ZingTruyen.Store

R21 NaruSasu - Lời Thú Nhận Song Thế (Dual Confessions)

Mặt Nạ và Bản Thể

Tsuru-yuki


Mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, nhuộm vàng những dãy nhà của Làng Lá khi Boruto cùng nhóm bạn bước qua cổng làng sau nhiệm vụ dài ngày.

Bụi đường vẫn còn bám trên giày, mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt mỗi đứa, nhưng trong lòng Boruto, thứ mệt mỏi ấy không thể so sánh được với sự trống rỗng đang gặm nhấm cậu từ bên trong.

Suốt chặng đường về, những câu hỏi cứ xoáy sâu trong đầu cậu:

"Tại sao cha phải giấu họ?"

"Người phụ nữ ấy là ai mà giống thầy Sasuke đến thế?"

"Đứa trẻ kia... tại sao nó được cả cha và người phụ nữ ấy bảo vệ?"

Thấy cậu bạn mình mãi thất thần, cả trong nhiệm vụ lẫn lúc nghỉ ngơi. Shikadai bèn vỗ vai Boruto an ủi.

- Về nhà nghỉ ngơi đi, Boruto. Mệt rồi.

Boruto chỉ gật đầu, không nói. Cậu rời nhóm, bước đi trên con đường quen thuộc với bước chân nặng trĩu. Mỗi bước chân như đè nặng thêm nỗi ấm ức đã tích tụ từ lâu.

Nhiệm vụ này vốn là hình phạt, nhưng với cậu, nó lại là khoảng thời gian để những cơn nghi ngờ và ghen tị lớn dần thành một khối u độc hại trong lòng.

Cánh cổng biệt thự của Hokage Đệ Thất hiện ra trước mắt - ngôi nhà lớn, sang trọng, nhưng lúc nào cũng mang vẻ lạnh lẽo của sự vắng mặt. Boruto hít một hơi sâu, tay đẩy cửa.

- Con về rồi!

Giọng Hinata vang lên đạp lại từ nhà bếp, ấm áp như mọi khi. Nhưng Boruto không cảm thấy ấm gì cả, một sự vô vị quen thuộc trong lòng.

Cậu đứng ở cửa, mắt quét qua phòng khách rộng thênh thang. Chiếc ghế bành da của cha Naruto vẫn đặt ở vị trí cũ, trên bàn còn ngổn ngang những tập tài liệu chưa xử lý. Một chiếc áo khoác Hokage vắt trên thành ghế.

Nhưng không có người.

Himawari chạy từ phòng trong ra, mặt rạng rỡ chào đón.

- Anh Boruto! Anh về rồi!

Cô bé định chạy vù tới ôm người anh mình, nhưng Boruto vẫn đứng im, ánh mắt xa xăm. Himawari ngừng lại, đôi mắt to tròn ngơ ngác trước vẻ lạnh lùng này của anh mình. Thường dù mệt mỏi thế nào Boruto vẫn sẽ ôm em một tí.

- Cha đâu? - Boruto hỏi, giọng khô khốc.

Hinata bước ra từ bếp, tay còn cầm đôi đũa dính bột như đang chiên gì đó. Khuôn mặt dịu dàng của cô nở nụ cười.

- Cha con có việc khẩn ở văn phòng. Có lẽ khuya mới về được. Con đi nhiệm vụ vất vả không? Để mẹ làm món con thích...

- Lại việc khẩn. - Boruto cắt ngang, giọng đầy chua chát.

- Lúc nào cũng việc khẩn. Cả làng quan trọng hơn gia đình mình à?

Hinata chớp mắt, nụ cười tắt dần. Mặt nghiêm lại kẻ quát.

- Boruto, con nói gì vậy? Cha con là Hokage, con biết mà...

- Con biết! Con biết quá rõ!

Boruto bỗng quát lên, giọng vỡ ra từ sự dồn nén quá lâu.

- Con biết cha là Hokage! Biết cha phải lo cho cả làng! Biết gia đình mình phải là hình mẫu! Nhưng có ai biết con cần gì không?!

Himawari sợ hãi nép vào chân mẹ, lần đầu cô thấy anh mình giận dỗi đến thế này. Hinata nhìn con trai, đôi mắt trắng của tộc Hyuga thoáng một nỗi đau mâu thuẫn.

- Boruto... con mệt rồi. Đi tắm rửa đi, rồi chúng ta ăn cơm...

- Ăn cơm? - Boruto cười, một nụ cười không chút vui vẻ.

- Ăn cơm với ai? Với cái bóng của cha trên ghế à? Hay với những lời dạy dỗ về 'phép tắc gia đình Hokage' của mẹ?

Cậu không thèm để ý đến cảm xúc của mẹ cùng em gái, quay người hùng hồn bước lên cầu thang, đạp thẳng mạnh cửa phòng mình.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, cô lập Boruto trong thế giới ngột ngạt của chính mình. Cậu ngồi bệt xuống sàn, lưng đập mạnh vào gỗ. Không khí trong phòng đặc quánh, nghẹt thở.

Và rồi, nó ập đến – không phải là những giọt nước mắt nóng hổi, mà là một cơn lũ lạnh giá, âm thầm trào ra từ sâu thẳm đáy mắt. Chúng là hiện thân của sự bất lực, của một nỗi cô đơn đã ăn sâu vào máu thịt, và của thứ ghen tị đã lên men, chua chát, biến thành độc tố gặm nhấm trái tim.

"Tại sao?"

Câu hỏi đó đập đi đập lại trong đầu như nhát búa, dồn dập, điên cuồng.

"Tại sao mọi thứ lại như thế này?"

Ký ức không ùa về – chúng xé toạc hiện tại mà tràn vào. Không còn là hình ảnh mờ nhạt, mà là những thước phim sống động, đau nhói từng khung hình:

Về âm thanh của sự thất hứa - Khi tiếng reo hò của Himawari khi nghe Naruto hứa "Lần này chắc chắn cha sẽ đi!", rồi im bặt. Chỉ còn lại bóng tối trong hội trường và tiếng thì thào xì xào của các phụ huynh khác. Boruto đứng đó, cố tỏ ra bình thản, nhưng lòng bàn tay đã hằn lên vết móng.

Về hình ảnh của sự vắng mặt - Khi Himawari khóc nức nở trong đêm, tiếng nấc nghẹn ngào gọi "Cha...". Boruto lặng lẽ ngồi bên, vỗ về em, nhưng trong lòng cậu không còn cảm xúc gì ngoài một sự trống rỗng quen thuộc.

Cậu đã *quen* rồi. Quen đến mức sự vắng mặt của người cha trở thành một mặc định đau đớn.

Về những bữa cơm im lặng - Khi không khí nặng nề trong phòng ăn, chỉ vang lên tiếng đũa chạm bát lách cách lạnh lùng. Hinata dịu dàng, luôn nhắc: "Boruto, con trai Hokage phải biết kiên nhẫn", "Con phải hiểu cho cha".

Những lời ấy, thay vì an ủi, lại như những sợi dây vô hình siết chặt lấy sự phản kháng trong lòng cậu.

Và rồi, nhát dao cuối cùng - Khi hình ảnh người phụ nữ kia – mạnh mẽ, quyết liệt. Ánh mắt cô ta nhìn đứa con trai mình không phải sự kỳ vọng nặng nề, mà là sự bảo vệ tuyệt đối, dịu dàng mà không khoan nhượng.

Còn mẹ cậu? Vẫn chỉ là những bài học "nhẫn nhịn", "xứng đáng". Sự so sánh ấy như ngọn lửa thiêu đốt những dây chằng cuối cùng của lý trí.

Nổi ghen tị trỗi dậy ngày càng mãnh liệt.

Nó không còn là một cảm xúc thoáng qua. Nó là một con quái vật.

Cậu ghen với đứa trẻ kia được bảo vệ. Cậu ghen với chính Himawari, vì em ấy ít ra còn biết khóc, còn dám đòi hỏi tình yêu.

Còn cậu? Cậu đã trở nên "cứng cỏi", "trưởng thành" trong mắt mọi người, và điều đó đồng nghĩa với việc nỗi đau của cậu không còn đáng được thấu hiểu.

Một ý nghĩ tăm tối, chua chát, nổi lên như bong bóng độc từ vực sâu:

"Nếu không ai quan tâm đến nỗi đau của mình, thì mình cũng sẽ làm người khác đau. Để xem, liệu có ai thực sự bảo vệ Himawari không? Hay chỉ là những lời nói suông?"

Sự uất ức dâng trào, biến thành một quyết định lạnh lùng. Boruto đứng dậy, bước chân nặng trịch trên sàn gỗ.

Cậu đứng dậy, đi đến góc phòng, mở ngăn kéo bí mật. Bên trong là thiết bị ẩn chakra mà Mitsuki đã cho - một sản phẩm từ viện nghiên cứu của Orochimaru, có thể thay đổi hoàn toàn ngoại hình và che giấu chakra.

"Mitsuki nói đây là để "phòng thân". Nhưng hôm nay, nó sẽ là công cụ trả lời câu hỏi của mình."

Cổ tay cậu siết chặt thiết bị. Cảm giác kim loại lạnh buốt truyền vào lòng bàn tay, như nhắc nhở về sự nguy hiểm của nó. Nhưng nỗi đau và sự ghen tị trong lòng còn lạnh hơn gấp bội. Một hơi thở gấp gáp. Một cái chớp mắt.

Click.

Âm thanh nhỏ bé ấy, trong căn phòng tĩnh lặng, nghe như tiếng vỡ của một thế giới.

Chakra quanh người Boruto rung động, rồi biến đổi. Cậu cảm thấy da thịt mình như đang được nắn lại, xương cốt dịch chuyển nhẹ. Trước gương, một khuôn mặt lạ hiện ra - một thiếu niên với vẻ ngoài cơ bắp, đôi mắt tinh ranh, nụ cười độc ác.

Nhưng đây chưa phải là tất cả.

Boruto đưa tay kết ấn. *Kage Bunshin no Jutsu!*

Năm làn khói trắng bùng lên. Năm bản sao của Boruto hiện ra, nhưng không giống cậu. Chúng mang ngoại hình của những tên du côn đường phố - quần áo xốc xếch, tóc tai lôi thôi, nụ cười đầy ác ý. Boruto đã dùng ảo thuật biến hình lên từng bản sao, tạo ra một nhóm côn đồ đáng sợ.

- Đi thôi. - Boruto, vẫn đang ẩn mình bằng thiết bị, ra lệnh.

- Làm cho thật vào.

Các bản sao gật đầu, nhe răng cười. Chúng nhảy ra khỏi phòng, hướng tới công viên gần nhà.

—----------

Công viên gần nhà.

Himawari đang ngồi trên bãi cát, tập trung xây một lâu đài cát. Cô bé hát nhỏ một bài hát thiếu nhi, đôi mắt sáng ngời vì niềm vui đơn giản. Hinata ở phía xa đang nói chuyện với vị phu huynh bên cạnh.

Một khung cảnh chiều chủ nhật yên bình.

Thình lình, mọi thứ vụn vỡ.

Từ các ngõ, những bóng đen bao vây. Năm gã đàn ông với dáng vẻ du côn, quần áo lôi thôi, tiến lại gần chặn trước mặt Himawari. Chúng không giống ninja, mà giống đám du côn thị trấn.

-Ê, nhóc con, chơi một mình chán không

Một gã cúi xuống, giọng đầy giả tạo, nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo.

- Em... em đang chơi với mẹ. - . Himawari ngước lên, mặt thoáng sợ hãi.

- Các chú... là ai?

- Tao thích đồ chơi của con nhỏ này! - Một gã khác chụp lấy con búp bê Himawari đang ôm.

- Trả em! Đó là búp bê mẹ mua cho em! - Himawari đứng dậy, giọng run run.

- Trả? Được thôi, nếu con nhỏ này chơi với tụi tao một chút! - Gã thứ ba đẩy nhẹ Himawari.

Cô bé ngã phịch xuống cát, mắt tròn xoe vì hoảng sợ hét toáng lên.

- MẸ! MẸ ƠI!

Nhưng các gã du côn đã lập thành vòng vây, chặn lối. Chúng cười nhạo, giả vờ đe dọa, tạo ra một khung cảnh mà một đứa trẻ sáu tuổi không thể nào phân biệt được thật giả.

- Đừng gọi mẹ nữa, không có ai đến cứu nhóc đâu!

- Chơi với tụi tao vui lắm, nhóc con!

Himawari bật khóc, nước mắt chảy dài trên má. Cô bé co người lại, hai tay ôm đầu.

- Đừng... đừng lại gần em...

Boruto, đang ẩn mình sau một gốc cây gần đó, quan sát cảnh tượng. Một phần trong cậu thấy đau nhói - dù gì đó là em gái cậu. Nhưng phần lớn hơn là sự phẫn uất và tò mò:

" Liệu mẹ sẽ làm gì?"

Tiếng chân chạy vội vã.

Hinata lao tới, mặt tái mét khi thấy cảnh năm gã đàn ông lạ mặt vây quanh con gái mình đang khóc trên cát. Cô nhanh chóng lao vào vòng vây, ôm chầm lấy Himawari, kéo cô bé ra phía sau và đứng lên che chắn cho con.

- Các người là ai?! - Giọng Hinata đanh lại, đầy cảnh giác.

- Sao dám đe dọa con gái tôi ở nơi công cộng? Rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cho đội cảnh vệ làng Lá! Các người sẽ phải phải chịu hậu quả!

Cô không nhận ra đám người này là phân thân của con trai mình.

"Đội cảnh vệ. Luôn là đe dọa bằng quyền lực và luật lệ."

Boruto, từ sau gốc cây, cảm thấy tim mình thắt lại. Sự thất vọng và phẫn uất dâng lên. Mẹ có sức mạnh, có nhu quyền bí thuật của Hyuga, nhưng trước hết lại nhắc đến danh nghĩa và quy tắc.

- Mẹ... mẹ đánh họ đi... - Himawari khóc nức nở, tay nắm chặt áo mẹ.

Hinata siết chặt tay, tư thế phòng thủ của tộc Hyuga lập tức được thiết lập, nhưng cô vẫn chưa tấn công.

- Đứng sau mẹ, Himawari. Ta cảnh cáo các người lần cuối...

- Cảnh cáo? Bà chỉ biết la hét và dọa bắt thôi à? Thử đến đây mà bắt tụi tao đi! - Một trong các phân thân cười to.

- Ta cảnh cáo lần cuối! - Hinata gắt lên, mắt mở to, gân xanh nổi đầy bên trán.

"Cảnh cáo. Lại là cảnh cáo."

Từ trong bụi cây cách đó không xa, Boruto, dưới lớp ngụy trang, cảm thấy máu dồn lên mặt. 'Mẹ có thể hạ gục cả bọn chỉ trong nháy mắt. Tại sao mẹ không làm?"

Himawari bắt đầu khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má. Sự sợ hãi của em thật đến mức đau lòng.

- Mẹ ơi... con sợ...

- Đừng sợ

Hinata thì thầm, nhưng giọng nói của cô cũng run lên. Cô nhìn quanh, có vẻ như đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xung quanh hơn là chuẩn bị tự mình hành động.

- Sẽ có người tới. Đội cảnh vệ...

- ĐỘI CẢNH VỆ SẼ CHẲNG KỊP ĐÂU!

Một giọng nói quen thuộc, đầy tức giận vang lên.

Boruto từ bụi cây phía sau lau ra trước mặt đám côn đồ và mẹ mình. Tay phải cậu, giấu trong túi áo, đang xoáy lên một luồng chakra cuồng nộ - Rasengan.

Cơn giận dữ, sự thất vọng và nỗi đau bị bỏ rơi đã đạt đến đỉnh điểm. Cậu không còn muốn quan sát nữa.

Cậu lao tới, nhắm thẳng Rasengan bản thân vừa tạo ra vào năm "tên du côn" - chính là những Bản Thể Ảo của cậu.

BOOM!

Một tiếng nổ đinh tai, đất đá và cỏ văng tung tóe.

Một luồng sóng xung kích khổng lồ bùng lên, thổi bay cả năm bản sao về phía hồ nước gần đó. Chúng rơi tõm xuống nước. Như biết ý diễn mà kêu la thảm thiết.

Đến khi khuất vào cống ống dưới làn nước đục ngầu, tất cả đồng loạt "puff!" biến thành khói trắng, biến mất không một dấu vết, như một màn ảo thuật được dàn dựng hoàn hảo.

Khu vực công viên chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng Himawari khóc nấc.

Hinata đứng đó, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Boruto - con trai cô, với tay phải còn phát sáng nhẹ sau cú Rasengan.

Giọng Hinata run run, từ kinh ngạc chuyển sang tức giận.

- Con vừa làm gì vậy? Dùng Rasengan ở nơi công cộng? Con còn tấn công người trong làng nữa!

- Đây là hành vi vô đạo đức! Con không còn biết điều là gì sao? Con làm thế này, còn mặt mũi nào là người tộc Hyuga?

- Con làm cha con - Hokage Đệ Thất - xấu hổ lắm biết không?!

Mỗi lời của mẹ, đặc biệt là những lời nhắc đến "danh dự tộc Hyuga" và "hình ảnh Hokage", như đổ thêm dầu vào lửa đang cháy trong lòng Boruto.

- THÔI ĐI MẸ!

Boruto gào lên, giọng vỡ ra vì uất ức và giận dữ.

- Vô đạo đức? Vậy khi em gái con bị quấy rối, mẹ đứng đó dọa gọi 'cảnh vệ' lại là có đạo đức sao?

- Mẹ có Byakugan! Mẹ có thể khiến chúng nằm gục ngay lập tức! Nhưng mẹ đã làm gì? Mẹ lo sợ 'hình ảnh' bị tổn hại hơn là lo em gái con sợ hãi!"

- Con không hiểu! - Hinata hét lên, nước mắt trào ra.

- Con là con trai Hokage! Hành động của con không chỉ ảnh hưởng đến con, mà còn đến cha con, đến danh dự của tộc Hyuga!

- Con nghĩ nếu mọi người biết con của Hokage dùng Rasengan gây tấn công người dân, gây rối nơi công cộng, họ sẽ nói gì?

- CON KHÔNG CẦN QUAN TÂM HỌ NÓI GÌ!

Boruto gào lên, giọng vỡ oà từ nỗi niềm bị dồn nén quá lâu.

- Con chỉ thấy một người mẹ không dám bảo vệ con mình! Con chỉ thấy một người cha SUỐT NGÀY VẮNG MẶT!"

Cậu chỉ tay về phía tòa tháp Hokage xa xa.

- Cha ở đó! Luôn luôn ở đó! Với cả làng! Còn chúng con là gì? Có phải chỉ là thứ yếu? Cha có thương con không? Có thương Himawari không?

- Hay chúng con chỉ là những bức ảnh treo trên tường để trang hoàng cho cái danh hiệu 'Hokage hạnh phúc' của ngài?!"

Những lời này như một nhát dao, làm Hinata đau đớn và càng thêm tức giận. Sao con cô có phát ngôn những lời dè bỉu người chồng cô như thế. Rối quá hóa giận mà đã giáng một bạt tay lên má Boruto.

- Con... con hỗn láo quá đấy, Boruto! Con không được nói về cha con như thế!

- Vâng, con hỗn! Vì con đã nhịn quá lâu rồi!

Cú tát của mẹ như miếng sắt nóng càng làm nước mắt cậu giàn giụa hơn, nhưng ánh mắt quả quyết ấy không hề rời.

- Mẹ cứ giữ cái 'thể diện' của mẹ đi. Giữ cái 'hình ảnh gia đình hoàn hảo' ấy đi. Con không cần nữa.

Cậu quay lưng, bỏ mặc Hinata đứng đó, tay ôm lấy Himawari đang khóc, giữa đống hỗn độn cậu tạo ra và những ánh nhìn soi mói của người ngoài. Mỗi bước chân cậu đi, là một bước xa rời hơn hình ảnh người con trai mẫu mực mà cậu từng cố gắng trở thành.

Hinata nhìn theo bóng lưng của con trai, cảm giác như cả thế giới sụp đổ xung quanh mình. Tiếng khóc của Himawari, vết nứt trên mặt đất, và những lời tố cáo đầy đau đớn của Boruto, tất cả đều nhào nặn thành một nỗi thống khổ tê tái.

Cô đã thất bại.

Không chỉ trong việc bảo vệ con gái, mà còn trong việc thực sự hiểu và chạm đến nỗi đau của con trai mình.

—--------------

Boruto chạy. Cậu cứ chạy mãi.

Chân đập xuống mặt đường như muốn đập nát tất cả. Gió thổi vào mặt, mang theo nước mắt bay đi nhưng không thể mang đi nỗi đau trong lòng. Cậu chạy qua những con phố quen thuộc, qua những ánh mắt ngạc nhiên của người dân nhận khi ra "con trai Hokage đệ Thất" đang chạy như điên.

"Mình sai à? Mình thật sự vô đạo đức à?"

Nhưng tại sao không ai hiểu? Tại sao không ai thấy nỗi đau của mình? Tại sao mọi người chỉ thấy "hình ảnh" mà không thấy con người thật?

Rồi đột nhiên, Boruto dừng lại.

Trước mắt cậu là quán mì Ichiraku - biểu tượng của Uzumaki Naruto, nơi gắn liền với những ký ức về cha trước khi trở thành Hokage. Có lẽ trong tiềm thức, cậu vẫn muốn tìm về nơi có bóng dáng của cha, dù chỉ là trong ký ức.

Nhưng thứ cậu thấy không phải Naruto.

Bên trong quán, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai hình bóng khiến tim Boruto đập thình thịch.

*Sasuke và Menma.

Boruto chết lặng.

Cô không mặc đồ đen như thầy Sasuke. Cũng không phải bộ đồ Ninja với áo choàng tím như hôm trước.

Hôm nay, *Sasuke mặc một chiếc áo blouse phòng tay màu trắng được cài nút tận cổ, bên dưới là váy dài qua đầu gối màu oải hương nhạt, vải mềm mại ôm nhẹ cơ thể thanh thoát.. Đôi giày cao gót thấp màu nâu đất ôm chặt mắt cá chân nhỏ.

Tóc đen dài được búi cao gọn gàng bằng một chiếc cặp tóc màu tím nhạt, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi bông tai ngọc trai nhỏ xíu.

Nhưng điều khiến Boruto đau đớn không phải vẻ bề ngoài.

Là cách cô đối xử với Menma.

Menma đang ăn một tô mì ramen lớn, mặt mũi dính đầy nước súp và mảnh rong biển. *Sasuke ngồi cạnh, không ăn, chỉ chăm chú nhìn con. Tay cô cầm khăn giấy, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lau mép cho cậu bé.

- Ăn chậm thôi con.

Giọng cô êm dịu, khác hẳn giọng trầm lạnh của thầy Sasuke mà Boruto từng biết.

- Lem hết cả miệng rồi kìa.

Menma ngẩng lên nhìn mẹ, miệng còn đầy mì, cười toe toét.

- Nhưng ngon quá mẹ ơi! Con thích mì ở đây lắm!

Uchiha *Sasuke khẽ mỉm cười - một nụ cười nhỏ, chỉ khẽ nâng khóe môi, nhưng đủ khiến đôi mắt đen thẫm của cô sáng lên một cách lạ thường.

- Thích thì ăn đi. Nhưng nhớ ăn rau nữa.

Rồi cô dùng đũa gắp thêm trứng lòng đào và vài miếng thịt từ tô mình sang tô con.

- Con đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào.

Ông Teuchi, chủ quán mì Ichiraku, đứng phía sau quầy niềm nở cười tươi rói với hai vị khách trước mặt.

- "Hai mẹ con cô Sasuko thân thiết quá! Lần nào cô đến cũng chiều con như vậy! Bé Menma ngoan thật, ăn uống ngon lành!

"Sasuke? Cô ấy tên Sasuko? Chị em với Sakura?"

Boruto không quan tâm đến cái tên giả đó. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, và cảm thấy một nỗi ghen tị cắn rứt, đau đớn đến tận xương tủy.

"Mẹ... mẹ chưa bao giờ."

Ký ức ùa về, sống động như mới hôm qua.

Bữa cơm gia đình - Boruto mới chỉ lên 6, tay cầm đũa chưa vững. Himawari còn nhỏ xíu nên được Hinata đút ăn. Boruto với lấy đĩa thức ăn ở xa, vô tình làm đũa rơi một miếng thịt xuống bàn.

- Boruto! - Hinata nhíu mày không hài lòng

- Con phải cầm đũa đúng cách. Đây, mẹ dạy con lại. Ngón cái ở đây, ngón trỏ ở đây... Không được chống đũa vào bát, không được nói khi miệng đầy thức ăn.

- Con là con trai Hokage, phải làm gương.

Boruto cố gắng, nhưng đũa cứ trượt, và sẽ bị dạy dỗ. Những... Himawari cười...lại được mẹ chiều chuộng.

Lúc ấy...Boruto cảm thấy mình thật vụng về, thật thất bại.

Chưa một lần nào Hinata ngồi cạnh, lau miệng cho cậu khi còn nhỏ.

Chưa một lần nào cô gắp thức ăn cho cậu với ánh mắt dịu dàng như *Sasuke nhìn Menma. Tình yêu của Hinata luôn được bọc trong lớp vỏ "giáo dục" và "kỳ vọng" - kỳ vọng cậu phải hoàn hảo, phải xứng đáng.

Boruto thấy mình muốn khóc. Nhưng cậu không cho phép.

Cậu biết mình không thể xuất hiện với danh tính thật. Nhưng cơn khát hiểu biết về người phụ nữ này lớn hơn mọi cảnh báo, lớn hơn cả nỗi sợ bị trừng phạt.

Boruto lùi vào một góc tối, kích hoạt lại thiết bị ẩn. Lần này, cậu biến đổi thành một thiếu niên bình thường - áo hoodie đen, quần jean rách, tóc nhuộm vàng pha xanh, đeo khuyên mũi giả. Một hình tượng "bad boy" đường phố, không đáng chú ý.

Cậu bước vào quán, ngồi ở ghế kế bên hai mẹ con *Sasuke, cách một ghế trống.

- Cho một tô miso ramen, cay. - Giọng cậu cố làm trầm và thô.

Nhưng mắt cậu không rời khỏi cảnh tượng bên cạnh.

Menma vẫn đang kể chuyện gì đó về trường học, tay múa may. *Sasuke lắng nghe, gật đầu, thi thoảng hỏi lại.

- Thế rồi cô giáo nói gì?

- Cô bảo con giỏi quá! Khen con vẽ đẹp nữa!

- Vậy à? Tối về mẹ cho con ăn sữa chua thưởng nha. - *Sasuke lại mỉm cười.

- Yay! Nhưng... nhưng con muốn kẹo hơn!

- Không được. - *Sasuke lắc đầu, nhưng giọng không cứng rắn.

- Hôm qua con bị đau răng rồi còn gì. Sữa chua tốt hơn.

- Thế... thế hai viên sữa chua?

- Được rồi, hai viên. Nhưng phải ăn hết cơm tối đã. - *Sasuke thở dài giả vờ, rồi gật đầu.

- Mẹ là nhất! - Menma reo lên, ôm lấy cánh tay mẹ mình.

Boruto cắn chặt môi đến mức gần như chảy máu. "Sự thương lượng. Sự linh hoạt. Không phải mệnh lệnh cứng nhắc." Mẹ Hinata không bao giờ thương lượng. Với cô, quy tắc là quy tắc, "con trai Hokage" phải tuân thủ.

Cậu nhấp nháp vài sợi mì, vị giác không cảm nhận được gì, ăn vào cứ như sáp. Tất cả sự chú ý đổ dồn vào hai mẹ con kia.

Cậu đếm: trong 15 phút, *Sasuke đã lau miệng cho Menma 4 lần, nhắc "cẩn thận" 6 lần, gắp đồ ăn 3 lần, và mỉm cười 5 lần.

"Mình... mình khi lên 6 cũng từng muốn được như thế. Muốn kể chuyện ở trường cho mẹ nghe. Nhưng mẹ lúc nào cũng bận chăm Himawari. Rồi khi Himawari lớn hơn, mẹ lại bận dạy em ấy những "phép tắc"."

Dần dần, chính cậu cũng không kể nữa. Uzumaki đã học cách giữ mọi thứ trong lòng.Một vết thương cũ tái mở, đau hơn bao giờ hết.

Khi hai mẹ con họ ăn xong, một bóng hình quen thuộc bước vào quán, Haruno Sakura mặt tươi cười xoa mái đầu đen của Menma.

- Hai mẹ con ăn uống no đủ chưa? Đi mua sắm thôi! Menma, cô mua đồ chơi cho nhé!

Menma vui mừng nhảy cẫng lên. *Sasuke gật đầu, đứng dậy, dắt tay con. Cô quay sang ông Teuchi.

- Cho cháu thanh toán, khỏi thối đâu ạ.

- Cảm ơn cô Sasuko nhé, lần sau tới quán sẽ thêm gấp đôi thịt cho Menma luôn!

- Con cảm ơn ông ạ!

Ba người cùng nhau rời quán, hòa vào dòng người buổi chiều đông đúc. Boruto vội vàng để lại tiền (dù tô mì còn gần như nguyên), lén đi theo.

Cậu giữ khoảng cách an toàn - 50 mét, đủ xa để không bị phát hiện, đủ gần để không mất dấu. Cậu dùng mọi kỹ năng theo dõi học được từ thầy Sasuke: bám theo bóng, lợi dụng đám đông, thay đổi tốc độ và hướng đi ngẫu nhiên.

Nhưng khi ba người kia rẽ vào một con phố mua sắm đông đúc, rồi bất ngờ đi vào một ngã rẽ nhỏ, Boruto vội chạy theo.

Và... họ biến mất.

"Không thể nào!'

Boruto đứng giữa ngã rẽ, mắt quét nhanh. Con phố nhỏ này chỉ dài khoảng 100 mét, hai bên là tường cao, không có cửa hàng hay ngõ hẻm. Nhưng không có bóng dáng ba người họ.

"Họ không thể bay đi được. Phải có lối thoát."

Chợt nhớ đến một nhẫn thuật thầy Sasuke từng dạy - "Truy Vết Chakra Qua Ký Ức", một thuật cao cấp của Uchiha, đòi hỏi trí nhớ hình ảnh siêu phàm và khả năng cảm nhận chakra tinh tế. Thầy nói cậu chưa đủ trình độ, nhưng cậu đã lén tập.

"Giờ là lúc thử."

Boruto đứng giữa phố, nhắm mắt, hít sâu. Cậu hồi tưởng lại hình ảnh *Sasuke trong quán mì - dáng người thanh thoát, cách cử động nhẹ nhàng nhưng chính xác, đặc biệt là dấu vết chakra mà cậu từng cảm nhận thoáng qua khi cô đánh cậu ở hiệu sách. Một chakra lạnh lẽo, sâu thẳm, tinh tế, nhưng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.

Tay cậu bắt đầu kết ấn phức tạp - Thân - Mùi - Tỵ - Hợi - Sửu - Dần. Mỗi ấn quyết đòi hỏi sự tập trung cực độ và lượng chakra không nhỏ.

Tập trung... tập trung...

Một sợi chỉ chakra mỏng manh, vô hình hiện ra trong nhận thức của cậu - một sợi tơ ánh sáng tím nhạt mờ ảo, uốn lượn trong không khí, dẫn về phía... bức tường bên trái?

"Không, không phải tường. Là... một cánh cổng ảo?"

Boruto mở mắt, chạy đến bức tường. Tay cậu chạm vào gạch - bình thường. Nhưng khi cậu tập trung cảm nhận theo sợi chỉ chakra...

"Ở đây! Một phong ấn không gian vi mô!"

Cậu nhận ra: đây là một lối đi tắt được tạo ra bằng không-thời gian thuật, chỉ những người có chakra đặc định mới có thể đi qua. Nhưng cậu không có chakra đó.

"Đường tắt khác!"

Boruto quay người, chạy ngược trở lại, rẽ vào một con hẻm nhỏ khác - lối tắt sang khu chợ bên kia. Nếu họ dùng không-thời gian thuật, họ có thể đã đến khu chợ nhanh hơn.

Con hẻm tối, vắng người. Boruto chạy nhanh, chân đập xuống đất vang lên tiếng vọng.

Rồi cậu dừng lại.

Hẻm vẫn vắng tanh. Không một bóng người. Không một lối ra.

Như một mê cung hẻm vòng lặp bất tận.

"Mình đã mất dấu thật sao?"

Cậu đang quay người định đi tiếp thì một giọng nữ, dịu dàng nhưng lạnh lẽo đến mức khiến không khí xung quanh tưởng như đóng băng, vang lên ngay sau lưng, gần đến mức hơi thở phảng phất lên gáy cậu:

- Cậu đang tìm tôi à?

Boruto giật mình, toàn thân căng cứng như bị điểm huyệt

"Không thể nào!"

Cậu đang trong trạng thái "cảm nhận chakra chuyên nghiệp" nhờ thiết bị ẩn - mọi dao động chakra trong bán kính 50 mét, dù nhỏ nhất, đều không thoát khỏi sự chú ý của cậu. Thế mà cô ta vẫn có thể đứng sát sau lưng mà cậu không hề hay biết?

Cậu quay người chậm rãi, từng động tác cẩn trọng như thầy Sasuke đã dạy khi đối mặt với kẻ thù bí ẩn.

*Sasuke đứng đó.

Vẫn trong bộ váy oải hương và áo blouse, nhưng tóc đã xõa xuống, đen mượt như suối đêm, dài ngang hông. Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào cậu, không chút cảm xúc, như hai hố sâu không đáy.

Boruto cố giữ bình tĩnh, mặt vẫn che bởi ảo thuật biến hình.

- Sao cô chắc tôi tìm cô?

Giọng cậu cố làm thô, nhưng vẫn lộ chút run.

*Sasuke không nhúc nhích. Dáng đứng của cô thoải mái, tự nhiên, tay khoanh nhẹ trước ngực.Nhưng Boruto - với con mắt được đào tạo bởi thầy Sasuke của cậu- đã lập tức nhận ra đó là tư thế sẵn sàng ra đòn hoàn hảo.

Và chắc ăn hành động tấn công bồng bột của cậu sẽ ngay lập tức vô hiệu hóa bởi cái nhìn lạnh buốt ây, nơi đôi Sharingan ẩn giấu.

- Cậu chú ý tới tôi 27 lần trong 15 phút ở quán mì.

*Sasuke nói, giọng bình thản như đang đọc báo cáo thời tiết ngày hôm nay.

- Một người đến ăn mì bình thường sẽ không làm thế. Và dù là người đang đi thám thính theo dõi cũng không lộ liễu như câu.

Boruto khựng lại. *27 lần? Cô ta đếm được? Và nhớ chính xác?

- Còn nhẫn cụ cậu dùng khá hay đấy.

*Sasuke tiếp tục, ánh mắt như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang. Ánh mắt ấy chạy từ đầu đến chân Boruto, như đang phân tích từng chi tiết.

- Giấu cả chakra lẫn ngoại hình bản thân. Công nghệ của Orochimaru phải không? Tinh vi hơn phiên bản tôi từng thấy.

Cô ta biết cả điều đó?

- Nhưng cậu phạm một sai lầm cơ bản. - *Sasuke bước một bước nhỏ về phía trước, nhẹ nhàng như không chạm đất.

- Ở một ngôi làng ninja, một thiếu niên có cơ thể khỏe mạnh, cơ bắp phát triển qua luyện tập - thể hiện qua cách đi đứng, cách vung tay - nhưng lại không có một chút dao động chakra nào... đó là điều phi lý đến mức đáng ngờ.

Cô dừng lại, đôi mắt đen như đang soi xét từng tế bào của Boruto.

- Như một tờ giấy trắng tinh giữa đống tranh màu. Quá hoàn hảo đến nực cười. Và trong thế giới ninja, sự hoàn hảo đó chỉ có hai khả năng: hoặc là thiên tài ẩn chakra tuyệt đối, hoặc là đang che giấu."

"Cô ta... phân tích rõ như một cỗ máy."

Boruto cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng trước lời nhận xét của đối phương.

- Và cậu không phải thiên tài ẩn chakra tuyệt đối. - *Sasuke nói, giọng vẫn đều đều.

- Vì khi cậu dùng 'Truy Vết Chakra Qua Ký Ức' ở đầu hẻm, chakra của cậu rò rỉ một lượng nhỏ - khoảng 0.3% - đủ để tôi cảm nhận được.

"Cô ta biết cả thuật đó? Và... cảm nhận được 0.3% rò rỉ?"

- Đó là một nhẫn thuật cấp cao của Uchiha. - *Sasuke tiếp tục, như một giáo viên đang giảng bài.

- Đòi hỏi trí nhớ hình ảnh siêu phàm và lượng chakra khổng lồ. Ước tính cậu đã dùng khoảng 40% tổng chakra cho một lần thi triển.

Cô nhìn Boruto, ánh mắt thoáng một tia... gì đó? Công nhận?

- Cả nhẫn cụ lẫn nhẫn thuật đó đã ngốn của một ninja bình thường đến cạn chakra, thế mà cậu vẫn còn duy trì được trạng thái ổn định. Theo tiêu chuẩn thông thường, như thế đã là một thiên tài rồi đấy, Boruto ạ.

Tên cậu. Cô ta gọi đúng tên. Không phải là "con trai Hokage".

Boruto lùi một bước, bản năng cảnh giác dâng cao đến đỉnh điểm. Tay cậu đã vào thế ấn chuẩn bị.

- Cô... cô nhận ra tôi.

- Đương nhiên.

*Sasuke khẽ nghiêng đầu, một cử chỉ quen thuộc đến đau lòng - cử chỉ mà thầy cậu thường làm khi suy nghĩ.

- Không phải vì ngoại hình hay chakra - cậu rất giỏi khi giấu hết khi đến gần và quan sát tôi. Nhưng...

Cô bước thêm một bước nữa. Khoảng cách giờ chỉ còn 3 mét. Boruto có thể thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt cô - làn da trắng mịn, đôi mắt đen với hàng mi dài, chiếc mũi thẳng thanh tú. Quá giống thầy Sasuke, nhưng nữ tính hơn, dịu dàng hơn.

- ...nhưng vì cậu giấu quá giỏi. - *Sasuke hoàn thành câu nói.

- Và vì các cử chỉ. Cách cậu ngồi - hơi khom lưng về phía trước khi quan sát. Cách cậu cầm đũa - ngón cái đặt hơi cao so với thông thường. Cách cậu liếc nhìn - mắt di chuyển từ trái sang phải rồi dừng ở điểm quan tâm.

- Tất cả đều là thói quen của cậu. Chứ không phải của một tên côn thất học.

Boruto cảm thấy mình như bị lột trần.

"Cô ta quan sát mình kỹ đến thế ư?"

- Thêm việc cậu nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt... - *Sasuke dừng lại, như đang chọn từ.

- ...phức tạp. Một hỗn hợp của tò mò, ghen tị, và uất ức. Tổng hợp lại, xác suất cậu là Uzumaki Boruto - người tôi đã 'kí đầu' ở hiệu sách vì vô cớ ăn hiếp con trai tôi - là 99.7%.

Lập luận sắc bén, logic từng bước, không một kẽ hở. Boruto cảm thấy mình như đang đối mặt với một phiên bản nữ của thầy Sasuke - thông minh, sắc sảo, và đáng sợ hơn vì sự bình tĩnh tuyệt đối.

- Cô là ai?

Boruto hét lên, giọng vỡ ra vì căng thẳng và tò mò bị dồn nén. Ảo thuật biến hình bắt đầu tan, để lộ khuôn mặt thật của cậu - khuôn mặt đầy nước mắt và tuyệt vọng.

- Thật sự là ai?!

*Sasuke thở dài, một tiếng thở đầy... bất lực? Nhưng không phải bất lực vì bị chất vấn, mà bất lực vì phải lặp lại lời nói dối.

- Sasuko. Chị em cùng mẹ với Sakura. Từ nước ngoài đến đây để nghiên cứu với cô ấy.

- NÓI DỐI!!!!

Boruto gào lên, nước mắt lại trào.

- Có ma mới tin! Nếu cô bình thường như vậy, tại sao mọi người lại giữ kín bí mật? Tại sao cha tôi phải dấu diếm? Tại sao Shikamaru phải giám sát? Và tại sao...

Cậu hít một hơi sâu, ném ra câu hỏi đã đốt cháy lòng cậu bao ngày.

-...tại sao cô lại giống thầy tôi - Uchiha Sasuke - đến thế? Thầy tôi đâu rồi? Tại sao thầy không về? Có liên quan gì đến cô không?!

Im lặng.

Một khoảnh khắc dài, chỉ có tiếng gió thổi qua hẻm nhỏ.

Rồi *Sasuke nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi cho cậu.

Đôi mắt cô bỗng lóe lên ánh đỏ. Tam Câu Ngọc Sharingan xoáy nhẹ, từ từ, như những đóa hoa tử đằng đang nở trong đêm.

Boruto lập tức nhắm tịt mắt lại, tay kết ấn giải mà thầy Sasuke đã từng chỉ dạy - một chuỗi ấn phức tạp để bảo vệ tâm trí khỏi Ảo thuật.

- Đừng hòng dùng ảo thuật lên tôi! Thầy tôi đã dạy cách giải rồi! Đám ảo thuật vớ vẩn này sẽ không làm gì được tôi cả!

Nhưng giọng *Sasuke vẫn vang lên, rõ ràng, gần gũi, như thể thì thầm ngay trong tâm trí cậu:

- Và cậu không có quyền bắt tôi trả lời câu hỏi của cậu.

Giọng nói ấy không đến từ bên ngoài. Nó vang lên từ bên trong đầu Boruto, trong sâu thẳm ý thức.

- Cứ thoải mái phá theo ý cậu. Cứ thoải mái mà tung tin đồn. Hậu quả sẽ do cậu tự chịu.

Một áp lực tinh thần khủng khiếp đè nặng lên Boruto, dù cậu đã nhắm mắt và đang thi triển ấn giải. Cậu cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt não mình, từ từ, chắc chắn, bóp xoáy nó.

- Việc tôi gặp cậu ở đây là lời cảnh cáo. Lần cuối cùng.

Giọng nói lạnh đến thấu xương, mang theo sự đe dọa thuần túy của một người mẹ bảo vệ con - không phải đe dọa bằng lời, mà bằng sự thật của sức mạnh tuyệt đối.

- Đừng động vào con tôi.

Rồi Boruto cảm thấy buồn ngủ.

Một cơn buồn ngủ ập đến nhanh, mạnh, không thể cưỡng lại. Không phải buồn ngủ thông thường, mà là sự sụp đổ của ý thức. Cậu cố mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo chì. Chân tay rũ xuống. Ấn quyết dang dở tan biến.

Cậu nghe thấy tiếng *Sasuke nói nhẹ, như một lời ru bên tai,

- Ngủ đi. Cậu mệt rồi thì cần nghỉ ngơi.

Và cậu chìm vào bóng tối.

—-------------------------

- Cháu? Cháu gì ơi? Tỉnh dậy đi!

Tiếng gọi của ông Teuchi khiến Boruto giật mình tỉnh dậy.

Cậu đang ngồi ở quán mì Ichiraku. Nhân thể 'Bad boy' vẫn còn. Trên quầy trước mặt vẫn là tô miso ramen nóng hổi, chỉ mới ăn vài miếng. Đồng hồ trên tường chỉ... 5:45 PM. Khi cậu vào quán là 5:40 PM.

"Mình... mình chỉ ngồi đây 5 phút? Chưa từng đứng dậy? Chưa từng đi theo họ?"

Boruto quay đầu nhìn quanh. Chỗ ngồi bên cạnh đã trống. *Sasuke và Menma đi đâu rồi? Sakura đâu?*

- Cháu ngủ gật à? - Ông Teuchi cười hiền, tay vẫn lau bát.

- Ái chà, trẻ con bây giờ làm nhiệm vụ mệt quá phải không? Ngồi ăn mì cũng ngủ gật được.

Boruto lắc đầu, cố xua đi cảm giác mơ hồ.

- Ông... họ đâu rồi? Người phụ nữ và cậu bé ngồi đây?"

- À, cô Sasuko và bé Menma à? - Ông Teuchi gật đầu.

- Họ ăn xong đi rồi. Cô Sakura cũng đến rồi đi cùng. Khoảng... vài phút trước.

"Vài phút trước. Đúng lúc mình... "ngủ gật"."

- À mà cô Sasuko có nhắn. - Ông Teuchi tiếp tục, mắt sáng lên.

- Cô trả tiền giúp phần ramen của cháu rồi. Bảo là 'phần của cậu bé mệt ngủ gật kế bên'. Cô ấy tốt bụng quá!

- Cô ta... trả tiền cho mình? - Boruto chết lặng.

- Cô ấy còn nói là... - Ông Teuchi nhớ lại.

- ...'cậu bé này trông mệt quá, để cậu ấy ngủ thêm chút'. Rồi cô ấy đặt tiền lên quầy, dắt con đi.

Boruto im lặng, trong đầu hỗn loạn. Cậu lặng lẽ kiểm tra chakra của mình - và kinh ngạc hơn cả khi phát hiện: chakra đã hồi phục hoàn toàn! Không, còn hơn thế - tràn đầy, tươi mới, mạnh mẽ, như vừa được nghỉ ngơi sâu và bổ sung năng lượng.

"Cô ta... không chỉ cho mình vào ảo thuật, mà còn... hồi phục chakra cho mình trong lúc đó? Và trả tiền mì cho mình?"

Một sự chăm sóc ngầm. Một sự quan tâm không lời. Một hành động... dịu dàng. Trái ngược với vẻ lạnh lùng mà cô ấy thể hiện ra với cậu.

- Cô ấy...là người thân của con.

Boruto lắp bắp, rồi bất chợt thốt ra một câu mà chính cậu cũng không ngờ tới:

Câu nói tự phát đó khiến cả Boruto lẫn ông Teuchi đều giật mình.

- Thì ra là người thân! Ha ha, đúng là có khác! Cô ấy quan tâm cháu lắm đó! - Ông Teuchi cười tươi.

- Lần sau tới ông cho cháu thêm ít thịt nữa nhé! Cô ây hay boa quán này lắm!

Nhưng trong lòng Boruto đã phân tâm bởi suy nghĩ của bản thân, một cảm giác ấm áp kỳ lạ len lén nảy mầm, xen lẫn với sự sợ hãi, tò mò, và cả ghen tị.

Dù bị đe dọa, dù bị cho vào ảo thuật... nhưng cô ta đã không làm hại cậu. Cô trả tiền mì cho cậu. Cô hồi phục chakra cho cậu. Và cô... nhận ra cậu, dù cậu đang ngụy trang hoàn hảo.

"Người thân? Mình vừa gọi cô ta là người thân?"

"Cô ấy thấy mình. Thực sự thấy mình."

"Như thầy Sasuke thầy mình."

Không như Hinata chỉ thấy "con trai Hokage phải mẫu mực". Không như Naruto chỉ thấy "đứa con nổi loạn cần giáo dục". Mà thấy Boruto - một thiếu niên đang đau khổ, đang tò mò, đang cố gắng theo dõi cô.

Boruto đứng dậy, cảm ơn ông Teuchi, bước ra khỏi quán. Chiều tà, nắng vàng rực rỡ đang nhạt dần, nhường chỗ cho ánh đèn đường bắt đầu lấp lánh.

Cậu không trở về nhà, dùng nhân thể ấy mà đi vòng vòng trong thành phố đang lên đèn, bóng dáng cô đơn in dài trên vỉa hè.

"Cô Sasuko... hay bất kỳ ai cô thực sự là..."

"Cô giống thầy Sasuke quá. Nhưng cô dịu dàng hơn. Cô quan tâm đến con trai mình theo cách... cách mà mình luôn khao khát."

Một ý nghĩ lóe lên, đau đớn nhưng chân thật:

"Nếu... nếu thầy Sasuke là phụ nữ... liệu thầy có dịu dàng như cô ấy không? Liệu thầy có quan tâm đến mình theo cách đó không?"

Boruto siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Mình sẽ tìm ra sự thật."

"Bằng mọi giá.'

"Và nếu cô ấy thực sự là... một phiên bản khác của thầy Sasuke..."

"Thì có lẽ... có lẽ cô ấy sẽ hiểu mình. Sẽ thấy mình. Thực sự."

Cậu ngước nhìn bầu trời đêm đang dần phủ kín sao. Con đường phía trước còn dài, đầy bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng giờ đây, Boruto không còn cảm thấy hoàn toàn cô độc nữa.

Dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, mong manh, từ một người vừa đe dọa mình.

Một người... "thân" theo cách nào đó.

Boruto bước đi, quyết tâm đã được thổi bùng lên thành ngọn lửa mới - ngọn lửa của sự tò mò, của khát khao được thấu hiểu, và của một tình cảm phức tạp đang hình thành với người phụ nữ giống thầy mình đến kỳ lạ.

Đêm ở Làng Lá vừa bắt đầu, và với Boruto, một hành trình mới cũng vừa khởi động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store