ZingTruyen.Store

[Snarry - SSHP] Niềm an ủi nhỏ bé

Chương 28

Snitch_yeu_Vac

Chương 28

Snape tắm rất lâu, tự hỏi làm thế nào để giúp Harry. Rõ ràng là sự lạm dụng của Vernon vẫn còn ảnh hưởng đến cậu, mặc dù người đàn ông đó đã chết.

Làm sao để ông có thể khiến Harry nhận ra rằng cậu ấy được phép tận hưởng cơ thể của chính mình và những phản ứng của cậu, rằng điều đó chẳng có gì sai trái? Snape biết rằng sự bối rối của Harry là do sự lạm dụng liên tục mà cậu phải chịu dưới bàn tay của Dursley, nhưng làm thế nào để giúp Harry vượt qua nó? Cảm giác sẽ như thế nào khi phản ứng của cơ thể chống lại bản thân? Vì mặc dù ngày hôm đó Harry đã bắn ra trên gối của dượng mình, Snape biết rằng đó chẳng qua là một phản ứng thể chất, Harry không muốn điều đó xảy ra, đó vẫn là một hành vi xâm phạm dù cho cơ thể của Harry có làm gì đi chăng nữa.

Harry dường như đã tận hưởng cuộc làm tình của họ vào buổi sáng hôm đó cho đến khi cậu nghĩ rằng mình có thể ra. Có phải cảm giác tội lỗi hay sợ hãi đã ngăn cậu? Vòi hoa sen dội thẳng vào cổ Snape khi ông cố gắng nghĩ ra điều gì đó để làm cho Harry mà không làm cậu sợ hãi thêm. Ông đã dừng lại ngay khi Harry nói rằng cậu ấy không muốn đi xa hơn và Snape biết rằng bản thân ông cũng không muốn ép buộc hoặc tiếp tục chạm vào Harry khi cậu ấy rõ ràng không muốn.

Điều đó sẽ dẫn hai người đến đâu?

Snape tắm xong, vẫn chưa thể đến gần hơn với việc nghĩ ra giải pháp. Khi ông bước ra khỏi phòng tắm, Harry đã mặc một chiếc quần màu kem và một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt, không có dấu hiệu cương cứng. Cậu ấy đã gọi bữa sáng từ dịch vụ phòng và miệng Snape chảy nước miếng khi ông ngửi thấy mùi thơm ngon của bánh kếp và dâu tây. Làm thế nào mà Harry lại biết rằng ông rất thích ăn bánh kếp, đặc biệt là bánh mới nấu?

Snape mặc chiếc quần tây đen quen thuộc, nhưng lần này ông mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam. Mắt Harry sáng lên.

"Em đã không nghĩ rằng ông mặc bất cứ màu gì ngoại trừ màu đen đấy," cậu nhận xét.

"Chúng ta đang đi nghỉ dưỡng mà. Ta nghĩ như vậy sẽ phù hợp hơn."

"Em hy vọng rằng ông thích dâu tây," Harry nói khi chọc chiếc nĩa của mình vào một quả và đưa nó lên miệng. Đôi mắt của Snape dán chặt vào đôi môi của cậu bé khi cậu quấn chúng quanh một lớp trái cây mọng nước. Một giọt chảy xuống cằm và một chiếc lưỡi háo hức thò ra để liếm nó. Snape nhớ lại chính đôi môi đó đã bao quanh dương vật của mình chỉ một lúc trước đó và ông cảm thấy dương vật của mình đang co giật trong giới hạn của chiếc quần. Ông biết sẽ mất một lúc trước khi ông trở lại trạng trái ban đầu, nhưng ông vẫn tận hưởng những khoái cảm đó.

"Ta rất thích dâu tây," Snape trả lời, đôi mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Harry khi ông ngồi xuống để thưởng thức bữa sáng của mình. Đặc biệt là khi chúng được ăn một cách gợi cảm vậy bởi người chồng đẹp trai của mình. Snape nhìn đi chỗ khác sau vài lần nhìn chằm chằm vào Harry, biết rằng nếu để trí tưởng tượng của mình bay xa hơn nữa, ông sẽ không muốn rời khỏi phòng khách sạn.

Sau khi ăn sáng xong, Snape dẫn Harry trở lại sảnh tầng một, điểm Độn thổ của khách sạn và nắm chặt tay Harry. "Sẵn sàng rồi chứ?" ông hỏi khi Harry siết chặt lấy ông.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đó là một điều bất ngờ," Snape trả lời khi hai người họ biến mất và xuất hiện trở lại ở một nơi khác. Harry loạng choạng một chút và nhìn chằm chằm xung quanh những ngọn đồi xanh thoai thoải, điểm xuyết những lỗ tròn nhỏ gợi nhớ đến những cánh cửa ra vào và cửa sổ bằng gỗ màu trắng trông đã hơi xuống cấp vì thời tiết.

"Ôi chúa ơi!" Harry há hốc miệng. "Đây là làng Hobbiton!"

"Cô Granger đã cho ta biết rằng em là một người hâm mộ bộ phim, ta nghĩ đây sẽ là một bất ngờ thú vị dành cho em."

"Severus, điều này thật tuyệt vời!" Harry cười toe toét và kiễng chân lên hôn nhẹ vào má Snape.

"Chúng ta không thể ở lại quá lâu. Chuyến tham quan chính thức đầu tiên sẽ diễn ra sau một giờ nữa và chúng ta phải rời đi trước đó, Bộ Pháp thuật New Zealand đã vui lòng cho phép chúng ta ở đây trong thời gian ngắn này. Chà, em muốn đi đâu trước nào ?"

Harry nhảy từ chân này sang chân khác, như thể cơn phấn khích của cậu khiến cậu chẳng thể đưa ra được một quyết định nào. Tim Snape căng lên. Đây là một ý tưởng tuyệt vời của Granger, Harry trông rất vui vẻ, vô tư và Snape muốn thấy cậu bé cười thường xuyên hơn.

Ông đã đi du lịch đến New Zealand trong nhiều năm, tận hưởng không gian thoáng đãng; nó khiến ông nhớ lại một chút về Scotland, nhưng ở quy mô lớn hơn nhiều. Snape chưa bao giờ có bạn đồng hành trước đây và cứ như thể lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy mọi thứ một lần nữa, sự nhiệt tình của Harry rất dễ lây lan.

Họ lang thang một lúc quanh nơi từng là bối cảnh của bộ phim "The Hobbit", dừng lại để hôn nhau thật lâu bên cạnh cây tiệc tùng trước khi đi lên đồi đến nơi từng là xứ Đáy Bao. Họ chiêm ngưỡng quang cảnh của vùng nông thôn từ nơi cao nhất đến những bậc thang. Harry quàng tay qua tay Snape và mỉm cười với ông. "Ở đây thật đẹp quá," Harry thở dài. "Em ước gì chúng ta có thể ở lại."

"Chúng ta không thể rồi, Harry à. Chúng ta phải trở lại Hogwarts vào ngày mai."

"Em biết, nhưng một cậu bé có thể mơ mộng mà, phải không?" Harry thả tay Snape ra và lững thững đi ra xa một chút.

Snape nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Harry và thề rằng ông sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để biến ước mơ của Harry thành hiện thực.

*

Snape vẫn nắm tay Harry khi họ đi đến cổng trường Hogwarts. Tuần trăng mật của họ đã kết thúc và bây giờ họ sẽ phải đối mặt với mọi người. Harry trao cho ông một cái nhìn ngạc nhiên. Snape sẵn sàng cho phép một cử chỉ thân mật như vậy ở nơi công cộng sao?

"Ông đang nắm tay em đấy," Harry nói.

"Em thực sự nghĩ rằng ta sẽ để em đối mặt với tất cả mọi thứ một mình sao, Harry? Bây giờ chúng ta đã được gắn kết với nhau; bất cứ điều gì chúng ta làm cùng nhau là việc của chúng ta, không phải của bất kỳ một ai khác. Nếu ta muốn nắm tay chồng của ta, không ai có quyền phán xét một lời về điều đó."

"Em biết, em chỉ lo lắng thôi. Liệu tất cả bọn họ sẽ nói gì chứ?"

"Em có phiền lòng khi mọi người bàn tán về cuộc hôn nhân của chúng ta không? Ta ước có cách nào đó để chúng ta có thể ngăn chặn điều đó, nhưng không có cách nào cả."

"Không đâu, đằng nào họ cũng sẽ nói về chuyện này thôi, bọn họ luôn như vậy mà."

Khi hai người họ đi lên những bậc thềm trước của lâu đài, Harry tự hỏi tờ liệu tờ Nhật báo Tiên tri có thể đã xuất bản những gì trong lúc họ vắng mặt. Cậu hy vọng rằng sau khi họ đi hưởng tuần trăng mật trong vài ngày, vụ bê bối sinh viên cặp kè với giáo sư đã lắng xuống phần nào. Harry vô cùng ước họ được trở lại New Zealand và không phải đối mặt với thực tại.

Snape dừng lại ở cánh cửa đôi của Đại Sảnh Đường và quay sang Harry.

"Sẵn sàng chưa, Harry?" Snape áp môi mình vào các khớp ngón tay của Harry, cử chỉ đó khiến Harry tràn ngập một sự tự tin mới được tìm thấy và cậu gật đầu cho câu trả lời. Snape đẩy cửa ra và họ bước vào Sảnh.

Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store