ZingTruyen.Store

Seonghyeon | Cậu em hàng xóm

2.

otterdimple

Mối duyên nợ của hai người thực sự bắt đầu khi Seonghyeon buộc phải đi mua hoa theo yêu cầu của mẹ để gửi tặng bà ngoại.  Cậu bước vào tiệm hoa  nhỏ gần trường đại học, và người đứng sau quầy không ai khác chính là Jeong Y/n.

Y/n trong chiếc tạp dề màu nâu, đang tỉ mỉ tỉa cảnh hồng, trông khác hẳn với vẻ lôi thôi hôm trước . Thấy Seonghyeon, cô reo lên:

'Ơ, cậu em hàng xóm! Đi mua hoa tặng bạn gái à?'

Seonghyeon khựng lại, vành tai hơi đỏ lên vì lời trêu chọc, cậu lạnh lùng đáp:

'Tặng người lớn. Em đến lấy hoa của cô Eom.'

'Oke, để chị check nhé.'

Trong lúc kiểm tra thông tin khách hàng thì Y/n có thấy cô Eom ở đây note là sẽ có tên của người đến nhận hoa. Nhắc đến tên mới nhớ, chiều hôm đó lần gặp đầu tiên cô còn chưa biết tên ân nhân giúp mình là gì, không ngờ lại biết tên em ấy theo cách này.

'Hóa ra em là Eom Seonghyeon hả.'

'Đúng rồi.'

'Kính ngữ của em đâu.' - cô mắng nhẹ.

Ban đầu tỏ ra không quan tâm, nhưng cu cậu cũng khựng lại vì bị nhắc nhở, cậu cũng không phải thằng con trai hư hỏng chỉ là nói chuyện với người lạ nên nhất thời không để ý, đối diện với đối mắt đang chờ mình sửa lại lời nói khiến cậu bất giác 'ạ' một cái. Y/n bị phản ứng đáng yêu của cậu em mà cười nhẹ.

'Seonghyeon à, ở trong đây mẹ em có để lại sđt của người nhận, là của em đúng không?'

'Chị muốn lưu số em à? - Cậu cười nhẹ nhìn cô một lúc rồi đáp.

'Ừm, sau này đặt hoa tiếp chị sẽ gọi hẹn em luôn, không phải đợi gói hoa như này nữa.'

'Sao chị biết là sẽ đặt tiếp?'

'Tin chị đi, chị mà gói là đắt khách lắm đấy.'

'Vậy chị cứ lưu đi.'

Xong cậu cúi xuống nhìn điện thoại mà khóe môi mỉm cười, chả hiểu sao lại vui một chút trong lòng.

Trong lúc Y/n đang gói hoa, một nhóm nam sinh 2,3 người đi vào, buông lời tán tỉnh trêu ghẹo cô. Y/n chỉ cười trừ cho qua chuyện vì đã quen, nhưng Seonghyeon - người nãy giờ đứng 1 góc vẫn im lặng đứng nhìn. 

Đến khi 1 nam sinh buông câu đùa quá đà, Y/n giật mình quay sang nhìn cậu với ánh mắt kiểm tra. Rõ là có 1 cu cậu mặc đồng phục học sinh đứng lù lù ngay đây mà mấy bọn nam sinh này lại thản nhiên phát ra mấy trò đùa người lớn. Bỗng cậu bước tới, đứng chắn giữa cô và đám kia.

Cậu không cao bằng họ, nhưng khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt sắc sảo khiến đám thanh niên kia chột dạ.

'Các anh đang làm phiền khách hàng khác rồi đấy ạ. Đi chỗ khác chơi đi.'

Giọng nói cậu không lớn nhưng đầy uy lực. Đám thanh niên lầm bầm rồi bỏ đi. Y/n nhìn bóng lưng cậu trong lòng bỗng dấy lên cảm giác kì lạ. Cậu nhóc cấp 3 này, hóa ra lại có bản năng bảo vệ mạnh mẽ đến thế.

Khi đưa bó hoa cho Seonghyeon, Y/n cố tình giữ cổ tay cậu lại cứ như sợ cậu đi ngay mất.

'Cảm ơn nhóc nha.'

Seonghyeon thoáng giật mình, cầm lấy bó hoa rồi vội bước ra ngoài, bỏ lại 1 câu lí nhí:

'Đừng có gọi tôi là nhóc. Tôi sắp cao hơn chị nhiều rồi'.

Cũng chẳng biết từ lúc nào, cậu lại bất giác bỏ điện thoại đang xem ra nhìn Y/n gói hoa. Búi tóc dù vẫn lòa xòa nhưng lại gọn gàng hơn lần gặp trước, ánh nắng nhẹ từ cửa kính khiến góc nghiêng của cô thêm phần thanh tú nhìn qua cũng đủ khiến Seonghyeon lỡ mất 1 nhịp thế nên đám thanh niên bỗng dưng đi vào chả khác nào đang phá đám cậu ngắm nhìn chị cả.

 Trên đường đến chỗ bà, cậu mảy may nhớ lại cảm giác kì lạ lúc nãy, khó hiểu vì sao lại nhìn chị chằm chằm rồi còn đứng ra bảo vệ chị. Thoáng qua cũng đủ để người đi đường thấy vành tai cu cậu hơi ửng đỏ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store