Chương 03: Liên lạc với quá khứ
“Cái gì...?”
“Cái gì thế này?”
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, Tả Dương nhất thời ngẩn người.
【 Thế Gian Một Hữu Hậu Hối Dược 】 Đó chính là biệt danh trên WeChat của cậu.
Còn về nội dung tin nhắn...
Tả Dương vốn có một thói quen là mỗi buổi tối đều gửi vào chính WeChat của mình những việc cần làm cho ngày mai.
Như vậy, hôm sau vừa mở WeChat lên là có thể thấy nhắc nhở công việc.
“Tin nhắn của tối ngày mười lăm tháng sáu sao lại xuất hiện lại vào hôm nay?”
Tả Dương cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong lúc không hiểu chuyện gì, cậu vô thức bấm gửi một dấu chấm “.” gửi sang bên kia.
Không ngờ rằng!
Sau khi tin nhắn ấy vừa gửi đi, bản thân của ngày mười lăm tháng sáu lại trả lời lại!
【 Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận: Vãi chưởng? Chết mẹ rồi! Tự mình gửi dấu chấm cho chính mình?】
Bên kia trả lời cực nhanh, cứ như đang rảnh rỗi lắm vậy.
Mặc dù chỉ vài chữ, nhưng cách nói chuyện, phản ứng kia hoàn toàn chính là…cậu!
“Không lẽ… mình đang nói chuyện với chính mình của một tháng trước?”
Não Tả Dương như đứng hình.
Giao tiếp với quá khứ?
Điều đó có nghĩa là gì chứ...?
Tim cậu bắt đầu đập liên hồi.
Nếu...nếu có thể bảo bản thân của một tháng trước đi cá độ, mua vé số...
Cộc. Cộc. Cộc.
Ý nghĩ vừa mới bay xa một chút, tiếng gõ cửa rợn người lại vang lên trong hành lang.
Tim Tả Dương lập tức thắt lại.
Sắp tới lượt cậu rồi!
Còn mơ làm giàu cái gì nữa chứ!
“Mày! Mày đừng tới đây! Tao nhảy lầu bây giờ đấy!”
Từ phòng 601 dưới lầu vọng đến tiếng gào thét kinh hoàng.
Theo tin nhắn từ Cục An Ninh gửi đến, giờ ai mà không biết cái thứ ngoài kia là thứ quỷ gì, có không thể chống lại được hay không?
Đám đàn ông tầng dưới chết cả rồi, một mình Triệu Nhã Vận ở phòng 601 đâu dám vọng tưởng sống sót...
Cộc. Cộc. Cộc.
Tiếng gõ thứ hai vang lên.
“Không! Không!!!”
“Đừng giết tôi! Tôi thà tự tử còn hơn!”
Âm thanh giống như cửa sổ bật ra. Rồi sau đó là một tiếng rơi nặng nề vang lên trong tòa nhà!
Tim Tả Dương giật thót, vội chạy ra cửa sổ nhìn xuống.
Triệu Nhã Vận, cô gái mới ngoài hai mươi, giờ đã nằm sõng soài trên nền đất tầng một, thân thể vặn vẹo, khuôn mặt vỡ nát.
Máu tung tóe khắp nền xi măng, cô ta chết không thể thảm hơn.
Nhưng quỷ dị đâu có dừng lại.
Nó cứ như thể cảm nhận được sinh mạng, lập tức quay sang gõ cửa phòng 602.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Tả Dương trong lòng nóng như lửa đốt.
Cứ như thế này thì người tiếp theo chính là cậu!
“Không được chết! Mình không thể chết!”
Mắt cậu đỏ ngầu.
Cậu chỉ là một người bình thường, làm sao đấu lại quỷ dị?
“Phải…phải tận dụng tất cả mọi thứ mà mình biết!”
Cậu ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hít thở thật sâu. Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc điện thoại.
Nếu như...
Thứ có thể cứu được mình…là khả năng trò chuyện với bản thân một tháng trước?!
Nếu...nếu để mình của quá khứ dọn khỏi khu Lâm Bình thì sao?
Như vậy liệu có thể tránh được quỷ gõ cửa?
“Không đúng!”
“Nếu một tháng trước rời khỏi đây, thì đúng vào ngày quỷ dị xuất hiện, mình không chắc sẽ ở đâu...có khi còn gặp phải thứ kinh khủng hơn…”
“Giờ mình biết rõ quỷ gõ cửa ở tòa này, nếu tránh xa nó thì nơi này còn an toàn hơn chạy loạn chỗ khác."
“Quỷ dị xuất hiện, quá nhiều biến số!”
Nghĩ đến đây, Tả Dương nhớ lại khi nó xuất hiện.
Tia lửa từ tầng một, tiếng gõ cửa, tiếng pháo nổ...
Có khả năng, con quỷ này chính là thằng nhóc và bà già chết oan ở tầng một lúc đó.
Có cách nào tránh được nó không?
Tả Dương suy nghĩ điên cuồng.
Bỗng!
Một tia sáng lóe lên trong đầu!
Tầng một!!!
Quỷ gõ cửa đi thẳng từ tầng 2 lên. Nghĩa là…nó không thèm để ý tầng một, vì tầng một chính là nhà của nó!
Thử hỏi ai lại gõ cửa nhà mình?
Nếu...một tháng trước, mình không thuê tầng bảy...mà thuê luôn căn nhà xui xẻo ở tầng một?
Lúc này tim Tả Dương đập loạn lên.
"Được! Được lắm!"
Như bắt được phao cứu sinh, cậu run lên phấn khích, vội vàng cầm điện thoại gõ tin nhắn.
【 Tả Dương: Này! Dù cậu có tin hay không, tôi chính là cậu của một tháng sau. Tôi đang gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng! Nghe tôi, lập tức dọn nhà! Chuyển xuống tầng một của tòa này!】
【 Thế Gian Một Hữu Hậu Hối Dược: Gì? Tôi của một tháng sau? Con mẹ nó! Mày tưởng tao ngu à? Giờ mấy chiêu lừa đảo cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?】
Tin nhắn phản hồi ở bên kia gửi tới rất nhanh.
Nhìn dòng chữ đó, Tả Dương khẽ cười khổ.
“Không hổ là mình, tính cảnh giác y chang.”
Cậu nghĩ một chút rồi nói rõ hơn.
【 Tả Dương: Tao có cách để chứng minh tao là mày! Mày, Tả Dương, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tốt nghiệp trường đại học hạng ba, hiện đang làm thiết kế trong một công ty, lương tháng bốn ngàn năm trăm, suốt ngày đi cầu trong giờ làm mà vẫn lãnh lương. Tám tuổi thì thích cô bạn cùng bàn Tiểu Phương, mười hai tuổi lại thích cô giáo dạy nhạc mới tới.】
【 Mười ba tuổi lần đầu mộng tinh, đối tượng mộng tinh là...】
【 Cần tao nói thêm nữa không?】
【 Thế Gian Một Hữu Hậu Hối Dược: Vãi! Mày gắn camera trong nhà tao hả? Gỡ ngay!】
【 Tả Dương: Bây giờ hiểu chưa? Ngoài bản thân mày ra, ai mà biết mấy chuyện này?】
【 Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận: Hừ ~ Nghe cũng có lý...vậy cậu thật sự là tôi của một tháng sau? Cậu gặp phải cái gì thế?】
Vẫn là mình hiểu mình nhất.
Chỉ cần nghe mấy bí mật riêng tư đó, quá khứ lập tức trở nên nghiêm túc.
【 Tả Dương: Giờ không có thời gian giải thích! Tóm lại lập tức xuống lầu dưới thuê căn tầng một!】
【 Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận: Nhưng...chỗ đó có người chết mà ~】
【 Tả Dương: Chính là vì có người chết!】
【 Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận: Được rồi được rồi! Nhưng mà, tôi quên mất tôi làm gì còn tiền thuê nhà nữa! Mới sắm điện thoại mới xong!】
【 Tả Dương: ......】
Tả Dương chết lặng nhìn điện thoại.
Quả thực...
Nghĩ kỹ lại, ngày mười lăm tháng sáu cậu đúng là cháy túi, không còn đồng nào.
“Vãi thật…”
“Tiền...phải có tiền trước đã!”
Mắt cậu đảo liên tục.
Ở thành phố này, cậu chẳng có bạn thân, đừng nói tám trăm, ngay cả mượn hai trăm cũng khó.
“Có rồi! Tiệm vé số ở dưới khu! Ngày mười lăm tháng sáu lúc bảy giờ rưỡi tối có người cào trúng vé sáu nghìn tệ! Khi đó còn tụ tập bao nhiêu người đứng xem!”
“Mình nhớ rồi!”
Nghĩ tới đây, Tả Dương lập tức nhắn.
【 Tả Dương: Này! Ngay bây giờ, lập tức xuống tiệm vé số dưới nhà mua vé cào! Có một vé trúng sáu nghìn đó!】
【 Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận: Thật hả? Được, để tôi thử...】
Tin nhắn gửi xong, bên kia không còn hồi âm nữa.
“Ha ~ Có tiền rồi chắc là đủ tiền thuê tầng một...”
Tả Dương vừa mới thở phào.
Trong phòng 602 dưới lầu, lại vang lên tiếng pháo nổ. Mùi máu tanh lại lan lên.
Tiếng bước chân quỷ dị lại vang vọng trong hành lang.
Sắc mặt Tả Dương lập tức trắng bệch.
Con quỷ gõ cửa đang tiến đến phòng 701!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store