ZingTruyen.Store

Seonghyeon | Cậu em hàng xóm

4.

otterdimple

Một buổi tối muộn Thứ 4, trời mưa tầm tã. Y/n trở về nhà với vẻ mặt thất thần. Cô vừa bị giảng viên phê bình gay gắt về bản thiết kế. Cô đứng trước cửa căn hộ, tựa đầu vào vì mệt mỏi, đôi tay cứ bấm sai mật khẩu liên tục mà kêu tít tít, nó kêu nhiều đến nỗi khiến Seonghyeon trong phòng khách cũng nghe thấy. Quả thật là mỗi khi bị căng thẳng, đầu óc nghĩ quá nhiều thứ khiến Y/n ko thể tập trung nhớ ra cái gì

Cạch.

Cửa phòng đối diện mở ra, cậu đứng đó, vẫn là bộ đồ mặc ở nhà màu xám giản dị, tay cầm cốc phê đã có ý định mua cho ai đó từ chiều. Y/n chầm chậm quay lại lộ ra đôi mắt đỏ hoe.

Cậu thoáng bất ngờ nhưng cũng không hỏi "Chị có sao không?" vì cậu biết câu trả lời là "có". Thay vào đó, Seonghyeon bước ra, đợi chị bình tĩnh hơn ấn đúng mật khẩu vào nhà mới nói.

'Cà phê sữa đấy. Chị uống đi cho tỉnh táo rồi hãy khóc. Khóc lúc đang mơ hồ chỉ tổ phí sức.'

Cốc cà phê là Seonghyeon có chủ đích mua cho chị, từ lúc mà ngày nào cũng đi cùng nhau từ dưới cổng chung cư cho đến tận cửa nhà, trên tay cô luôn có cũng uống cà phê sữa. Ấy thế cu cậu lại để ý đến tiểu tiết đó, hôm nay lại muốn mua cho Y/n.

Tin nhắn cậu hỏi "nay chị có mua cà phê không?" rồi nhắc chị lát về đừng mua, lấy cớ là trên đường người ta tặng cà phê miễn phí uống thử, cậu không uống được cà phê nên tí nữa sẽ mang về cho chị. 

Về đến cổng rồi mà vẫn chưa thấy chị đâu, trời còn đang mưa nữa nên cậu lo, mà sao lại lo nhỉ? Cà phê sắp nguội rồi, hâm đi hâm lại mãi đến khi cậu ngồi đợi cô ở phòng khách lúc đồng hồ báo 20h mới thấy tiếng kêu tít tít ở ngoài. 

Xong xuôi cậu quay lưng đi. Y/n cầm cốc cà phê hơi nóng, ngúp 1 ngụm nhưng ko thấy vị sữa đâu chỉ có vị đắng ngắt có lẽ do để lâu nhưng lại khiến cô dễ chịu hơn hẳn. Chắc là do vẫn còn có người quan tâm để ý mà đưa cà phê sữa cho cô uống đây mà. 

Cô nhận ra, cách quan tâm ấy của Seonghyeon giống như 1 liều thuốc đắng - khó uống nhưng hiệu quả.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store