ZingTruyen.Store

ᥫ᭡Taekook ver ᥫ᭡ Ngốc nhỏ của cậu Kim

Chương 3: Mưa rơi, tim cũng rung động

eliorablu

Hôm nay trời mưa, Chính Quốc lại mang đồ sang cho mẹ, em bị đám thanh niên trong làng chặn đường trêu chọc. Chúng thấy em nhỏ xinh xinh lại còn ngốc nghếch nên liền muốn trêu ghẹo.

"Mày là Chính Quốc phải không? Đi chơi với tụi tao đi, tao sẽ cho mày thật nhiều bánh và kẹo." - Tên đầu xỏ nhếch môi cười khẩy đưa ra lời dụ dỗ.

Quốc nhỏ sợ hãi, rung rẩy đáp: "Má... má Quốc dặn là hong được đi theo người lạ, mấy anh cho Quốc đi... đi mà."

Đưa ra lời dụ dỗ ngọt ngào đến đâu, em vẫn nhất quyết không đi theo, làm cho bọn chúng mất kiên nhẫn. Nụ cười giả tạo trên môi biến mất thay vào đó vẻ mặt tức giận, ánh mắt khó chịu nhìn em.

Chính Quốc lùi lại một bước, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi. Ngốc nhỏ run rẩy, giọng lí nhí: "Mấy... mấy anh đ-đừng làm Quốc sợ, Quốc nói là hong đi mà."

Nói xong, rồi quay người định chạy đi. Nhưng chưa kịp bước xa, một tên trong bọn túm lấy áo em, giật mạnh.

"Mày nghĩ mày thoát được à?" - Nó cười nhoẻn miệng, giọng cười đầy trêu chọc, thô bạo giật mạnh giỏ mà em mang theo.

Em hoảng loạn giữ chặt không buông nhưng em mỏng manh, sức yếu không bằng chúng nó to lớn, khỏe lắm. Em tính bỏ lại giỏ định chạy đi thì bị chúng kéo lại, xô mạnh khiến Quốc ngã nhào xuống đất. Đầu gối đập xuống nền đất cứng, chảy máu, rát buốt. Hai bàn tay nhỏ bấu víu xuống mặt đất, lòng bàn tay trầy xước. Mắt em đỏ hoe và rồi khóc nấc lên.

Đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên: "Mấy thằng kia, làm gì thế hả?"

Thái Hanh xuất hiện, ánh mắt lạnh băng làm chúng nó sợ tái mặt, im lặng không dám hó hé, mất đi vẻ cao ngạo ban đầu. Không nói thêm lời nào, cậu lao tới túm cổ tên đầu xỏ, đấm thẳng vào mặt một cú thật mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất. Bọn còn lại sợ hãi lùi lại chạy đi bỏ lại hắn một mình.

"Còn mày nữa cút ngay, nếu để tao gặp mày một lần nữa tao sẽ không để yên cho mày đâu." - Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn run lẩy bẩy, đứng dậy chạy thật nhanh không dám ngoái đầu lại.

Cậu quay lại, thấy Chính Quốc đang ngồi bệt dưới đất, hai bàn tay nhỏ bấu chặt lấy vạt áo, đôi vai run lên vì sợ hãi. Nước mắt em giàn giụa, khóc đến mức nấc thành tiếng, miệng lí nhí không ngừng: "Hức… hức… đáng… sợ quá…"

Thái Hanh thở dài, đi tới cạnh em, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn. "Nhóc con, sao em ngốc thế? Bị bắt nạt mà không hét lên cầu cứu. Để bọn chúng bắt nạt đến mức này hả? Nhìn em này, khóc sưng cả mắt rồi."

Quốc nức nở, đôi mắt to tròn đỏ hoe: "H-hức… Quốc… Quốc hong biết phải làm sao… hức hức… họ đông mà…"

"Được rồi, đừng khóc nữa." – Thái Hanh xoa đầu em, dịu giọng, nhẹ nhàng đỡ em đứng dậy. "Tôi xử lý tụi nó rồi, không ai dám động đến em nữa đâu. Đi thôi, trời mưa thế này, nhà tôi gần hơn về nhà tôi thay đồ nào."

Chính Quốc vẫn nấc lên từng tiếng, bấu chặt tay vào áo cậu: "Nhưng… hức… còn giỏ đồ của má em…"

"Em lo cho em đi kìa, lấm lem hết cả, tôi mua lại cho đừng bận tâm đến nữa." - Họ Kim khó hiểu, nhíu mày nhìn em, đã đến mức này rồi mà chỉ quan tâm đến cái giỏ.

"Dạ...dạ nhưng mà..." - Em ấp úng nói

"Má em đang ở nhà tôi làm việc. Em về đó luôn đi, bà sẽ yên tâm hơn." – Không để em phản đối, Thái Hanh vòng tay qua bế bổng em lên, khiến Chính Quốc hốt hoảng ôm chặt lấy cổ cậu.

"Cậu… cậu hai, em tự đi được mà." – Em lí nhí nói, giọng vẫn nghẹn ngào.

Thái Hanh nhếch môi cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ dịu dàng: "Yên nào, đi không nổi mà còn cố."

Về đến Kim gia, trời vẫn đổ mưa tầm tã. Trong phòng khách, má em đang quét dọn bàn ghế. Bà Tươi vừa nhìn thấy Thái Hanh bế Chính Quốc bước vào thì hốt hoảng chạy lại. "Cậu hai! Con tôi bị gì thế này? Có chuyện gì ạ cậu?"

"Không sao đâu, dì. Chỉ là cậu nhóc này bị tụi thanh niên trong làng bắt nạt chút thôi. Dì cứ làm việc đi, tôi lo cho nó được." – Thái Hanh bình thản trả lời.

"Nhưng mà… như thế thì không hay đâu cậu…" - Bà chưa nói hết thì bà phú hộ từ trên gác đi xuống, giọng bảo: "Dì Lài, tối nay dì ở lại chăm Kim Hoài đi, nó đang sốt, không thể thiếu người bên cạnh."

Bà Lài cúi đầu: "Dạ, thưa bà."

Thái Hanh liếc nhìn Chính Quốc vẫn còn run rẩy trong tay mình, khẽ cười: "Dì cứ yên tâm. Về Chính Quốc tôi lo được."

Bà Lài nhìn Chính Quốc đầy lo lắng, ánh mắt lưỡng lự, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu hai thì cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy nhờ cậu hai chăm sóc nó giúp tôi ạ. Quốc Quốc, ngoan nhé, nghe lời cậu hai, không được làm gì gây phiền đến cậu, nghe chưa?"

"Dạ… má…" – em nhí đáp, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Thái Hanh bế em lên phòng mình, đặt em ngồi xuống chiếc ghế gần giường, rồi đi lấy khăn lau sạch bùn đất trên tay chân em. "Ngồi yên đấy, tôi lấy quần áo cho em thay."

Chính Quốc vẫn còn sợ, mắt rưng rưng, níu tay cậu, khẽ nói: "Quốc… Quốc xin lỗi vì làm phiền cậu hai…"

Thái Hanh nhìn em một lúc rồi bật cười: "Nhóc ngốc, em có lỗi gì đâu mà xin? Em chỉ cần nhớ lần sau bị bắt nạt thì phải nói cho tôi đấy nhé."

Khi anh quay lại, Chính Quốc vẫn ngồi im như tượng, đôi tay nhỏ siết chặt vạt áo. "Sao em sợ dữ vậy? Tôi có làm gì em đâu."

Thái Hanh cười nhẹ, đặt bộ đồ xuống giường: "Đây, quần áo của tôi, em mặc tạm đi. Đi tắm ngay nếu không muốn bị cảm."

Chính Quốc ngập ngừng: "Dạ… nhưng…"

Thái Hanh khẽ cau mày, giọng nghiêm nghị: "Không nhưng nhị gì hết. Đi nhanh lên! Không ngoan thì sẽ bị đánh đòn đấy."

Em sợ bị đánh lắm, vội vàng đứng dậy bước vào phòng tắm: "Dạ... dạ Quốc nghe lời cậu mà cậu đừng đánh em."

Một lúc sau, em bước ra với bộ quần áo rộng thùng thình, mái tóc còn ướt rủ xuống, Thái Hanh nhìn em cười khẽ: "Nhìn em kìa, như con mèo bị ngấm mưa."

Chính Quốc đỏ mặt, lúng túng không dám nhìn thẳng vào cậu.

Kim Thái Hanh đột ngột đổi giọng, trầm xuống: "Mà này, em định về giờ à?"

"Dạ… chắc là vậy ạ…" – em rụt rè đáp.

"Về cái gì mà về!" – Kim Thái Hanh nhíu mày, giọng pha chút trách móc. "Trời mưa thế này, lại còn tối nữa. Em có biết ngoài kia nguy hiểm không? Lỡ đám kia quay lại thì sao? Hoặc gặp bọn xấu còn nguy hiểm hơn nữa!"

Chính Quốc hoảng hốt, mặt tái đi: "Nhưng… Quốc…"

"Mẹ em cũng ở đây rồi. Em không có lý do gì phải về. Ở lại đây ngủ đi, tôi không làm khó em đâu." – Thái Hanh nói, giọng chắc nịch như ra lệnh.

Chính Quốc ấp úng: "Nhưng Quốc… Quốc sợ làm phiền cậu hai…"

Thái Hanh bật cười, bước lại gần cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em: "Tôi nói em ở lại là ở lại. Đừng để tôi nói nhiều lời."

"Lên giường nằm đi nằm dưới đất lạnh lắm, lại sinh bệnh nữa"

"Dạ... dạ kỳ lắm. Má...má Quốc dặn là hông nên làm như dị đâu"

"Em lại cãi tôi à, không chịu nghe lời tôi, hửm?" - Cậu hai khẽ nhướng mày

"Dạ... Quốc... Quốc nghe lời cậu mà" - Em sợ cậu giận nên đành nghe theo.

Đêm đó, Chính Quốc nằm trên chiếc giường êm ái, lúng túng không dám cử động chỉ dám nằm nép bên mép giường. Thái Hanh nằm bên cạnh, một tay gối đầu, tay kia nhịp nhịp lên giường, nhìn trần nhà.

"Chính Quốc, lần sau nếu bị bắt nạt nữa thì méc tôi, biết chưa?" – Thái Hanh nói, giọng nhẹ nhàng dứt khoát.

"Dạ…" – Chính Quốc đáp khẽ, mắt nhắm nghiền nhưng lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Em dần khép mắt, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ. Thái Hanh vẫn chưa ngủ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của em. Gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn, đôi mi cong dài, đôi má ửng ửng hồng tựa đào chín, và đôi môi nhỏ xinh hồng hào.

Cậu khẽ mỉm cười, cảm giác xao xuyến len lỏi trong từng nhịp tim. Sự trong trẻo và hồn nhiên của em khiến lòng cậu rung động không thôi. Có lẽ, cậu đã chẳng còn đơn thuần chỉ là bảo vệ em nữa.
        

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store