[Snarry - SSHP] Niềm an ủi nhỏ bé
Chương 29
Chương 29
Lúc đầu, Harry không thực sự nhận thức được những gì mà cậu đang nhìn thấy, mọi thứ chỉ là một khối âm thanh và màu sắc và dường như có nhiều người chen chúc trong Hội trường hơn thường lệ. Cùng với những chiếc áo choàng học sinh màu đen, còn có vô số màu sắc khác; có vẻ như hơn một nửa thế giới phù thủy đã đến Hogwarts.
Harry không muốn gì hơn ngoài quay lại và chạy trốn khỏi đám đông. Snape siết chặt tay cậu, như thể ông biết Harry đang nghĩ gì. Harry nghĩ đó là một khả năng chắc chắn. Có một tấm biểu ngữ lớn treo trên bức tường phía sau Bàn Trưởng, một biểu hiện thô thiển của Harry và Snape đang đứng trên một nhân vật nằm sấp được cho là Voldemort, ánh sáng xanh lục phát ra từ đầu đũa phép của họ. Nếu xem xét cách họ thực sự đánh bại Voldemort, nó thật sự rất không chính xác.
Giáo sư McGonagall đi đến chỗ cả hai, đầu tiên là Snape và sau đó là Harry hôn nhanh lên má mỗi người. "Chào mừng trở lại, Severus, Harry," cô cười rạng rỡ với cả hai người.
"Minerva, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?" Snape hỏi.
"Điều đó không phải rõ ràng rồi sao, Severus? Đó là một bữa tiệc, vừa để kỷ niệm chiến thắng của thầy trước Chúa tể Hắc ám vừa để kỷ niệm mối quan hệ gắn bó của hai người. Thầy không nghĩ mình sẽ ra đi mà không tổ chức tiệc chứ? Sau cùng thì thật ra không ai trong chúng tôi được mời đến dự buổi lễ cả," giáo sư McGonagall sụt sịt, nghe có vẻ rất bị xúc phạm.
Khi họ thực hiện phép trói buộc linh hồn với Hermione là nhân chứng duy nhất, Harry thậm chí còn không nghĩ đến việc những người khác có thể muốn tham dự. Đó không phải là thứ mà họ nghĩ đến như một lễ kỷ niệm vào thời điểm đó, chỉ là thứ cần thiết để đánh bại Voldemort một lần và mãi mãi.
"Chúng ta có thể ở lại một giờ và không lâu hơn, Minerva," Snape nói và Harry có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông thông qua mối gắn kết mà họ chia sẻ. Điều này đã xảy ra rất nhiều trong vài ngày qua, cậu sẽ thấy mình thoáng thấy cảm xúc của Snape, thường là khi chúng liên quan đến cậu, nhưng cũng có những thứ khác nữa. Có một chút bối rối khi cậu uống cà phê, nhăn mặt vì vị ngọt ngào của đường trong đó, sau đó nhận ra rằng cậu đang cảm thấy những gì Snape sẽ cảm thấy nếu ông ấy uống cà phê ngọt thay vì cà phê đen đặc như thường lệ. Snape vẫn đang nói nhưng Harry chỉ nghe được phần cuối cuộc trò chuyện của ông ấy. "Chúng tôi đã Độn thổ nửa vòng trái đất và chúng tôi cần được nghỉ ngơi."
"Tất nhiên rồi, Severus, Harry. Tôi rất vui khi cả hai trở lại." Minerva quay trở lại bàn và Harry cảnh giác nhìn quanh phòng. Cậu hầu như không thể nói được. Một tiếng? Cậu phải chịu đựng sự tra tấn này trong vòng một tiếng sao? Cậu thở gấp; cậu biết điều đó nhưng không thể ngăn mình lại kịp thời. Cậu sắp ngất xỉu trên sàn nhà đến nơi rồi.
"Thở đi, Harry, thở đi nào," Snape thì thầm vào tai cậu, vòng cả hai tay quanh người Harry như thể để ngăn cậu khỏi ngã hoặc có thể chỉ để an ủi cậu. Harry cảm thấy an toàn hơn ngay lập tức, hớp không khí như thể cậu đang cố gắng để không bị chết đuối. Cậu có thể làm được điều này cho chồng cậu mà, đúng chứ? Vì sẽ không công bằng lắm nếu cậu để Snape một mình đối mặt với tất cả bọn họ.
"Chào, Harry, giáo sư Snape," giọng Ron vang lên sau lưng cậu.
Harry liếc nhìn qua vai khi đang ngồi trên ngực Snape. "Ron."
"Cậu Weasley," Snape chào cậu ấy. "Harry, tại sao em không đi chơi với các bạn của em và ta sẽ đến đón em sau nhỉ?"
Harry muốn phản đối, muốn tiếp tục níu lấy vòng tay đang ôm mình, nhưng biết rằng mình thật trẻ con và cậu cũng không muốn Snape coi mình là một đứa trẻ, không thể để tiếp tục như vậy được nữa.
"Được thôi, Severus," Harry miễn cưỡng bước ra khỏi vòng tay của người đàn ông, ngay khi một bóng đèn nháy vụt tắt ở đâu đó. Cậu nhăn mặt và tìm kiếm sự thoải mái của những bức tường, Ron đi theo cậu.
"Harry, tớ chỉ muốn xin lỗi. Tớ đúng thật là một thằng ngu mà."
"Phải, cậu đã từng như vậy," Harry đồng ý, vẫn còn buồn vì bạn của mình có những quan điểm mù quáng như vậy.
"Tớ biết và tớ xin lỗi. Chúng ta vẫn là bạn chứ?" Ron hỏi một cách đầy hy vọng.
"Điều đó còn tùy. Cậu vẫn nghĩ những người như tớ và Blaise bị bệnh sao? Rằng có điều gì đó không ổn với chúng tớ?"
"Không, Harry. Tớ không có. Tớ chỉ lặp lại những gì Bộ đã dạy chúng ta suốt những năm qua, tớ chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó trước đây. Nhưng ta không thể biết được người mà ta sẽ yêu là ai mà, phải không?"
"Không, ta không thể," Đôi mắt của Harry quét qua đám đông để tìm Snape; cậu bắt gặp ông ấy đang nói chuyện với Hermione, cả hai người họ đang thảo luận sâu sắc về điều gì đó. Nếu được lựa chọn, liệu cậu có chọn một người đàn ông gai góc như vậy để yêu? Trái tim không phải là một cơ quan lý trí nhưng Harry biết rằng bây giờ cậu sẽ không tồn tại nếu Severus đã không tồn tại trên thế giới.
Ron kéo cậu đến bàn của nhà Gryffindor, nơi Harry được chào đón như một anh hùng chiến thắng, với những tràng pháo tay biết ơn và chúc mừng cũng như rất nhiều cái vỗ vào lưng mà Harry chắc rằng ngày mai nó sẽ sớm bị bầm tím. Khi những người cuối cùng ngồi xuống trở lại, để lại Harry và Ron đứng cạnh băng ghế, Blaise Zabini và Draco Malfoy đi tới. Vậy là Blaise chắc hẳn đã được thả khỏi Bệnh viện Thánh Mungo sau khi những điều luật được thay đổi.
"Tao chỉ muốn cảm ơn mày, Harry. Cả Ron và Hermione nữa. Nếu không có lời thỉnh cầu đó, thì chúng ta đều biết mình sẽ đi đến đâu rồi, phải không?" Cậu ta đưa tay ra. Harry quá ngạc nhiên để làm bất cứ điều gì khác ngoài việc nắm chặt nó trong tay và lắc nó.
Ron liếc nhìn Malfoy. "Mày cũng không phải là một tên ngốc, phải vậy không?"
"Không, nhưng nếu mày còn sử dụng từ đó trong phiên điều trần của tao một lần nữa, tao sẽ nguyền rủa mày đấy. Thể hiện sự tôn trọng tí đi nào, Weasley."
"Xin lỗi," Ron lẩm bẩm, tai cậu đỏ bừng. Harry há hốc mồm nhìn bộ ba trước mặt. Có phải Ron vừa xin lỗi Malfoy không? Có phải Malfoy vừa đưa ra một lời cảnh báo trước khi cậu ta bỏ bùa chú không? Có nhiều thay đổi trong vài ngày qua đến thế rồi? Cậu cảm thấy như mình đã đi xa nhiều năm chứ không phải vài ngày.
"Chỉ là một lời cảnh báo thân thiện thôi, Potter. Nếu mày làm tổn thương cha đỡ đầu của tao, mày sẽ phải chịu trách nhiệm với tao."
"Không cần lo, Malfoy. Tao không có ý định làm tổn thương Severus. Tao yêu ông ấy." Bây giờ cậu đã có thể nói ra điều đó thật dễ dàng.
"Tao biết," Malfoy đáp. "Ông ấy cũng yêu mày. Tao chưa bao giờ thấy ông ấy như thế này trong suốt thời gian mà tao biết ông ấy. Trông ông ấy thật mãn nguyện."
Harry nhìn Severus nói chuyện và cười đùa với Hermione như thể ông ấy không còn để tâm đến thế giới này nữa và Harry cảm thấy lồng ngực mình phồng lên vì tự hào. Có lẽ Snape đã cảm nhận được cậu thông qua mối liên kết, vì ông ấy đã nhìn lên và nhìn chằm chằm vào Harry. Dưới sự giám sát gắt gao đó, Harry cảm thấy như thể họ là hai người duy nhất trong phòng. Snape ngừng nói chuyện với Hermione và hiên ngang tiến về phía Harry, áo choàng của ông tung bay sau lưng như mặt nước của một con tàu.
Khi Snape đến bên cậu, Blaise, Draco và Ron đã biến mất khỏi cậu, Harry không thực sự bận tâm về điều đó. Bây giờ cậu chỉ để mắt đến chồng mình. "Em đã sẵn sàng để đi chưa, Harry?" Snape hỏi, đặt một tay lên eo cậu và dẫn cậu về phía cửa. Harry để ông ấy dẫn dắt mình; cậu không muốn gì hơn là được ở một mình với chồng của cậu.
"Chúng ta về nhà thôi, Harry," Snape nói và dẫn cậu xuống căn hầm.
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store