Ta xông pha giang giang hồ bằng chiếc túi rỗng
Chương 4
Hôm sau mây xám trôi thấp trên con đường đá ngoài thành. Gió thổi mang theo mùi ẩm của đất sau cơn mưa nhỏ. Vị hiệp khách áo xám đang bước chậm, sắc mặt vẫn còn hơi tái vết bầm nơi ngực chưa tan hẳn, mỗi lần hít sâu vẫn âm ỉ đau.Hắn vừa định rẽ sang đường khác thì nghe thấy một giọng quen quen phía sau.
"Ơ... là ngươi à?"
Hắn quay đầu.
Nguyên Tiêu đang đứng đó, hai tay ôm cây cổ cầm cũ, dây buộc tạm bằng vải. Áo nàng đã sờn hơn hôm qua lúc giao chiến, túi bạc bên hông... xẹp lép đến đáng thương.
Hiệp khách nhíu mày theo phản xạ.
"Cô nương... lại định làm gì?"
Nguyên Tiêu bước tới gần hai bước, ánh mắt sáng lên thấy rõ.
"Ta đang tìm ngươi đó."
Hắn lập tức lùi nửa bước.
"Không đánh nữa."
"Không phải như lần trước đâu." Nàng vội xua tay, giọng khẩn thiết. "Lần này ta sẽ nhẹ tay. Rất nhẹ."
"...Cô nương, cái gọi là 'nhẹ tay' của cô, tại hạ chịu không nổi."
Nguyên Tiêu ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu như đã hiểu.
"Vậy ta hứa... chỉ dùng ba phần lực."
Hiệp khách: "......"
Hắn còn chưa kịp phản bác, nàng đã nghiêng đầu, giọng nhỏ hẳn xuống, mang theo chút năn nỉ rất thật."Ta không cần năm mươi lượng đâu. Hai mươi lượng cũng được. À không... mười lượng thôi."
Hắn nhìn chằm chằm vào túi bạc lép kẹp kia, cuối cùng vẫn hỏi:"...Cô nương cần tiền gấp vậy sao?"
Nguyên Tiêu cúi đầu, ngón tay khẽ siết dây cầm."Ta... vừa bị lừa mất hết rồi."
Nói xong câu ấy, nàng ngẩng lên rất nhanh, như sợ hắn nghĩ mình đáng thương.
"Nhưng không sao! Ta còn tay chân, còn đánh được."
Hiệp khách nghẹn lời.Một lúc lâu sau, hắn thở dài, xoa trán."Cô nương, cô bị lừa rồi còn đi tìm người đánh nhau để kiếm tiền?"
"Ừm." Nàng gật đầu rất nghiêm túc. "Cách này... nhanh hơn đi làm thuê."
Câu trả lời thẳng thắn đến mức khiến hắn không biết nên cười hay nên tức.
"...Bao nhiêu?" hắn hỏi.
Nguyên Tiêu mắt sáng rực.
"Mười lượng thôi! Ta hứa, chỉ điểm đến là dừng, tuyệt đối không đánh vào chỗ đau."
Hiệp khách nhớ lại cảm giác ngực mình như bị chưởng phong xé nát buổi trưa, khóe mắt giật nhẹ."Cô nương nói câu này, sao tại hạ nghe không yên tâm chút nào."
"Thật mà." Nàng giơ tay lên thề, biểu cảm thành khẩn vô cùng. "Nếu ngươi thấy ta ra tay nặng, ngươi có thể... mắng ta."
"...Mắng thì có ích gì?"
"Ta sẽ rất áy náy." Nàng đáp ngay.
Hiệp khách im lặng hồi lâu, cuối cùng cười khổ."Được. Nhưng nói trước, chỉ tỉ thí, không liều mạng."
Nguyên Tiêu gật đầu liên tục."Được được! Ta cũng không thích liều mạng đâu."
Hai người đứng đối diện nhau trên bãi đất trống. Lần này, Nguyên Tiêu thật sự chậm hơn. Mỗi chiêu đều thu lực, nhưng đường quyền vẫn sắc, vẫn gọn, ép người từng bước một.Hiệp khách cắn răng chống đỡ, trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ — rõ ràng nàng đã "nhẹ tay", nhưng vẫn khiến hắn mồ hôi ướt lưng.
Chưa đến hai mươi chiêu, hắn lùi lại, hạ kiếm."Ta thua."
Nguyên Tiêu lập tức dừng tay, thở phào."May quá. Ta sợ mình lỡ tay."
"...Cô nương," hắn nhịn không nổi, "nếu thế này gọi là lỡ tay, vậy toàn lực là thế nào?"
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc. "Chắc... ngươi sẽ không đứng dậy nổi để hỏi nữa."
Hiệp khách: "......"
Hắn móc ra mười lượng bạc, đặt vào tay nàng "Cầm lấy."
Nguyên Tiêu nhận bạc, ánh mắt sáng lên, cúi người thật sâu. "Cảm ơn ngươi! Ngươi đúng là người tốt."
"......"
Hiệp khách nhìn theo bóng nàng rời đi, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ rất rõ ràng,Cô nương này, tuyệt đối không ngốc. Chỉ là... quá mức thật thà mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store