R21 NaruSasu - Lời Thú Nhận Song Thế (Dual Confessions)
Dưới Ánh Mắt Của 'Quy Tắc Sắt'
VĂN PHÒNG HOKAGE
Ánh sáng ban trưa xuyên qua cửa sổ lớn, rải những vệt vàng ấm áp lên mặt bàn gỗ nặng nề của Hokage.
Naruto ngồi sau đó, tay chắp trước mặt, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trang của một vị lãnh đạo. Nhưng đôi mắt xanh của anh thì không ngừng bị hút về phía trước.
*Sasuke đứng thẳng, dáng vẻ thanh thoát nhưng đầy uy lực trong bộ trang phục nghiên cứu màu đen giản dị.
Cô đang báo cáo tiến độ phân tích các cuộn trục cổ, giọng nói trầm ấm, rõ ràng, mạch lạc. Mỗi thuật ngữ chuyên môn, mỗi phân tích rủi ro, mỗi đề xuất tiếp theo đều được trình bày một cách logic đến hoàn hảo.
- Dựa trên dữ liệu phân tích từ mẫu phóng xạ không-thời gian và các ghi chép về 'cánh cổng tạm thời' của Otsutsuki, tôi đề xuất thử nghiệm mô phỏng việc tạo một trường không gian vi mô vào ngày mai.
*Sasuke nói, ánh mắt không nhìn Naruto mà hướng về Shikamaru, người đang ngồi tựa vào tường bên cạnh, vẻ mặt trầm tư.
- Chúng ta sẽ cần nguồn cung cấp chakra ổn định ở mức độ cao, và một không gian cách ly tuyệt đối. Tôi đề nghị sử dụng Phòng Thí Nghiệm Số 3 dưới tầng hầm bệnh viện, nơi Sakura đã thiết lập sẵn các phong ấn y tế cấp cao.
- Đồng ý. - Shikamaru gật đầu, không cần suy nghĩ thêm.
- Tôi sẽ lo thủ tục giấy tờ và an ninh cho khu vực đó. Tuy nhiên, cần giảm công suất mô phỏng xuống 30% so với đề xuất của cô. Rủi ro vỡ không gian vi mô dù nhỏ cũng có thể gây nhiễu loạn chakra trên diện rộng. Chúng ta không thể để bệnh nhân trong viện bị ảnh hưởng.
- Hợp lý. - *Sasuke khẽ gật, không tranh cãi.
- Tôi sẽ điều chỉnh ma trận năng lượng cho phù hợp. Còn về việc phân tích cấu trúc chakra Hiền Nhân Thức mà chúng ta đã thảo luận hôm qua...
Naruto ngồi im lặng, lắng nghe. Anh cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc trong chính văn phòng của mình.
Sự ăn ý giữa *Sasuke và Shikamaru rõ ràng đến mức đau lòng. Họ trao đổi ý tưởng, phản biện, điều chỉnh – tất cả đều hiệu quả, chuyên nghiệp, và không cần anh can thiệp.
Shikamaru, người luôn là bức tường thành của "Quy tắc Sắt", giờ lại là cộng sự đắc lực nhất của *Sasuke. Anh không còn là người giám sát lạnh lùng nữa, mà là một đồng đội biết lắng nghe và hỗ trợ. Điều đó làm Naruto vừa yên tâm, vừa... ghen tị một cách trẻ con.
Rồi khoảnh khắc ấy xảy ra.
Khi giải thích về một điểm phức tạp trong ma trận năng lượng, *Sasuke vô tình đưa tay lên, vuốt nhẹ một lọn tóc đen dài sang sau tai – một cử chỉ mà Naruto đã thấy vô số lần trên Sasuke của anh, mỗi khi cậu ấy mất kiên nhẫn hoặc tập trung cao độ.
Hành động ấy quá quen thuộc, quá "Sasuke", đến mức tim Naruto như ngừng đập một nhịp.
*Sasuke tiếp tục nói, giọng có chút bực mình vì sự phức tạp của vấn đề.
- Phần tính toán này rối rắm thật. Đúng là chỉ có cái tên 'đầu đất' nhà tôi mới có thể nghĩ ra được cái mô hình lộn xộn này rồi bắt tôi giải.
- Đầu... đất...?
Naruto thốt lên, giọng khàn đặc. Hai từ ấy – biệt danh mà chỉ có Sasuke mới dùng để trêu chọc anh, và chỉ khi họ ở một mình – giờ lại vang lên từ miệng một người phụ nữ.
Nhưng ngữ cảnh lại khác. Đó không phải lời trách móc của một người bạn, mà là lời phàn nàn đầy thân mật và tự nhiên của một người vợ khi nhắc đến chồng mình.
Cả phòng chợt im bặt.
Shikamaru nhíu mày, ánh mắt nhanh như chớp liếc từ Naruto sang *Sasuke, rồi quay lại những tờ báo cáo trước mặt, như thể chưa nghe thấy gì. Nhưng sự im lặng của anh lại càng đáng sợ.
*Sasuke chợt nhận ra lỡ lời. Mặt cô thoáng đỏ lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
- Ý tôi là... người thiết kế mô hình gốc có cách tư duy rất... phi tuyến tính.
Cô sửa lại, giọng lại trở nên công vụ lạnh tanh.
Nhưng đã quá muộn. Cú đánh ấy đã trúng tim đen Naruto.
Anh ngồi đó, giữa văn phòng Hokage trang nghiêm, giữa ánh nắng ấm áp và những tờ báo cáo quan trọng, mà cảm thấy mình bị xé làm đôi.
Một nửa là Hokage Đệ Thất, chồng của Hinata, cha của Boruto và Himawari, đang nghe báo cáo từ một chuyên gia ngoại lai.
Nửa kia là Naruto – chỉ là Naruto – kẻ đang khao khát được nghe câu chuyện đằng sau hai từ "đầu đất" ấy, kẻ muốn hỏi *Sasuke.
"*Naruto của cô... anh ấy thường làm cô bực mình như vậy lắm không? Anh ấy có hay vụng về trong bếp không? Có ôm cô thật chặt khi cô làm việc khuya không? Có dịu dàng với Menma như... như tôi từng mơ ước không?"
Nhưng anh không thể. Shikamaru ngồi đó, im lặng, như một lời nhắc nhở bằng xương bằng thịt về "Quy tắc Sắt", về trách nhiệm, về hậu quả khôn lường nếu anh để cảm xúc cá nhân lấn át.
Mỗi nhịp thở của Shikamaru như đang đếm ngược, thâm tâm anh gào thét.
"Đây là sai. Đây là nguy hiểm. Hãy dừng lại ngay Naruto."
- Cảm ơn báo cáo của cô.
Naruto cuối cùng lên tiếng, giọng khô khan, vô hồn như thể đang đọc một bản tuyên bố.
- Shikamaru, cậu phối hợp với *Sasuke để thực hiện thử nghiệm ngày mai. Đảm bảo mọi biện pháp an toàn.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt *Sasuke lần nữa.
---
PHÒNG LAB
Dưới lòng đất, trong căn phòng lab được phong ấn cẩn mật, không khí mang một sự căng thẳng khác – căng thẳng của năng lượng thuần khiết đang được vận chuyển và những cảm xúc bị kìm nén đến nghẹt thở.
Naruto ngồi trên một ghế đặc biệt, tay để lên hai bảng điều khiển pha lê. Dòng chakra vàng rực, ấm áp và dồi dào tuôn chảy từ anh, đi qua hệ thống dẫn truyền, cung cấp năng lượng cho một ma trận phức tạp đang hiện lên giữa không trung – mô phỏng thu nhỏ của một "cánh cổng tạm thời" do *Sasuke thiết kế.
*Sasuke đứng đối diện, hai tay giữ thế ấn, đôi mắt Rinnegan tím nhạt mở to, quan sát và điều khiển từng chi tiết của ma trận năng lượng. Sakura đứng ở một góc, theo dõi các chỉ số sinh học và năng lượng trên màn hình, sẵn sàng can thiệp y tế nếu có sự cố.
- Ổn định dòng chakra ở nhánh số 5, Naruto - *Sasuke ra lệnh, giọng tập trung.
- Nó đang dao động nhẹ.
- Ừ.
Naruto gật đầu, siết chặt sự tập trung. Dòng chakra điều chỉnh, trở nên ổn định hơn. Cảm giác thật kỳ lạ.
Anh đang truyền chakra cho *Sasuke – không, cho công việc của cô – nhưng qua hệ thống trung gian này, anh vẫn cảm nhận được sự hiện diện chakra của cô. Nó lạnh lẽo, sâu thẳm, tinh tế như màn đêm, nhưng lại không hề đáng sợ.
Nó quen thuộc đến lạ, giống như... chakra của Sasuke của anh, nhưng được mài giũa bởi một sự điềm tĩnh và dịu dàng khác.
Rồi ma trận năng lượng đột ngột rung lên. Một điểm nút bất ổn. *Sasuke nhíu mày.
- Chakra đầu vào bị gián đoạn! Naruto, đặt tay trực tiếp lên điểm trung tâm của bảng điều khiển, truyền chakra ổn định hơn! Nhanh!
Không kịp suy nghĩ, Naruto đứng dậy, bước tới. Anh đưa tay phải, lòng bàn tay tỏa sáng ánh vàng, đặt lên tấm pha lê trung tâm. Cùng lúc đó, để điều chỉnh ma trận, *Sasuke cũng đưa tay trái của mình ra, đặt chồng lên... mu bàn tay anh.
Chạm.
Một luồng điện giật nhẹ, không phải từ chakra, mà từ sự tiếp xúc da thịt, chạy dọc sống lưng cả hai.
Bàn tay Naruto to lớn, ấm nóng, thô ráp vì luyện tập và chiến đấu. Bàn tay *Sasuke nhỏ hơn, mềm mại, lạnh giá nhưng lại truyền ra một sức mạnh tiềm ẩn khủng khiếp.
Trong khoảnh khắc ấy, dòng chakra của họ không cần qua trung gian nữa. Nó giao thoa trực tiếp, hòa quyện một cách nguyên thủy và mãnh liệt.
Naruto ngẩng mặt lên, ánh mắt anh gặp ánh mắt *Sasuke. Trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy, anh thấy sự tập trung, nhưng cũng thấy một tia giật mình, một sự nhận ra tương tự. Cô cũng cảm thấy điều đó – sự kết nối trực tiếp, thân mật đến mức nguy hiểm này.
Họ giật tay ra như bị điện giật, đồng thời. Ma trận năng lượng rung lắc dữ dội.
- Ổn định nó lại!
Sakura hét lên từ góc phòng, tay đã phát sáng xanh lục chuẩn bị can thiệp.
Hai người lập tức quay lại nhiệm vụ, gạt đi cơn rung động vừa rồi. Nhưng không khí trong phòng đã khác. Nó đặc quánh lại bởi một thứ gì đó không tên.
Khi thí nghiệm tạm dừng để ghi lại dữ liệu, Naruto, trong lúc Sakura đang xem xét kết quả, không kìm được mà khẽ hỏi *Sasuke, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:
- Chakra của tôi... có khác với... *Naruto của cô không?
*Sasuke quay sang nhìn anh. Cô nhìn thấy trong đôi mắt xanh ấy không chỉ có sự tò mò, mà còn có một nỗi khát khao được so sánh, được xác nhận, và... một nỗi ghen tị mơ hồ, đau đớn.
Cô hít một hơi, trả lời thật, vì đó cũng là sự thật cô cảm nhận được:
- Về lượng thì tương đương. Thậm chí... có lẽ anh mạnh mẽ hơn, do đã trải qua nhiều trận chiến và năm tháng làm Hokage. Nhưng cảm giác... có chút khác biệt.
Cô dừng lại, tìm từ ngữ.
- Chakra của anh mang nhiều... trọng trách hơn. Nó nặng nề. Như một ngọn núi. Còn chakra của chồng tôi... nó cũng mạnh mẽ, nhưng nhẹ nhàng hơn. Như mặt trời. Luôn ấm áp và... tự do.
Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang rối bời của Naruto.
"Trọng trách... Nặng nề..."
Anh lặp lại, giọng đầy chua chát. Mặt trời tự do ư? *Naruto của cô được tự do. Còn anh, mặt trời của Làng Lá, lại bị chôn vùi trong bóng tối của những lựa chọn "đúng đắn", của những hy sinh thầm lặng, của một cuộc hôn nhân xây trên nền tảng biết ơn và trách nhiệm hơn là tình yêu mãnh liệt, tự nhiên như trong mắt *Sasuke khi nhắc đến chồng.
Anh ghen. Ghen tị với chính mình ở một thế giới khác. Ghen vì người đó được yêu thương trọn vẹn bởi một phiên bản của Sasuke. Ghen vì người đó được sống "nhẹ nhàng" và "tự do".
Và trong cơn ghen tị ấy, là nỗi nhớ thương da diết đến một bóng hình đen huyền luôn ở bên cạnh anh, nhưng lại xa cách một trời một vực.
Sakura từ góc phòng quan sát họ, trái tim cô thắt lại. Cô thấy được nỗi đau trong mắt Naruto, và sự đồng cảm pha lẫn cảnh giác trong mắt *Sasuke.
Cô biết mối liên kết này nguy hiểm, nhưng cô cũng không nỡ lòng nào ngăn cản một cách thô bạo. Tất cả chỉ còn biết cầu mong mọi chuyện sớm kết thúc.
---
ĐÊM TRÊN TƯỢNG HOKAGE
Đêm khuya. Bóng tối bao trùm những bức tượng đá của các đời Hokage. Naruto đứng trên đỉnh tượng Đệ Nhất, gió đêm thổi tung mái tóc vàng và áo choàng. Trước mặt anh, *Sasuke xuất hiện như một bóng ma, không một tiếng động.
Sai đứng cách đó vài mét, dựa vào tượng Đệ Tam, mắt nhắm nhưng mọi giác quan đều mở rộng. Anh ta như một cỗ máy ghi hình sống, im lặng và lạnh lẽo.
- Đây là những tài liệu phân tích mới nhất từ Shino về cấu trúc sinh học của phóng xạ không-thời gian.
Naruto đưa ra một ống trục nhỏ, giọng nói khô khan, công vụ.
- Và đây là bản sao được phép của một phần ghi chép cấm thư, do Shikamaru ký duyệt.
*Sasuke tiếp nhận, tay chạm vào ống trục, cố ý tránh chạm vào tay anh.
- Cảm ơn. Tiến độ thử nghiệm ngày mai sẽ được báo cáo đầy đủ qua Shikamaru.
Chỉ vậy. Không một lời thừa. Không một ánh mắt dừng lại quá lâu. Nhưng chính sự im lặng tuyệt đối và sự hiện diện vô cảm của Sai mới là thứ khiến không khí trở nên ngột ngạt, đầy áp lực.
Trong lòng *Sasuke, một ngọn lửa phẫn uất âm ỉ cháy. Cô cảm thấy mình bị biến thành một tội phạm, một kẻ đang làm điều gì đó sai trái chỉ vì... nhớ chồng mình.
Chỉ vì vô tình cảm thấy một sự quen thuộc, một sự đồng cảm với phiên bản khác của chồng mình – người đang phải chịu đựng sự cô độc và gánh nặng mà cô biết rõ *Naruto của mình sẽ rất đau lòng nếu phải trải qua.
*Chồng cô là Uzumaki *Naruto. Người đã cùng cô xây tổ ấm, cùng cô chăm sóc Menma, người duy nhất nắm giữ trái tim cô. Tình cảm đó rõ ràng, trong sáng, không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, tại sao cô lại phải cảm thấy tội lỗi khi đứng đây, dưới ánh mắt dò xét của một người lạ, chỉ để trao đổi tài liệu công việc? Tại sao cô lại có cảm giác như mình là "tiểu tam", đang len lỏi vào cuộc hôn nhân của người khác, khi mà chính trái tim cô chưa từng một giây dao động về người mình yêu?
Sự oan ức ấy khiến ngực cô đau nhói. Cô muốn hét lên với Sai, với tất cả mọi người:
"Tôi không muốn cái gì của anh ta! Tôi chỉ muốn về nhà với chồng tôi!"
Nhưng cô không thể. Mọi lời giải thích đều sẽ bị hiểu thành bao biện. Mọi cảm xúc chân thật đều sẽ bị nghi ngờ là giả tạo.
Naruto cũng cảm nhận được sự ngột ngạt ấy. Anh thấy vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt đầy xáo trộn của *Sasuke.
Anh hiểu, và càng thêm đau đớn. Anh muốn nói một lời an ủi, một câu xin lỗi vì đã khiến cô rơi vào tình thế này. Nhưng anh chỉ có thể im lặng, gật đầu một cái rồi quay đi, để mặc *Sasuke biến mất trong bóng đêm, dưới sự hộ tống lạnh lùng của Sai.
Khi chỉ còn một mình trên đỉnh tượng, Naruto nhìn xuống ngôi làng đang ngủ yên, lòng tràn ngập sự bất lực và mâu thuẫn.
"Quy tắc Sắt" đang bảo vệ họ, nhưng cũng đang bóp nghẹt họ.
Và anh không biết, liệu ngày tìm thấy lối về có phải là ngày giải thoát, hay chỉ là lúc họ phải đối mặt với một nỗi đau chia ly khác – nỗi đau khi phải nhìn "giấc mơ" của mình một lần nữa rời xa, để lại anh trong thực tại nặng trĩu trách nhiệm và những dối trá.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store