trừ chỗ Tần Thương Nghiệp và khố phòng Kim thị ra, còn có một kiện nữa, ở chỗ... phụ thân ta bồi táng. Tang lễ của hắn được ta tự tay lo liệu, vật bồi táng cũng là ta tự chọn, danh sách ta cũng đã xem đi xem lại, mỗi vật ta đều nhớ rất rõ ràng."

Lam Hoán cảm thấy khó tin: "Ý của đệ là? Bọn họ đào mộ phần phụ thân đệ? Trộm đồ được chôn cùng phụ thân đệ?"

Kim Quang Dao thở dài: "Rất có thể là như vậy, phụ thân ta khi còn sống xa xỉ cực dục, sau khi chết đồ vật chôn cùng cũng không hề ít, ta mang đống đồ vật hắn thích nhất khi còn sống đi theo hắn. Kim phu nhân chôn cùng một chỗ với hắn, cũng được bồi táng theo không ít kim ngân trang sức, châu báu ngọc khí giá trị liên thành các loại. Ta cho là bộ Kim Ti Giáp mà Uông Điệp Y kia mặc là lấy từ trong khố phòng Kim thị ra. Hôm nay nghĩ lại, có khi là lấy ra từ trong mộ phụ thân ta."

Kim Quang Dao không khỏi lo lắng, mức độ chướng khí mù mịt của Kim Lân Đài vượt qua tưởng tượng của hắn. Kim Xung tựa hồ cực kỳ chán ghét Kim Chuẩn, thấy được thảm trạng của Kim Chuẩn lại càng vui sướng, một đứa nhóc đã như thế, đừng nói đến người lớn, nhất định là đấu đá càng dữ dội.

Lam Hoán tràn ngập suy nghĩ rối bời, đành phải nói: "Đệ cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Kim Quang Dao đột nhiên hỏi: "Hôm nay huynh thấy ta cắt đầu lưỡi Kim Chuẩn như vậy, liệu có cảm thấy ta rất đáng sợ không?"

Lam Hoán im lặng một lát, thẳng thắn nói: "Ta không muốn lừa đệ, đúng là có chút đáng sợ, cũng có chút xa lạ, so ra, ta thích dáng vẻ hiện tại của đệ hơn... ta không biết phải nói sao, ta vẫn rất thích đệ."

Kim Quang Dao bất lực cười: "Sao huynh thật thà thế? Nam nhân không thể quá thành thật. Vậy huynh nói cho ta biết đi, bây giờ bộ dáng của ta ra sao?"

Lam Hoán vuốt ve sườn mặt tuấn tú trơn bóng của hắn: "Chính là dáng vẻ ban đầu đệ xuất hiện trước mặt ta. Thật ra sau khi đệ làm Tiên Đốc, ta cảm thấy có chút mất mát, có lúc đệ rõ ràng đang nhìn ta, nhưng ta có thể cảm giác được trong lòng đệ đang suy nghĩ cái khác, so với lúc mới quen chúng ta còn xa lạ hơn. Rõ ràng đệ gần ngay trước mắt, lại giống như xa tận chân trời."

Kim Quang Dao nhìn y chằm chằm: "Thì ra trước kia trong lòng huynh nghĩ nhiều như vậy."

Lam Hoán nói: "Những thay đổi trong tâm tính của một người có thể bộc lộ ra tự nhiên qua ánh mắt. Lúc mới gặp, ánh mắt của đệ còn rất trong sáng, sau đó từ từ chậm rãi tràn ngập tâm sự. Có lẽ chính đệ cũng không cảm nhận được, thế nhưng trong mắt ta, khí chất của đệ ngày sau so với lúc mới gặp đã khác nhau nhiều rồi."

Kim Quang Dao buồn bã: "Vậy tại sao huynh không chỉ ra? Nói cho ta biết ta đã thay đổi rồi, ta vẫn luôn cho là ta không có thay đổi."

Lam Hoán nói: "Không có ai là vĩnh viễn không thay đổi, sau khi ta làm tông chủ Lam thị cũng đã thay đổi rất nhiều, làm sao có thể hà khắc với đệ? Sợ nói ra, sẽ sinh ra hiềm khích với đệ."

Kim Quang Dao nói: "Thời gian gần đây ta đã bình tâm hơn, suy nghĩ rất nhiều chuyện trước kia, huynh có biết ước muốn ban đầu của ta là gì không?"

_________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store