Chương 67
Chương 67
Lam Hoán gửi thư cho Giang Trừng và Kim Lăng, báo cho bọn họ biết ý định của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Y có chút lo lắng với tình huống của Kim thị. Kim thị đông người nhất, nội bộ quá hỗn loạn. Nếu một con quái vật khổng lồ như vậy ngã xuống, sẽ khiến cơ cấu quyền lực của các gia tộc mất cân bằng, như vậy lại xảy ra một hồi gió tanh mưa máu. Lòng người khó đoán, tổ bị lật, trứng sao còn an toàn, nếu Kim thị thật sự ngã xuống, dù không bị diệt tộc như Kỳ Sơn Ôn thị, nhưng đông đảo tộc nhân cùng môn sinh sẽ trở thành cá nằm trên thớt. Trước đây Cô Tô Lam thị luôn giữ mình, nhưng hiện giờ không thể không lội vào vũng nước đục này.
Trên thư viết cho Giang Trừng, bên cạnh chuyện Ngũ Tiên Giáo, ở mặt sau thư, Lam Hoán còn vẽ một vòng mặt trời đặt trên một đóa hoa sen để thăm dò Giang Trừng.
Sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hoán bị sự vụ trong tộc bao vây, mãi đến tận tối mới có thể đến tìm Kim Quang Dao.
Chỗ ở của Kim Quang Dao gọi là Thúy Vi Cư, nơi này đã lâu không có người ở, đường mòn dẫn tới đây phủ đầy rêu xanh trơn trượt.
Vừa có một trận mưa xuân, sương mù nhẹ che khuất trăng sáng, những giọt nước đọng treo đầy trên tán cây. Bóng cây cành hoa không có người chăm sóc mọc ra um tùm, đường mòn bị lấp đi, khó mà nhìn ra, trên mặt đất lốm đốm rải đầy cánh hoa hải đường. Tâm trạng Lam Hoán thanh thản, lại thoáng mang theo chút vội vàng, tay áo ngọc phất qua tầng tầng lớp lớp cành hoa ngọn cây, vạch ra một con đường nhỏ nhanh chóng đi qua.
Thúy Vi Cư có đầy đủ mọi thứ cho sinh hoạt thường ngày, có bếp lò có giếng nước, có điều hơi ẩm ướt lạnh lẽo. Rõ ràng nơi này là một phần của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng lại có vẻ không ăn nhập lắm.
Đêm nay, cửa sổ đã tối om hơn hai mươi năm một lần nữa sáng lên, Lam Hoán đẩy cửa ra bước vào, Kim Quang Dao đang quay lưng về phía y, ngồi bên bàn đàn hương, niệm Thanh Tâm Chú.
Kim Quang Dao nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, thấy Lam Hoán tới, hỏi: "Nhị ca, đã trễ thế này sao huynh còn tới?"
Lam Hoán nói: "Ta tới thăm đệ, hôm nay đệ cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi."
Kim Quang Dao nói: "Không được, ta còn chưa đọc đủ một canh giờ, Lam lão tiên sinh thường phái người đến kiểm tra đột xuất, nếu phát hiện ta không đọc, ngày mai sẽ tăng gấp bội."
Thời điểm Kim Quang Dao biết được Lam thị thế mà lại dùng loại phương pháp này để đối phó mình, phản ứng đầu tiên của hắn là thấy buồn cười, lão tiên sinh này thật là vừa cổ hủ vừa ngây thơ.
Từ nhỏ hắn đã đọc không ít sách thánh hiền, trước kia hắn mở miệng ra là đọc làu làu được những đạo lý vĩ đại kia. Nếu có thể tốt thì đã sớm tốt rồi, còn cần đợi đến hiện tại sao?
Đương nhiên cũng có thể là Lam Khải Nhân đã gắng sức để hắn luôn bận rộn, như vậy thì không thể giở trò gì được nữa.
Muốn đối phó loại người như hắn, giáo dục hay gây khó dễ đều vô dụng, chỉ có thể tiêu diệt mới được. Nếu không, hắn sẽ giống như tơ hồng, không ngừng sinh trưởng, bất tri bất giác giết chết kẻ địch.
Thôi bỏ đi, rốt cuộc Lam thị vẫn là quân tử, đối phó người khác cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp không đau không ngứa này. Cỡ tiểu nhân như hắn sẽ không chấp nhặt đám quân tử này.
Kim Quang Dao bày ra bộ dáng sám hối khiêm tốn thụ giáo, thu dọn phòng ốc, ngoan ngoãn niệm Thanh Tâm chú.
Lam Hoán cầm quyển sách trên tay hắn lên, nói: "Hiện tại tông chủ Lam thị tự mình đến thẩm vấn đệ, những thứ khác không thể đặt qua một bên sao?"
Kim Quang Dao cười nói: "Huynh lại lên làm tông chủ Lam thị rồi, chúc mừng. Vậy... Lam tông chủ, ngài muốn thẩm vấn tiểu nhân cái gì đây? Tiểu nhân tất nhiên sẽ nói lời thành thật, không dám giấu diếm."
Lam Hoán cúi người, ôm lấy vai hắn, cười nói: "Đệ đừng cười, ta làm sao có thể thật sự thẩm vấn đệ."
Hai người ngồi xuống giường La Hán dưới cửa sổ, dựa sát vào nhau, Kim Quang Dao lười nhác nói: "Ta cảm thấy thế này rất tốt. Mỗi ngày chỉ cần suy nghĩ một vài chuyện, so với trước kia ngày ngày nghĩ ngợi, lo sợ bất an thì thoải mái hơn nhiều. Chỉ duy một điều không tốt chính là ta sợ về lâu về dài, bản thân sẽ trở nên trì độn, không còn nhạy bén như trước nữa."
Lam Hoán nói: "Ta sẽ tìm cơ hội dẫn đệ ra ngoài hóng gió. Ở đây cả ngày rất buồn chán, đệ sẽ phát bệnh mất."
Kim Quang Dao vén một lọn tóc đen của Lam Hoán lên, cầm trong tay nghịch ngợm, hỏi: "Đúng rồi, hiện tại Kim Lân Đài thế nào? Có phải sau khi trở về Kim Lăng đối đầu với Kim Tử Hiền rồi không?"
Lam Hoán nói: "Không sai, Kim tông chủ đang điều tra toàn bộ Kim Lân Đài, Lan Lăng hiện tại rất loạn, nhóm Vong Cơ đang đến Lan Lăng tìm Ngọc Hành Tử, bọn họ sẽ trông chừng Kim Lăng."
Kim Quang Dao nhíu mày thu mắt, "Nhanh như vậy? Thằng bé tuổi trẻ khí thịnh, quá bốc đồng, thế này sẽ bại trận. Nhưng cũng có thể giúp thằng bé có thêm bài học, thu liễm cảm xúc tốt hơn, về lâu dài mà nói, đây lại là một chuyện tốt. Nhẫn nại tỉnh táo, khiêm tốn ẩn mình, những đạo lý này, cho dù cữu cữu nó có nói đi nói lại cũng vô dụng, chính mình trải qua một lần mới có thể học được."
Lam Hoán nói: "Sao đệ nghĩ vậy? Vì sao y lại thua?"
Kim Quang Dao nói: "Kim Tử Hiền biết sự tình đã bại lộ, hắn có căn cơ ở Kim thị, hơn nữa còn có chuẩn bị, vội vàng đi đối phó với một kẻ địch đã có chuẩn bị, tất sẽ thua, không thể nghi ngờ. Kim Tử Hiền chỉ cần khéo léo tìm một người chịu tội thay là có thể khiến vụ án này khó mà giải quyết. Huyền môn bách gia sẽ không điều tra sâu, từ đầu tới cuối, mọi chuyện chỉ có trộm thi thể, cộng thêm mấy tu sĩ Nhiếp gia bị giết mà thôi, có quan hệ gì với các gia tộc khác đâu? Cho dù là ta sống lại, nhưng ta đã không còn uy hiếp gì với bọn họ. Chuyện không chạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không thật sự quan tâm. Những người đó ước gì Kim thị nội chiến để có thể ngư ông đắc lợi. Ngược lại, phanh phui chuyện mâu thuẫn nội bộ của Kim thị ra ngoài sẽ chỉ khiến cho các gia tộc phụ thuộc Kim thị dao động mà thôi."
Lam Hoán nói: "Có nên khuyên Kim tông chủ dừng lại không?"
Kim Quang Dao nói: "Mũi tên đã bắn ra thì không thể quay đầu lại, cho dù có nhận ra chuyện mình đơn phương khởi xướng là sai lầm, cũng phải quán triệt chấp hành. Nếu không, người Kim gia sẽ càng cho rằng y quá mềm yếu, gia chủ một đại gia tộc có thể sai, nhưng nhất định không thể do dự thiếu chủ kiến."
Lam Hoán nói: "Y còn chưa tới hai mươi tuổi, phải gánh vác trọng trách lớn như vậy quả thật quá khó khăn."
Kim Quang Dao suy nghĩ một chút, nói: "Ta viết một phong thư, huynh bảo Ngụy công tử mang theo, chờ Kim Lăng bại trận ở chỗ Kim Tử Hiền thì mang phong thư này đến cho y, nhân cơ hội này chỉnh đốn nội bộ Kim Lân Đài một chút, nhưng phải đợi Kim Lăng thua mới có thể đưa."
Lam Hoán nói: "Vì sao phải chờ y bại trận mới đưa?"
Kim Quang Dao nói: "Lần này y điều tra Kim Lân Đài, đã chứng minh với mọi người bên trong Kim Lân Đài quả thật có vấn đề. Có thể mượn cơ hội này chấn chỉnh người của Kim thị một chút, quang minh chính đại thay thế những người không đáng tin cậy, thời gian và lý do đều vừa vặn."
Lam Hoán nói: "Vẫn là đệ suy nghĩ chu đáo."
Kim Quang Dao thở dài một hơi, nói: "Những thứ này đều là do ta tạo nghiệt, ta không nghĩ tới tên Kim Tử Hiền khúm núm lúc trước về sau sẽ có địa vị lớn đến vậy. Tiếc là hiện tại ta đã bị phát hiện, bằng không, ẩn trong bóng tối để đối phó sẽ dễ hơn nhiều."
Lam Hoán nói: "Cái này không thể trách đệ được, người bên ngoài tâm thuật bất chính, không phải lỗi của đệ, hiện giờ mất bò mới lo làm chuồng cũng được."
Y nhớ tới mình còn chưa hỏi Kim Quang Dao về sự tình của Kim Quang Vũ: "Theo đệ thấy, người đặt Đoạn Linh Châm vào đệ, có thể là Kim Quang Vũ không? Y có vẻ rất hứng thú với Ôn Ninh."
Kim Quang Dao trầm ngâm một phen, nói: "Cái này ta không chắc, dù sao cũng đã qua hơn ba năm. Nghe huynh nói vậy, thì xác thực có tồn tại khả năng y và Kim Tử Hiền cùng một giuộc, cẩn thận chút thì hơn."
Lam Hoán nói: "Kim Tử Hiền hợp tác với Nhiếp Hoài Tang, nhưng cũng không ngờ tới Nhiếp Hoài Tang cũng đang âm thầm đổ thêm dầu vào nội loạn của Kim thị. Chỉ không biết liệu có thể gây nguy hiểm cho Kim tông chủ hay không."
Kim Quang Dao nói: "Hắn làm sao quản được nhiều như vậy? Trước mắt, từ từ thâu tóm Kim thị vào tay mới là chuyện quan trọng hắn muốn làm. An toàn của Kim Lăng thì tạm thời không cần quá lo lắng, hiện tại thằng bé là người thừa kế chính thống nhất của Kim thị. Nếu thằng bé xảy ra chuyện, người có tư cách thượng vị nhất cũng không phải là Kim Tử Hiền, còn có hai ba người có tư cách kế vị hơn Kim Tử Hiền, huyết thống cũng gần gũi hơn. Bọn họ không dễ bị lừa gạt như Kim Lăng nhỏ tuổi. Mà nếu Kim Lăng có xảy ra chuyện, Giang tông chủ cũng sẽ không buông tha cho hắn, Ngụy công tử lại đi đe dọa một phen, hắn càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù hắn có thật sự muốn giết Kim Lăng, hắn cũng sẽ phải xử lý những người có khả năng cạnh tranh trước."
_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store