ZingTruyen.Store

Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Loài Mèo

Chap4

AnhPham625647



---------

Từ ô cửa sổ tầng hai, JaeYi trong hình dạng mèo đang nằm dài trên thành cửa.
Mắt nheo lại, đuôi nhẹ đập vào tường từng nhịp đều như tiếng đồng hồ đếm ngược cho một vụ nổ.

Dưới sân, Seulgi bước xuống xe của một gã đàn ông.
Cô cười, cái kiểu cười mà chỉ khi rất thoải mái mới có—kiểu nụ cười khiến đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm, nắng chiều như cũng nhuộm thêm chút dịu dàng.

JaeYi không nghe thấy tiếng họ nói gì.
Nhưng nhìn ánh mắt—là đủ hiểu.

Thằng khốn đó... vừa đưa tay gạt tóc chị ấy?
Vừa cười, vừa nhích lại gần?
Và—còn dám chạm vào vai Seulgi lúc tiễn cô ấy?

Cơn ghen cuộn lên từng đợt trong ngực.
Không thể thở nổi.
Không thể chớp mắt.
Chỉ còn cái quẫy nhẹ của đuôi, càng lúc càng nhanh, như chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Mắt JaeYi nheo hẳn lại.
Cô không cào.
Không gào.
Không làm loạn như một con mèo nhỏ.
Thay vào đó, cô trườn xuống sàn gỗ lặng lẽ, từng móng vuốt rít lên âm thanh nhỏ đến lạnh người.
Cô áp mặt vào vách tường, ngửi thật sâu qua khe cửa.

Cái mùi... mùi khốn nạn của thằng khốn đó… bám trên áo chị ấy.
Mùi hôi rình rình của kẻ dám giành phần người khác.

Seulgi bước vào nhà, chưa kịp đặt túi xuống đã nghe tiếng chậu cây ngoài ban công đổ ầm.

"JaeYi…?" – Seulgi hơi nghiêng đầu.

Không tiếng đáp.
Căn nhà vốn ấm áp chợt tĩnh lặng đến rợn người.
JaeYi đứng từ bóng tối cuối hành lang, đôi mắt mèo phản chiếu ánh đèn phòng khách.
Cô không tiến lại.
Chỉ... nhìn.
Nhìn như thể muốn thiêu đốt tất cả những gì vừa thấy.
Seulgi cau mày:

"...Có chuyện gì thế?"

JaeYi vẫn không nhúc nhích.
Seulgi không biết.
Không hề hay—trên vai cô, có một ánh mắt đã ghim chặt từ đầu tới cuối.
Và trong ánh mắt đó, không còn là JaeYi đáng yêu, không còn là con mèo bám người hay dụi dụi má…
Mà là một con thú hoang sắp hóa thành quỷ.

"Được thôi…"
"Nếu như chị thật sự muốn chơi vai chị gái ngoan với người khác, em sẽ cho chị thấy—tối nay, ai mới là người duy nhất được quyền khiến chị rên rỉ."

JaeYi vẫn nằm im lìm trên ghế, đôi mắt mèo xanh biếc phản chiếu ánh đèn mờ, nhìn Seulgi vừa "thân mật" với gã đàn ông đứng cạnh như thể đang soi xét con mồi mới lọt vào vùng săn.

Ngay từ lúc Jung Min tạm biệt Seulgi vào nhà, JaeYi đã biết—
Thằng này không nên tồn tại ở đây.
Không phải vì lo sợ, mà vì chán ghét.
Seulgi vẫn chưa nhận ra.

Không rít gào, không nhào tới như một con mèo tức giận thường thấy.
JaeYi chỉ từ từ nhảy xuống đất, tiếng móng vuốt chạm sàn gạch nghe cộp cộp nhỏ xíu nhưng lạnh cả sống lưng.

Ánh mắt cô không mang sự dễ thương.
Chỉ còn lại bản năng săn mồi, cái nhìn ác độc, và một sự yên lặng đáng sợ đến nghẹt thở.

Nửa đêm.
Seulgi đang ngủ.
Phòng tối.
Căn nhà yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi—một tiếng móng vuốt cào nhẹ cửa phòng vang lên.

*Lạch cạch… lạch cạch…*

*Cạch…*

Cửa phòng mở ra từ từ.
Một bóng người đứng đó—mái tóc dài ướt sũng, rũ rượi che mặt.
Không tiếng nói.
Chỉ có ánh mắt.
Trong đêm, phản chiếu sắc xanh lạnh thấu tim.
Seulgi chưa kịp phản ứng thì JaeYi đã bước vào.
Không nói không rằng.
Bước thẳng tới giường.
Seulgi gần như không thể nhúc nhích — chẳng phải vì cô muốn vậy, mà bởi JaeYi đang siết chặt lấy cô như một cái kén nhung mềm mại nhưng đầy áp lực.
Seulgi lắp bắp:

"C-cô làm gì thế…?"

"Tôi hỏi lại… cái thằng lúc chiều… là ai?"

"Chỉ là đồng nghiệp—"

"Nói dối."

JaeYi cười. Nhưng nụ cười đó lạnh như cạo dao lam qua cổ.

"Người ta đưa chị về, xoa đầu chị, cười với chị, khen chị dễ thương, cởi áo khoác cho chị…"
"Sao? Chị thấy ấm áp à?"
"Thế… có muốn tôi lột da nó để chị đỡ nóng không?"

Seulgi sợ đến bật dậy.
Nhưng chưa kịp chạy thì JaeYi đã nhào tới, ghì cả cơ thể Seulgi xuống giường.
Không còn là mèo.
Là người—là một con thú đội lốt người, đang ghen đến điên dại.
JaeYi cúi xuống, liếm cổ Seulgi một cái dài đầy chiếm hữu, rồi siết chặt tay:

"Ngửi đi… cổ chị vẫn còn mùi thằng đó. Tởm."

"JaeYi… cô… bị điên rồi à…"

"Ừ."
"Điên vì yêu chị. Và tôi thề là—chỉ cần chị còn tồn tại, không ai có quyền chạm vào."

"JaeYi… đừng, tôi—"
Lời phản đối của Seulgi nghẹn lại khi cảm nhận được hơi thở nóng rực phả sát bên cổ, theo sau là một thứ ẩm ướt ướt len lỏi khiến toàn thân cô nổi da gà.
JaeYi không đáp. Không hỏi. Chỉ áp má sát vào vai Seulgi, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như thể đang say mê trong một bản năng nào đó không thể kiểm soát.
JaeYi bật móng vuốt.
Gom từng sợi tóc Seulgi lại, ghé sát thì thầm:
"Seulgi. Tôi biết mình là mèo."

"Mà chị biết rồi đấy....đã là mèo thì tôi cào nát mặt bất cứ ai dám vuốt sai chiều."
Lời vừa dứt, chưa kịp để nỗi sợ kịp chạm đáy…
JaeYi cúi đầu, cắn mạnh vào vai Seulgi.
Không báo trước, không nhẹ nhàng.

Một cơn đau bén nhói lan tỏa từ vai trái, khiến Seulgi như bị sốc điện toàn thân. Cô giật nảy người, hoảng loạn đẩy tay nhưng bị ghì chặt. Hơi thở ngắn lại, tim đập dồn dập như sắp vỡ toang.
"Á—!!"
Seulgi hét lên, toàn thân giật bắn vì đau.
Cảm giác nóng rát và ẩm ướt lập tức lan ra khắp vai trái. Máu thấm ướt vải áo ngủ.
Mắt cô mở to, kinh hãi đến nghẹt thở.
Vai run lên, nhưng bàn tay đặt trên cổ tay JaeYi thì không đẩy nổi.
"Jae… Yi… dừng lại…"
Giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu trong cơn mưa lạnh.

JaeYi không trả lời. Đôi môi vẫn ghì chặt nơi vai, hàm răng không buông. Máu rịn ra, thấm vào từng lớp da, từng đường gân đang run rẩy.
Nhưng điều khiến Seulgi rùng mình hơn… là ánh mắt mơ màng lẫn thỏa mãn của JaeYi — như thể nỗi đau của cô chính là sợi dây ràng buộc khiến JaeYi thấy yên tâm.

Nhưng JaeYi chẳng động lòng.
Cô không còn là “bé mèo đáng yêu” khi sáng nằm gọn trong lòng người.
Lúc này… cô là bản năng thô bạo được chưng cất từ chiếm hữu, ghen tuông và nỗi sợ mất đi.
JaeYi nghiến răng, môi dính máu—máu của Seulgi—
Cô nhìn vết cắn đang rướm máu với ánh mắt thoả mãn đáng sợ.

"Chị phải nhớ đau."
"Để biết đêm nay, ai là người khiến chị không dám cười với bất kỳ ai nữa."

Seulgi vùng vẫy, cố đẩy JaeYi ra nhưng càng cố, JaeYi càng ghì chặt.
Chân cô vắt ngang người Seulgi, đuôi mèo dài vuốt dọc theo đùi, chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong một tình huống không ai dám gọi tên.

"Tôi chỉ dùng răng thôi đấy…"
"Chị mà còn nhìn người khác, tao sẽ dùng nhiều thứ hơn."

"JaeYi… tại sao…?"
"Trước đây em… đâu phải là người như thế…"
Nước mắt chảy xuống không ngừng, nhỏ từng giọt lên chăn, lên tay — và cuối cùng rơi cả vào khoảng trống ấy, không ai nhặt lấy.
Seulgi nghiêng người, cố gắng lùi xa thêm chút nữa — nhưng không còn chỗ để trốn.
JaeYi áp trán vào trán Seulgi, mắt đỏ ngầu.
"Phải. Tôi vốn dĩ không phải là con người mà. Tôi là thứ sinh ra chỉ để yêu chị đến mức điên loạn."

Seulgi khóc.
Lần đầu tiên, nước mắt cô rơi không vì bị ai đánh, không vì áp lực… mà vì không biết cô đang yêu ai.
Một con mèo?
Một con người?
Hay một con thú vừa mềm mại vừa man rợ đang ngày càng trói buộc linh hồn cô?
JaeYi chậm rãi liếm đi giọt nước mắt đó.
Ngọt.
Ngon.
Và đầy… đau thương.

"Khóc đi."
"Khóc nhiều vào. Để tôi còn có lý do ôm chị mãi."
"Chị chỉ cần nhớ một điều… chị là của tôi. Không ai được phép thay đổi điều đó."

Nếu Seulgi trốn, cô sẽ tìm.
Nếu Seulgi quên, cô sẽ gợi nhớ.
Nếu Seulgi từ chối… cô sẽ giam giữ.
Vì tình yêu này… đã không còn lối thoát từ lúc cô mèo tên Yoo JaeYi chọn ở lại trong căn nhà ấy.

----

Ánh sáng mờ của buổi sớm len lỏi qua khe rèm, chiếu lên tấm lưng trần của Seulgi đang cuộn người lại, tay vẫn nắm chặt lấy góc chăn như một phản xạ tự vệ. Toàn thân cô mỏi rã rời, từng đầu khớp xương như thét lên vì bị vặn xoắn cả đêm trong một chuỗi những va chạm không thể gọi tên — không phải là tình yêu, càng không phải là sự dịu dàng.

Chỉ là… chiếm lấy.

Một cách điên cuồng.

Seulgi không thể nhớ nổi mình đã bao lần muốn vùng dậy, nhưng bàn tay lạnh như băng kia lại ép cô xuống. Cái vuốt ve của JaeYi không hề dễ chịu như những con mèo thường ngày. Nó trơn mượt như lụa, nhưng thít lấy da thịt, như lưỡi của loài thú hoang đang đánh dấu lãnh thổ, từng cái liếm nhẹ lên cổ, lên xương quai xanh — Seulgi run lên, không biết là vì lạnh hay vì sợ.

Không khí còn vương mùi sữa và bạc hà thoảng trong hơi thở. Và đâu đó, mùi máu — thật mờ nhạt, nhưng vẫn còn. JaeYi đã cắn vào vai cô.

"Em xin lỗi… lại lỡ làm chị sợ nữa rồi?"
Giọng nói ấy vang lên phía sau, nhẹ hẫng, nhưng lại khiến tim Seulgi giật thót. Cô chưa kịp quay đầu thì đã bị ôm siết từ phía sau.
Làn da trần áp vào lưng cô, run nhẹ vì nhiệt độ buổi sáng, nhưng đôi cánh tay lại lạnh một cách đáng sợ. Seulgi cắn môi, giữ im lặng. Nếu lúc này cô cựa quậy, nếu phản kháng… cô sợ mình sẽ lại bị giữ lại dưới thân người kia một lần nữa, không thể thoát nổi.

"Đừng sợ, Seulgi à… em thương chị nhất, thương đến mức chỉ cần có ai chạm vào em một chút thôi là chị muốn cào nát mặt người ta."

JaeYi nói, đôi môi kề sát tai, hơi thở ấm nóng làm rối loạn cả nhịp tim. Nhưng thứ khiến Seulgi lạnh sống lưng không phải là câu nói ấy, mà là cách JaeYi đang mỉm cười, trong suốt như chẳng có chuyện gì sai trái.

"Chị có biết không… Cảm giác đêm qua, khi chị nằm yên trong vòng tay em... thật tuyệt."

Tay cô ta trượt xuống, đặt lên vết cắn tím đỏ đang ửng lên nơi vai Seulgi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi.

"Đây là của em… mãi mãi."

Seulgi không lên tiếng.
Cô vẫn nằm yên. Mắt mở to nhìn về một khoảng không vô định. Không phải vì không muốn phản ứng. Mà là… cô biết, mọi phản kháng chỉ càng khiến JaeYi thêm hưng phấn.

Và tệ nhất là… trong thoáng chốc, trong một giây mơ hồ nào đó… cô không chắc liệu mình có còn ghét điều đó nữa không.

-----

Seulgi ngồi ở dãy ghế chờ khu khám tổng quát, cúi đầu thật thấp. Mái tóc xõa dài che bớt đi những dấu vết còn đọng lại trên cổ và vai — mờ mờ vết răng, vết thâm tím như hoa nở rộ từ những đêm dài. Tay cô nắm chặt chiếc túi hồ sơ khám bệnh, ngón tay trắng bệch.

Cô không báo ai. Không để lại tin nhắn. Cũng không bật định vị.

Vậy mà… cô vẫn đến.

Giống như kẻ chạy trốn. Trốn khỏi ánh mắt kia, khỏi vòng tay siết chặt kia. Trốn khỏi cảm giác mình đang dần bị cuốn vào một thế giới không còn đường quay lại.

Nhưng Seulgi đã đánh giá JaeYi quá thấp.

"Chị định đi đâu mà không báo với em?

Giọng nói ấy lạnh đến lạ — không giận dữ, không cao giọng — chỉ là một tiếng thì thầm, khẽ vang lên phía sau lưng, như tiếng gió lướt qua gáy khiến cô toàn thân căng cứng lại.

Seulgi từ từ quay đầu.

JaeYi đứng đó, tay đút túi áo khoác, mắt nhìn cô không chớp. Ánh mắt ấy không phải là của một người đang quan tâm.

Nó là ánh mắt của kẻ đang canh giữ con mồi.

"JaeYi…tôi chỉ..."
Seulgi lắp bắp, đứng bật dậy. "Sao cô lại...?

"Không quan trọng." JaeYi bước đến gần, từng bước như đè nặng lên sàn hành lang trắng toát. "Điều quan trọng là chị đã định giấu em. Về việc chị bị đau. Về việc chị sợ em."

Seulgi nuốt khan. Không gian bệnh viện đông người, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Như thể nhiệt độ cơ thể cô tụt xuống mỗi khi JaeYi nhìn thẳng vào mắt cô như vậy.

JaeYi bật cười khẽ. "Seulgi à, chị không hiểu rồi. Khi chị đau — em phải là người đầu tiên chị tìm đến. Không phải bác sĩ. Không phải ai khác."

"Cô có quyền gì...?"
Seulgi nói nhỏ, cố bước lùi một bước. Nhưng cổ tay đã bị nắm lại.

"Nhưng chị là người của em. Là người có quyền biết tất cả những gì liên quan đến chị."

JaeYi thì thầm, ngón tay siết lại một chút. Không đau. Nhưng khiến tim Seulgi như ngừng đập. Những người xung quanh vẫn đi lại bình thường, không ai để ý đến sự căng thẳng trong cuộc đối thoại nhỏ này.

Seulgi gắng hít sâu.
"Cô buông ra được không? Tôi… chỉ muốn kiểm tra thôi."

JaeYi cúi đầu, ánh mắt chạm thẳng vào mắt cô, rồi khẽ gật.

"Được. Vậy em đi với chị."

"Không cần đâu—"

"Không phải để trông chị."
JaeYi ngắt lời, nụ cười nở nhẹ trên môi. "Mà là để chắc chắn… bác sĩ không nhìn quá lâu vào nơi nào đó. Kẻo chị không chịu được."

Bác sĩ nhìn Seulgi bằng ánh mắt chuyên nghiệp nhưng khó giấu nổi thoáng lạ lùng khi liếc qua những vết thương ở cổ và vai cô.

"Cô nói là... bị thú cưng cắn?"

Seulgi mím môi, gật nhẹ.
"Là mèo... nó hơi lớn, nên..."

Bác sĩ không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ghi chép rồi kê đơn.

"Không sâu lắm, nhưng hơi lệch vào phần gân. Về bôi thuốc theo toa, tránh nước một vài ngày và theo dõi dấu hiệu nhiễm trùng. Nếu đau hoặc sốt, quay lại ngay."

Seulgi lí nhí cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám. Nhưng khi cô quay người... JaeYi đã đứng ngay hành lang. Tay đút túi, ánh mắt lặng như tro nguội. Không hề hỏi han, không hề nói một lời.
Chỉ đi theo cô.

Trên đường về, cả hai không nói gì.
Tiếng gót giày của JaeYi gõ đều trên vỉa hè, xen giữa tiếng bước chân mỏi mệt của Seulgi. Ánh nắng chiều đã tắt từ lâu, bầu trời nhuộm màu xám tro, gió lạnh phả vào hai má đỏ ửng của cô.

Seulgi nắm chặt túi thuốc, cúi đầu bước. Dường như chỉ cần mở lời một chút, không khí sẽ vỡ ra — sẽ lại là một trận tranh cãi. Hoặc... thứ gì đó còn đáng sợ hơn.

Và rồi, như một luồng suy nghĩ chợt lướt qua — cô ngẩng lên, nhìn JaeYi đi ngay bên cạnh.

Chiếc áo khoác dạ dáng dài, chiếc khăn quấn cổ màu than và đôi giày cao cổ ánh bạc. Mọi thứ quá... chỉn chu. Quá đúng mốt.

Chẳng giống một con mèo chút nào cả.

Cô ấy... ăn mặc như thể biết rõ từng xu hướng mùa đông.

"Cái..."
Seulgi lẩm bẩm, như nói với chính mình.
"Cô lấy đâu ra mấy thứ đồ này?"

JaeYi quay sang nhìn, mặt không biểu cảm.
"À."
Cô nhún vai. "Em có."

"Nhưng cô là mèo mà... Chả lẽ—"
Seulgi lỡ lời, rồi vội ngậm miệng. Mắt cô dao động giữa hoang mang và lo sợ.

Lần đầu tiên, JaeYi dừng lại.
Cô quay hẳn người sang, nhìn thẳng vào mắt Seulgi. Không né tránh. Không mỉm cười. Không... giả vờ.

"Chị nghĩ... Em là gì?"

Seulgi siết chặt túi thuốc trong tay.

Cô không thể trả lời.

Không thể nói thật.

Vì chính bản thân cô — đến tận lúc này — cũng không dám đối mặt với cảm giác đã luôn ám ảnh trong tiềm thức.
JaeYi không giống mèo.
Cũng không giống người.
Mà là một thứ gì đó... ở giữa.
Mập mờ. Lạnh lẽo. Quyến rũ. Nguy hiểm.
Một linh hồn lang thang mang hình dạng xinh đẹp.
Một thực thể... chỉ thuộc về cô.

-----

Căn phòng tối om.
Chỉ có ánh đèn ngủ màu trắng dịu hắt bóng lung linh lên trần, đổ dài một vệt sáng lạnh lẽo lên nền tường xám xanh. Đồng hồ chỉ gần 2 giờ sáng.
Seulgi nằm im trên giường, chăn kéo lên tới tận cằm. Dù mệt lả nhưng cô không sao chợp mắt. Mắt cứ mở to nhìn trân trân vào bóng tối — hoặc đúng hơn là vào khoảng trống bên cạnh.

Không có JaeYi.

Vẫn chiếc gối êm ấy. Vẫn phần chăn nhẹ bị nhăn lại do một ai đó thường nằm cuộn tròn. Nhưng giờ, tất cả trống rỗng.
Không một tiếng động. Không tiếng lười biếng mè nheo, không hơi ấm quen thuộc, không tiếng kêu “meo~” ngái ngủ gác lên vai cô.

JaeYi đã biến mất.

Seulgi ngồi bật dậy.
Tim đập mạnh đến nỗi như sắp bật khỏi lồng ngực. Tay run nhẹ. Cô không biết mình sợ điều gì hơn — việc JaeYi là một sinh vật có thể biến mất tùy ý, hay việc bản thân lại đang lo lắng phát điên lên vì cô ta.

"Chắc... chắc chỉ đi loanh quanh thôi..." – cô thì thầm với chính mình, nhưng giọng run rẩy đến khó tin nổi.
Chân trần chạm sàn lạnh buốt, Seulgi bước chầm chậm ra ngoài phòng khách.

Không có ai.

Cô thẫn thờ ngồi xuống sofa, kéo vội chiếc chăn mỏng đang vắt lên thành ghế rồi quấn quanh người. Một tay giữ chặt chăn, tay còn lại ôm gối, mắt nhìn vào khoảng không phía trước.

Một phần trong cô vẫn cảnh giác. Vẫn sợ. Vẫn không thể quên... cảm giác ghê rợn đêm đó — khi bị ghì chặt, bị liếm, bị cắn... bởi chính con mèo mà cô nuôi.

Nhưng... một phần khác — lớn hơn, trống trải hơn — lại lo lắng không yên.

"Em đi đâu rồi...?"
Giọng Seulgi thoảng như gió, nghẹn ở cổ họng.

Kim giây vẫn tiếp tục xoay tròn.
Thời gian chậm rãi trôi. Không có một tin nhắn, không có tiếng động. Căn hộ trở nên rộng đến lạ — rộng đến lạnh người.

Cô ghì chặt gối hơn, mắt mở lớn như chờ mong một bóng hình quen thuộc sẽ bất chợt hiện ra sau cánh cửa.
Nhưng không có ai.
Chỉ còn mình cô — và cảm giác trống rỗng đáng sợ.

"Pate nguội rồi...."

------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store