Quan Com Sinh Doi
Chương 6:Sáng sớm, ánh nắng nhẹ len qua từng tán cây ven đường, rải lên làn da nâu rám của Phúc lớp sáng óng khoẻ. Cậu vẫn giữ thói quen quen thuộc: chạy bộ một vòng quanh khu làng rồi ghé sân nhà tập vài bài chống đẩy, hít đất, gập bụng... Mỗi động tác dứt khoát đều khiến bắp tay, cơ ngực, từng múi bụng gồ lên rõ ràng dưới lớp áo ba lỗ mỏng thấm mồ hôi. Mỗi khi cậu dừng chân giãn cơ, vươn vai, lại có vài ánh mắt đàn ông trong xóm lặng lẽ dõi theo từ cửa sổ, hàng hiên, hay từ chiếc xe máy đang nổ máy chờ vợ ra chợ.Cơ thể ấy không chỉ là kết quả của sự siêng năng, mà còn là một lời mời gọi thầm lặng, vừa khoẻ khoắn vừa mê hoặc.– Phúc ơi, xong chưa? – Tiếng Lộc vang lên từ hiên nhà, tay cầm cái khăn tắm ném tới – Tập hoài rồi lại quên giờ. Vô tắm lẹ còn đi chợ!Phúc đón lấy chiếc khăn, mồ hôi rịn nơi xương quai xanh lấp lánh trong nắng sớm. Cậu ngoái nhìn em trai, gật đầu:– Biết rồi. Chuẩn bị sẵn túi đi. Hôm nay mua thêm cá nục, lát chiều khách thích ăn kho cay.Lộc dựa vào cột nhà, khoanh tay nhìn anh mình – cơ thể cao lớn ướt đẫm mồ hôi đang tiến lại, bước chân rắn rỏi trên nền đất mát. Cậu khẽ cười:– Món kho chiều nay chắc không cay bằng món "đặc biệt" tối qua đâu ha?Phúc liếc Lộc một cái, cười nhạt không đáp, bước vào trong. Lộc đứng lại, tay chạm nhẹ lên tấm biển gỗ treo trước hiên:
"Món đặc biệt – chỉ bán sau 20h"Cậu rút trong túi ra một miếng khăn ướt, chùi nhẹ lớp bụi bám bên mép biển, rồi thì thầm:– Chắc tối nay cũng sẽ có người đặt trước. Nhỉ, anh Phúc?Nắng sớm rọi qua đôi vai săn chắc của cả hai anh em. Một ngày mới lại bắt đầu, mà dư vị của đêm qua dường như vẫn còn đâu đó trong gió.Chợ sáng vẫn rộn ràng như mọi ngày, tiếng rao, tiếng cười nói, tiếng dao thớt và cả tiếng kèn xe máy len lỏi qua từng gian hàng. Mùi thơm của rau thơm, cá tươi, thịt sống và gia vị cay nồng hòa vào nhau, làm nên không khí đặc trưng chỉ chợ sớm mới có.Phúc và Lộc, hai anh em đi đến đâu là mọi ánh mắt đều ngoái lại đến đó.Phúc cao lớn nổi bật, áo thun ôm sát người, cơ bắp săn chắc hằn rõ từng khối dù mới chỉ là buổi sáng. Lộc đi cạnh, dáng người nhỏ hơn nhưng gọn gàng, lanh lẹ, nụ cười tươi và cặp mông đẩy đà cứ mỗi bước đi lại khiến mấy cô bán hàng và cả vài người đàn ông ngẩn ngơ dõi theo.– Hai cậu đẹp trai lại mua cá hả? Hôm nay cá ngừ tươi lắm! – Bà Tám bán cá cười tươi rói, nhón tay gắp cho mấy con to nhất.– Hôm nay mua ít thịt, chiều khách đặt món kho cay. – Phúc nói, mắt đã nhìn sang sạp thịt đối diện.Sạp thịt lớn của ông Tư Hòa – người đàn ông tầm hơn 40, thân hình vạm vỡ, da nâu bóng vì nắng và mồ hôi, đang cởi trần thoăn thoắt chặt từng khối thịt trên thớt gỗ. Những đường gân nổi lên hai tay, từng giọt mồ hôi lăn dài từ hõm cổ xuống bụng sáu múi – ai đi chợ sáng đều quen cảnh này, nhưng khi thấy Lộc và Phúc đến, ông liền dừng tay, cười mỉm.– Hai đứa muốn thịt gì?– Lấy em nửa ký ba chỉ, chút thịt vai, và tí mỡ để kho chung. – Lộc lên tiếng, ánh mắt vô tình dừng ở vệt mồ hôi trên ngực ông Tư.Ông Tư gật đầu, cúi xuống lựa thịt rất kỹ, rồi quăng vào bịch ni lông, gói lại cẩn thận. Xong đâu đó, ông cúi xuống lấy thêm vài miếng thịt vụn bỏ vào túi, nói khẽ:– Tặng thêm cho "đầu bếp đẹp trai".Lộc đỏ mặt, cười khúc khích. Phúc đứng cạnh chỉ liếc qua, không nói gì.Ông Tư đặt túi thịt vào tay Lộc, rồi cúi người lại gần, giọng trầm thấp mà chắc nịch:– Tối 22h... tôi sẽ ghé. Và muốn một món đặc biệt, do Lộc làm. Hy vọng hương vị... không khiến tôi nghiện.Lộc thoáng khựng lại, ánh mắt chớp nhẹ. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu một cách điềm nhiên.Phúc đứng sau, nhìn ông Tư quay lại tiếp tục bổ thịt, đôi vai trần vẫn ướt mồ hôi sáng. Cậu nghiêng đầu, nhìn Lộc:– Nhớ ghi vào sổ đặt món đặc biệt.Lộc cười khẽ:– Em ghi rồi. Hôm nay món ăn sẽ nhiều thịt... và chắc chắn nhiều mồ hôi.Chiều xuống, bếp than trong quán cơm đỏ rực như mọi ngày. Mùi cá kho, thịt rim, canh chua bốc lên nghi ngút, níu bước chân người đi ngang. Dưới bóng râm của mái hiên, dãy bàn inox đã đầy khách ngồi san sát, tiếng gọi món, tiếng cười giỡn râm ran.Phúc đứng bên bếp chính, tay thoăn thoắt lật cá trên chảo, chiếc áo phông trắng mỏng dính mồ hôi, dán sát thân thể vạm vỡ. Cơ bắp di chuyển rõ ràng theo từng động tác, mồ hôi chảy dọc theo quai hàm lấm tấm nắng chiều.Lộc thì nhanh nhẹn bưng bê, vừa nụ cười vừa chào mời, vừa đá mắt, vừa cúi người mỗi khi bưng mâm – dáng cậu uyển chuyển, lưng thon, mông cong mướt trong chiếc quần jeans đen bó sát, vô tình lại thành món phụ thu hút không ít khách nam.– Quán cơm có món gì đặc biệt ghê á! – Một người thanh niên vừa ăn vừa liếc Lộc.– Ủa mà cái biển "Chỉ bán món đặc biệt sau 20h" là sao vậy hai cậu? – Một người khác cười hóm hỉnh hỏi.– Là món... phải đặt riêng, làm riêng, ăn riêng. – Lộc liếc mắt tinh nghịch, cúi thấp xuống bàn, thì thầm – Mỗi người một khẩu vị, nên tụi em nấu theo yêu cầu. Ai muốn Phúc nấu thì đặt Phúc, ai muốn Lộc nấu thì... đặt Lộc. Nhưng nhớ là giá không bình dân đâu nha.Cả bàn cười ồ, tưởng cậu nói đùa, nhưng lại thấy ánh mắt Lộc đầy ngụ ý khó đoán, khiến vài người chợt im lặng, nuốt nước miếng.Đến khoảng gần 8 giờ tối, khách vãn dần. Hai anh em bắt đầu dọn dẹp, gom chén bát, lau bàn. Trời tối hẳn, quán cơm cũng tắt dần đèn hiên, chỉ để lại ánh sáng mờ phía trong nhà bếp.Đúng 22h.Một tiếng gõ cửa vang lên. Cửa mở.Ông Tư Hòa đứng đó – vẫn chiếc quần kaki cũ kỹ, vẫn cởi trần, da thịt ngăm ngăm ánh lên trong đêm vì đổ mồ hôi. Mùi người đàn ông đi chợ, xẻ thịt cả ngày, lẫn mùi nhựa dao và chút nước rửa tay xộc lên rõ ràng.– Tôi đến lấy món đã đặt.Lộc không nói gì, chỉ mỉm cười, nghiêng người sang một bên mời:– Mời vào phòng trong.Ông Tư bước vào, khép cửa. Gian phòng riêng nhỏ, nằm phía cuối quán, ánh đèn vàng dịu vừa đủ, giữa phòng là chiếc bàn gỗ nhỏ đã được dọn sẵn một khay trà nóng, khăn lạnh, và mùi hương thoang thoảng từ nồi nước sả ngoài bếp. Lộc khẽ đóng cửa lại, gài chốt.– Món ăn tối nay... là thịt nạc vai kho tiêu. – Cậu nói, đặt chiếc khay gỗ lên bàn.Nhưng ông Tư không nhìn món ăn. Ánh mắt ông đặt lên thân hình Lộc – chiếc áo sơ mi trắng cài hờ nút cổ, quần lửng mỏng phô rõ dáng mông đầy đặn, chuyển động nhẹ mỗi bước đi.– Tôi nghĩ... tôi chưa no. – Ông Tư khẽ cười.Lộc quay lại, ánh nhìn chậm rãi lướt qua gò má rám nắng, bờ vai thô ráp của người đàn ông từng tặng cậu ít thịt vụn ban sáng.– Món chính... em sẽ làm riêng sau bữa ăn. Nhưng nhớ là giá của nó, không tính bằng ký thịt. – Lộc đáp khẽ, môi cong cong – Mà bằng sức.Đèn phòng vẫn sáng, nhưng ngoài hiên quán, mọi ánh mắt tò mò đã rời đi, nhường cho đêm và bữa tiệc đặc biệt lúc 22h, vừa mới bắt đầu.Chương 7: Món Chính Của LộcGian phòng nhỏ sau quán cơm được khóa lại cẩn thận. Ánh đèn vàng trên cao chiếu xuống thân hình trắng nõn của Lộc, từng đường nét mềm mại nhưng không yếu ớt, gọn gàng như thể được nắn bởi chính tay một đầu bếp tinh tế. Chiếc áo sơ mi trắng đã được tháo rời từng nút, để lộ phần ngực phập phồng dưới làn da trắng muốt, hơi thở cậu trộn giữa hồi hộp và quen thuộc.Ông Tư Hòa ngồi đó, thân hình đô con vạm vỡ vẫn đẫm mồ hôi sau một ngày làm việc. Ông không vội. Tay cầm ly trà nóng nhấp môi, mắt vẫn không rời Lộc – như đang đánh giá một món ăn hiếm gặp mà ông đã chờ đợi rất lâu để được nếm.– Em có biết món thịt nạc vai ngon nhất là phần nào không? – Ông hỏi, giọng trầm và khàn.Lộc đứng trước mặt ông, khẽ mỉm cười, xoay người lại, đưa lưng về phía ông. Chiếc quần vải mỏng trượt xuống theo tay cậu, nhẹ nhàng để lộ ra cặp mông đầy đặn, tròn trịa như hai múi đào căng mọng, trắng muốt, chỉ được che lại bằng một lớp vải lót mảnh.– Phần mềm, chắc thịt... có chút mỡ giữ vị. – Lộc đáp, tay nhẹ vuốt xuống hông mình.Ông Tư đặt ly trà xuống. Ghế đẩy ra, tiếng chân ghế cà nhẹ trên nền gạch, báo hiệu giờ dùng món đã điểm. Ông đứng dậy, bước tới, bàn tay thô ráp đặt lên vòng eo thon gọn của cậu, trượt xuống dưới như dò xét độ săn chắc của "nguyên liệu".– Cơ thể như vầy... mà lại thuộc về một thằng bán cơm bình dân, uổng thật. – Ông khẽ lầm bầm.Lộc không nói, chỉ nghiêng đầu, tóc xõa nhẹ một bên, cặp má hồng lên vì hơi nóng đang lan dần. Ông Tư khẽ kéo lớp vải cuối cùng khỏi người cậu, để cặp mông trần lộ rõ dưới ánh đèn, trắng, mượt, không tì vết, khe rãnh giữa hai múi căng tròn ẩn ẩn ướt nhẹ, như sẵn sàng chờ được thưởng thức.– Món chính... đã dọn. – Lộc thì thầm.Ông Tư không chờ thêm. Cơ thể ông dày dặn cơ bắp, chiếc quần sụp xuống để lộ cây hàng rắn chắc, dài và đậm nét đàn ông trung niên, vươn lên dọa dẫm.Lộc cúi người, hai tay chống lên bàn gỗ. Ông đặt tay lên mông cậu, tách nhẹ ra, rồi cúi xuống – chiếc lưỡi nóng và thô bắt đầu "nếm thử món ăn", từ ngoài viền vào sâu hơn, tiếng chóp chép vang khẽ trong không khí đầy hơi người. Lộc rên khẽ, đầu cúi gục xuống mặt bàn, từng đợt run rẩy kéo dài dọc sống lưng.– Ưm... ơ hơ... – Giọng rên nén lại, càng khiến cơn đói của ông Tư thêm dữ dội.Không chần chừ lâu, cây hàng nóng rực ấy được ông cầm lấy, dí vào giữa khe mông đã ướt mịn. Lộc co nhẹ, tay siết chặt mép bàn, gồng nhẹ khi đầu cây hàng chạm lỗ nhỏ. Tiếng phạch vang lên khẽ khàng, đầu dương vật chui vào, cảm giác căng chặt và ấm sực bao lấy.– A... – Lộc bật tiếng.– Chặt... quá. – Ông Tư gằn giọng, rồi đẩy sâu thêm.Bạch... bạch... bạch...Tiếng va chạm giữa thân thể vang lên đều đặn, mỗi cú đẩy từ ông Tư dày lực, nhấn sâu và mạnh mẽ. Mỗi lần rút ra, chỉ là để dồn sức cho một cú thúc sâu hơn, mạnh hơn. Mông Lộc đỏ lên sau từng đợt va chạm, lỗ nhỏ co bóp rõ rệt theo từng nhịp, như muốn giữ lại thứ đang ra vào bên trong.Lộc rên từng hồi, ơ ơ... a... a... á..., cơ thể bị đẩy về phía trước, cậu cắn nhẹ môi, nước mắt rịn nơi khóe mi, mà đôi mắt lại ánh lên một vẻ thỏa mãn mơ màng.Không gian gian phòng chỉ còn âm thanh xác thịt giao nhau, mồ hôi đọng đầy lưng Lộc, chảy dọc xuống khe mông, trộn lẫn tiếng rên, tiếng thịt va chạm, tiếng thở gấp gáp của người đàn ông từng trải.Đến khi cây hàng ông Tư giật mạnh, bắn ra luồng nóng hổi sâu bên trong, Lộc chỉ còn biết rùng người, mông siết chặt lấy thân thể ông theo phản xạ.Khoảng một phút sau, ông rút ra chậm rãi, chất lỏng trào ra khỏi lỗ nhỏ, chảy dọc xuống đùi Lộc.Ông Tư chưa vội mặc lại quần áo. Trong ánh đèn vàng nhạt hắt bóng xuống nền gạch, thân hình ông vẫn vạm vỡ, hơi thở chậm rãi dần sau lần bắn đầu tiên. Trái lại, ánh mắt ông lại càng lúc càng đậm đà ham muốn khi nhìn cặp mông trắng mịn của Lộc vẫn chưa khép lại, khe nhỏ giữa hai múi mông vẫn còn rỉ thứ dịch đặc sánh chảy xuống khe đùi.Lộc chống tay lên bàn, mông vẫn nhếch nhẹ lên như chờ đợi, lưng cong như một mâm dâng lễ vật. Cậu chưa xoay người lại, chỉ khẽ nói:– Nếu còn đói... ông cứ ăn tiếp. Món chính em nấu... luôn đầy đủ khẩu phần.Ông Tư khẽ cười trầm, đầy hài lòng. Bàn tay to bè vuốt dọc sống lưng cậu trai, cảm nhận từng nhịp run rẩy khẽ khàng, rồi bất chợt siết lấy eo Lộc, kéo mạnh cậu ngược vào lòng mình. Cây hàng vừa mới ra trận, vẫn ướt đẫm tinh dịch và dịch trơn từ trong cậu, nay lại cứng dần lên, chĩa thẳng vào khe mông đã mở.– Được, vậy cho ta... ăn lần nữa. Lần này, ngồi lên.Không đợi Lộc trả lời, ông Tư ngồi xuống ghế gỗ, kéo Lộc ngồi ngược lên đùi mình, hai tay đặt ngay hông cậu điều khiển. Cây hàng nóng rực từ từ được ông dẫn dắt lên lỗ nhỏ đang rịn ướt, rồi phạch – thân thịt to dày đâm ngập vào bên trong lần nữa. Lộc bật tiếng á..., cả người giật mạnh rồi run lẩy bẩy trong tay ông.– Ư... ưm... chặt... lại nữa rồi... – Lộc thở gấp, hai tay vịn vào vai ông Tư.Lần này, nhịp chuyển động không vội vã. Ông Tư để Lộc tự nhún, hai tay nâng mông cậu lên rồi ép xuống, từng nhịp một như thể đang thưởng thức món ăn bằng tất cả sự kiên nhẫn và đam mê. Cây hàng nóng rực xuyên sâu, cạ đúng điểm mẫn cảm, khiến lưng Lộc cong dần, mồ hôi nhỏ giọt nơi cổ, lồng ngực phập phồng đầy rạo rực.Bạch... bạch... bạch...Tiếng thịt va thịt vang lên đều đặn, mỗi nhịp nhún xuống, lỗ nhỏ lại há miệng nuốt trọn lấy thân hàng cương cứng, rồi lại rút ra kéo theo âm thanh ọc ọc ướt át. Lộc rên rỉ không ngớt, từng tiếng ưm... á... a a... vang lên giữa căn phòng kín, xen lẫn tiếng thở phì phò đầy thoả mãn của ông Tư.Đến khi Lộc sắp không trụ nổi, mồ hôi đẫm cả lưng, ông Tư đột ngột siết lấy eo cậu, nhấn mạnh một cú thật sâu. Thân thể ông giật mạnh, cậu cảm nhận rõ ràng dòng tinh thứ hai bắn thẳng vào trong, nóng hổi, dày đặc, khiến lỗ nhỏ co thắt mạnh phản xạ, như giữ chặt lấy món ăn quý giá vừa được ban tặng.– A... a... nữa... a... – Lộc rên thành tiếng, môi hé mở, mắt long lanh nước.Hai người giữ nguyên tư thế ấy vài nhịp, hơi thở giao hòa, mồ hôi rịn xuống lưng và ngực, rồi ông Tư từ từ rút ra, dùng khăn giấy lau nhẹ phần dịch đang rỉ ra từ lỗ nhỏ Lộc.Ông mặc lại quần, chỉnh trang áo vest cẩn thận, rồi mới bước đến bàn, lấy từ túi áo ra phong bì dày cộp. Đặt xuống bàn, ông khẽ nói:– Phần thưởng cho món ngon. Lần sau... ta muốn được phục vụ bởi cả hai anh em. Một món ăn đôi. Được chứ?Lộc ngước nhìn ông, ánh mắt còn đỏ nhẹ nhưng vẫn mỉm cười tinh quái.– Quán cơm em luôn có món đặc biệt. Chỉ cần khách... đặt trước.Ông Tư bật cười khẽ, hài lòng. Rồi ông quay đi, cánh cửa phòng khẽ mở, bóng lưng ông khuất dần vào đêm, để lại sau lưng mùi vị còn sót lại – một bữa ăn đậm đà và dư âm lan dài trong thịt da.Trong căn phòng nhỏ, Lộc nằm nghiêng trên tấm nệm, đưa tay chạm nhẹ xuống giữa hai chân mình – nơi vẫn còn đầy tràn tinh dịch. Cậu nhắm mắt, khẽ thì thầm:– Món chính hôm nay... chắc được 5 sao.Chương 8: Một Ngày Thường Nhật Ở Quán CơmNắng chiều đổ nghiêng vàng óng trên mái tôn quán cơm nhỏ, tấm bảng gỗ cũ ghi dòng chữ thân quen "Quán Cơm Phúc - Lộc" được treo nghiêng nhẹ trước cửa, rung rinh theo gió. Dưới mái hiên, những chiếc bàn inox đã được kê sẵn, khăn trải sạch sẽ, muỗng đũa gọn gàng, vài bát nước chấm được đặt chuẩn bị sẵn như mọi ngày.Bên trong, Lộc đang loay hoay trong bếp, chiếc tạp dề đen ôm sát người làm nổi bật vòng eo thon và cặp mông đầy đặn. Áo ba lỗ trắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cơ thể, để lộ làn da trắng mịn cùng cơ bắp săn chắc của cậu em út nhà này. Tay cậu thoăn thoắt cắt rau, xào thịt, mùi thơm quyện lên khiến không khí buổi chiều càng thêm hấp dẫn.Ngoài quầy, Phúc đứng lau bàn, thân hình cao lớn vạm vỡ trong bộ đồ đen đơn giản, từng thớ cơ hiện rõ sau lớp vải, đặc biệt là đôi tay gân guốc đầy nam tính khiến không ít ánh nhìn phải dõi theo. Đôi lúc, anh lại đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, để lộ sống mũi cao và đường xương quai hàm cứng cáp.Từ 16h, từng tốp khách bắt đầu kéo đến. Người ngồi ăn, người đứng chờ, có người chỉ ghé qua ngắm hai ông chủ một lúc rồi lặng lẽ rời đi.– Cho anh phần cá kho với canh chua, nhưng... thêm nụ cười của Phúc là món tráng miệng nha! – một cậu trai trẻ vừa gọi vừa cười lớn, bạn bè bên cạnh huýt sáo rộn ràng.– Chết rồi, món đó tụi em chưa niêm yết giá, lỡ mắc anh không trả nổi thì sao? – Phúc đáp lại bằng giọng trầm pha chút đùa cợt, khiến bàn đó phá lên cười khoái chí.– Lộc ơi, nay có món gì "mới" không em? – một chú trung niên gác tay lên quầy, ánh mắt liếc về phía phòng nhỏ phía sau.Lộc từ trong bước ra, tay còn cầm cái muôi, mỉm cười đáp:– Dạ món đặc biệt vẫn để 20h mới phục vụ ạ. Còn giờ, mời chú ăn thử món ba rọi rim gừng. Hôm nay em rim kỹ lắm, mềm mà đậm vị lắm ạ.Tiếng xì xào, tiếng cười nói, cả tiếng lạch cạch của bếp núc hòa lẫn vào nhau, tạo nên không khí vừa nhộn nhịp, vừa thân quen. Những ánh mắt dõi theo từng bước di chuyển của Phúc và Lộc không còn là điều xa lạ – mỗi ngày ở quán cơm nhỏ này đều giống như một buổi trình diễn, mà hai người anh em sinh đôi là nhân vật chính.Gần 20h, có vài vị khách cố tình nấn ná chưa chịu rời đi. Họ liếc mắt nhìn về tấm biển nhỏ treo ở góc quán: "Món đặc biệt – phục vụ lúc 20h, vui lòng đặt trước". Dòng chữ đã ngả màu nhưng vẫn khiến không ít người nuốt nước bọt.Phúc dọn những chén cuối cùng vào quầy, Lộc lau tay bước ra từ bếp, nhìn dòng người vẫn còn lảng vảng ngoài sân rồi quay sang anh trai.– Hôm nay... có khách đặt món đặc biệt chưa?Phúc nhếch môi cười nhẹ, gật đầu.– Có. Nhưng là khách mới. Lần đầu đến.Lộc gật đầu, rồi bước vào phòng sau, chốt nhẹ cánh cửa. Ngoài kia, ánh nắng cuối ngày nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm đang trùm xuống – cũng là lúc quán cơm bước vào "giờ thứ hai mươi".Khi kim đồng hồ vừa nhích qua con số 20, chuông gió treo trước cửa khẽ leng keng, rồi một người đàn ông bước vào – dáng cao, khoảng ngoài ba mươi lăm tuổi, mặc áo sơ mi trắng xắn tay, cổ không cài khuy, để lộ phần ngực rám nắng và sợi dây chuyền bạc nhỏ lấp ló. Gương mặt góc cạnh, có râu quai nón tỉa gọn, ánh mắt sắc và bình thản như người từng trải.Hắn không vội vàng tìm chỗ ngồi, mà lặng lẽ đưa mắt đảo một vòng khắp quán. Khi nhìn thấy Phúc, môi hắn khẽ cong lên. Hắn tiến đến, đặt lên quầy một chiếc danh thiếp.Phúc cầm lấy, liếc qua. Hàng chữ in chìm:"Trần Văn Luân – Giám đốc điều hành chuỗi nhà hàng Hải Phong"– Tôi nghe danh quán này lâu rồi. Và đặc biệt tò mò về... món ăn 20h. Hôm nay đi công tác ngang, phải ghé xem thử – hắn cất giọng trầm thấp, rõ ràng, không vồn vã nhưng cũng không khách sáo.– Anh muốn chọn ai làm đầu bếp cho món đặc biệt? – Phúc hỏi thẳng.Luân liếc nhìn ra phía sau, nơi Lộc vừa bước ngang qua với chiếc khay bưng canh nóng.– Tôi chọn... Lộc. Và tôi muốn thử một thứ vừa ngọt vừa cay. Hy vọng đầu bếp không làm tôi thất vọng.Phúc không đáp. Anh đưa mắt sang em trai mình. Lộc đã nghe từ đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước vào trong.20h05, cánh cửa phòng nhỏ phía sau được mở hé. Luân được mời bước vào.Quán ngoài kia vẫn xôn xao, nhưng căn phòng nhỏ sau bếp sắp sửa trở thành nơi một người khách mới thưởng thức món đặc biệt, do chính Lộc chế biến... bằng tất cả sự ngọt ngào – và chút cay của riêng mình.Chương 9 – Món ngọt cay cho người khách LuânCăn phòng nhỏ sau bếp hôm ấy có chút khác thường. Trước khi đẩy cửa mời ông khách vào, Lộc đã thắp một cây nến nhỏ trên bàn, ánh sáng dịu hẳn, len lỏi qua những đường nét thân thể mềm mại mà gọn ghẽ của cậu trong bộ áo thun ôm sát và chiếc quần thể thao ngắn ngang đùi.Luân bước vào, không vội ngồi. Hắn nhìn khắp lượt căn phòng rồi dừng lại nơi Lộc, đang xoay người rót ly trà nóng đặt sẵn.– Không gian vừa đủ riêng tư. Tôi thích. – Giọng hắn trầm, đều, vang lên sau lưng Lộc.– Vậy là tốt rồi. Món đặc biệt đêm nay, em sẽ đích thân phục vụ, từ đầu đến cuối. – Lộc quay lại, nụ cười nửa môi đầy ẩn ý.Luân ngồi xuống ghế. Lộc đặt ly trà trước mặt, nghiêng người một cách cố tình khiến phần hông cong lên, cặp mông căng tròn dưới lớp vải mỏng lướt qua sát mặt bàn. Luân không che giấu ánh mắt trườn dọc theo từng chuyển động ấy.– Anh muốn ăn món gì đầu tiên? – Lộc hỏi, đứng thẳng dậy, hai tay nhẹ chống vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt người khách.Luân không trả lời ngay. Hắn đứng lên, bước đến sau lưng Lộc, tay luồn vào eo cậu, nhẹ kéo sát vào lòng.– Tôi muốn món có vị ngọt... rồi sau đó là vị cay. Em sẽ biết cách pha đúng tỉ lệ chứ?Lộc hơi nghiêng đầu, vai khẽ rung lên:– Em là đầu bếp lâu năm mà. Biết cách làm vừa miệng tất cả khách đã từng ghé qua.Không đợi thêm lời nào, bàn tay Luân luồn xuống, kéo nhẹ lớp thun mỏng để lộ cặp mông trắng, đẫy đà – phần ngọt nhất đang chờ được nếm thử. Lộc chống tay lên bàn, hơi cong người, giữ cho mình một tư thế dễ cho việc phục vụ.Luân không vội. Hắn cúi người, để môi mình lướt lên làn da mịn, từ thắt lưng xuống khe mông, rồi dừng lại, lưỡi vẽ một đường dài, thật sâu. Lộc rùng mình, khẽ rên một tiếng "ưm..." đầy kìm nén.– Bắt đầu ngọt rồi đấy... – Luân nói, giọng như gió thổi qua tai cậu.Bàn tay người đàn ông giữ chặt lấy eo cậu, trong khi đầu lưỡi, rồi môi hắn thay phiên nhau "nếm" từng phần trên món ăn mềm mại ấy. Lộc nghiêng đầu, khẽ run nhẹ khi hơi thở Luân nóng rực ở nơi nhạy cảm nhất. Từng đợt "nếm" – từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ – khiến toàn thân cậu nổi gai, cặp đùi siết chặt lại nhưng vẫn chủ động đón nhận.Một lúc sau, Luân đứng thẳng dậy, cởi bỏ áo sơ mi, để lộ thân hình săn chắc, cơ bụng rắn và một "dụng cụ nếm" đã cương cứng, căng thẳng phía trước.– Giờ đến phần cay... – hắn nói, ánh mắt không còn điềm đạm.Lộc gật nhẹ, tay vịn vào bàn, hai chân hơi tách ra. Tiếng "phạch" vang lên khi Luân đưa cây hàng lớn vào lỗ nhỏ, từ từ nhưng dứt khoát.– Á... chậm thôi...! – Lộc rít khẽ, lưng cong hẳn lên, bám chặt vào bàn.Luân không dừng lại. Hắn bắt đầu nhấn sâu, từng cú thúc dẻo dai nhưng đầy lực. Tiếng "bạch bạch" vang lên đều đặn khi phần thân thể ấy va chạm nhịp nhàng vào mông Lộc. Cậu cắn môi, rên rỉ từng tiếng "ư... ưm... á... hư... hức..." như món ăn đang được đảo lên với lửa lớn.Luân càng lúc càng nhanh, tay hắn ôm siết lấy hông Lộc, rồi kéo sát về phía mình mỗi cú đẩy. Mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng Lộc, còn cậu thì run rẩy, toàn thân như tan ra vì khoái cảm dồn dập.Cao trào đến khi Luân nghiến răng, siết chặt eo cậu, cắm sâu cây hàng đến tận gốc. Lộc khẽ gào lên "Á... a...!", toàn thân giật bắn trong khoảnh khắc thăng hoa tuyệt đối.Họ đứng im một lúc trong âm thanh thở gấp. Luân rút ra nhẹ nhàng, rồi dùng khăn lau cho Lộc từ sau lưng. Cậu quay lại, ánh mắt mơ màng, má đỏ ửng vì men nóng.– Món này... có đúng vị chưa? – Lộc hỏi nhỏ.Luân chưa rời đi ngay. Sau khi cả hai đã thở lại đều đặn, hắn lại kéo ghế ngồi xuống, cởi khuy quần, vươn tay ra sau vỗ nhẹ vào mông Lộc – vẫn còn đỏ hồng và rung nhẹ sau màn "nấu" đầu tiên.– Còn đủ sức nấu lần hai không? – Giọng hắn vẫn trầm, nhưng ánh mắt đã rực lên lửa thèm khát.Lộc cắn nhẹ môi, xoay người ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua cổ, giọng nhỏ vành bên tai:– Đã là món đặc biệt... thì luôn có phần thứ hai cho người sành ăn.Hắn bật cười, tay nắm lấy eo cậu, rồi nhanh chóng nâng bổng lên. Lộc chủ động dạng chân, lỗ nhỏ vừa mới giãn nở lại tiếp tục đón lấy cây hàng to lớn của Luân. Tiếng "phạch" vang lên khi toàn bộ thân cậu trượt xuống, nuốt gọn phần cứng nóng vào bên trong.– Ư... a... sâu quá... – Lộc rên rỉ, ôm chặt cổ hắn, thân hình gọn ghẽ bắt đầu nhấp nhịp theo từng cú đưa đẩy.Luân ngồi bất động để Lộc tự di chuyển, tận hưởng sự mềm mại, co siết đầy kinh nghiệm mà cậu mang lại. Cặp mông trắng, căng mẩy của Lộc nảy lên nảy xuống, nhịp nhàng và đều đặn như một vũ điệu dâng hiến. Tiếng "bạch bạch", tiếng rên "ưm... ư... á a...", và âm thanh trơn ướt "ọc ọc" xen lẫn nhau khiến không gian căn phòng nhỏ nóng hẳn lên như giữa lò than rực đỏ.Luân ghì lấy eo Lộc, đứng bật dậy, bế cậu sát vào tường. Mỗi cú thúc từ dưới lên khiến người cậu rung lắc, tiếng rên bật thành từng tiếng nấc "a... á... á á... dừng... không... sâu quá...". Nhưng Lộc vẫn siết chặt hai chân quanh hông hắn, tiếp nhận từng cú dập thô mạnh, thân thể lấp lánh mồ hôi mà vẫn mê mẩn.Đỉnh điểm thứ hai đến nhanh hơn. Luân gầm nhẹ, ghì chặt lấy Lộc khi dòng nóng bắn sâu vào trong cậu lần nữa. Lộc rùng mình, bám lấy vai hắn như ngất đi vì khoái cảm lan dọc sống lưng.Cả hai ngồi lại một lúc, yên tĩnh, mồ hôi thấm đầy vải. Luân cúi xuống hôn nhẹ lên vai Lộc, rồi rút ra từ trong áo vest chiếc phong bì dày hơn ban đầu, đặt lên bàn.– Món ăn lần hai xứng đáng thêm tiền. Em đúng là đầu bếp biết chiều lòng khách.Lộc cười nhẹ, chỉnh lại áo sơ mi, ánh mắt nửa đùa nửa tình:– Lần sau anh muốn cay hơn, em vẫn có thể phục vụ.Luân đứng dậy, sửa lại trang phục, lấy ví ra ghi nhanh một dòng số điện thoại, đặt kèm trong phong bì.– Gọi tôi trước khi món đặc biệt có lịch trống. Tôi không muốn chờ đến lượt.Cánh cửa mở khẽ. Luân rời khỏi căn phòng, để lại mùi nước hoa nam thoang thoảng hòa cùng dư âm mặn ngọt của một đêm no nê.Lộc ngồi thở dài, vuốt nhẹ vết đỏ trên đùi, khóe môi vẫn còn cong lên – như thể mỗi đêm 22h, quán cơm này đều có thêm một vị khách trung thành quay lại... chỉ vì món đặc biệt.Chương 10 – Ánh mắt kẻ lạMột ngày mới lại bắt đầu như bao ngày khác. Quán cơm nhỏ của Phúc và Lộc vẫn tấp nập khách ra vào từ khi mở cửa lúc 16h. Mùi thức ăn nóng hổi bay ra từ gian bếp hòa lẫn cùng tiếng cười nói, tiếng bát đũa va chạm tạo nên một nhịp sống quen thuộc mà sôi động.Phúc, như thường lệ, phụ trách bếp chính – chiếc áo thun đen bó sát căng lên từng đường cơ bắp, mồ hôi lấm tấm trên trán càng khiến vẻ ngoài rắn rỏi ấy thêm hấp dẫn. Lộc thì linh hoạt nơi quầy phục vụ, vừa ghi đơn vừa cười nói nhẹ nhàng với từng vị khách.Khoảng gần 18h, một nhóm năm người đàn ông tiến vào. Ai nấy đều bặm trợn, mặt mày đằng đằng sát khí. Đi giữa nhóm là một gã đàn ông cao lớn, trạc 35 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo ba lỗ, tay trái xăm trổ hình rồng xanh uốn lượn lên tận vai, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao.Cả nhóm gọi món đơn giản – cơm sườn, canh khổ qua, gỏi bò. Suốt buổi ăn, trong khi những kẻ còn lại cười cợt, nói chuyện ồn ào, thì người đàn ông xăm rồng kia lại im lặng lạ thường. Gã không rời mắt khỏi Phúc – dõi theo từng động tác cậu đảo chảo, nghiêng mình múc canh, lau tay lên tạp dề. Ánh nhìn ấy không hề che giấu dục vọng, như thể đang tính toán món "ăn đêm" cho riêng mình.Phúc có lẽ cũng cảm nhận được, nhưng vẫn giữ nét bình thản, chuyên chú vào việc nấu nướng. Đã quá quen với ánh nhìn như thế này, cậu chẳng mấy bận tâm.Đến khoảng 20h15, khách thưa dần. Nhóm năm người đứng dậy ra về, nhưng người đàn ông xăm rồng thì vẫn chưa nhúc nhích. Gã ngồi đó, chậm rãi châm thuốc, đưa lên môi rít một hơi sâu rồi mới đứng dậy, bước chậm rãi về phía quầy.Gã nhìn Phúc một lúc lâu, đoạn mới cất giọng khàn khàn nhưng chắc nịch:– Tối nay... 22h. Tao muốn một món ăn do mày làm. Chỉ mày. Không cần trình bày, chỉ cần nấu đúng vị tao muốn.Phúc không chớp mắt, cũng không hỏi lại. Cậu chỉ gật đầu nhè nhẹ, như thể đã nghe điều đó từ hàng trăm vị khách trước.– Vậy thì... 22h, phòng riêng. Anh cứ đến.Người đàn ông rít thêm hơi thuốc nữa, nhếch môi cười nửa miệng, rồi quay người bước đi, không để lại tên, cũng chẳng cần hỏi giá. Nhưng bóng lưng ấy, cùng cái nhìn dính chặt từ lúc bước vào, đã đủ để báo hiệu: món đặc biệt đêm nay... sẽ không nhẹ nhàng.22h đêm. Ánh sáng trong quán cơm đã mờ dần, chỉ còn gian phòng nhỏ phía sau vẫn sáng đèn vàng dịu. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng. Phúc đứng chờ, áo ba lỗ ôm sát người và quần short mỏng như thường lệ, lưng thẳng, vai rộng, cơ thể tỏa ra mùi mồ hôi vừa tắm qua, thanh sạch mà đầy sức hút.Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang. Cửa phòng mở ra – người đàn ông xăm rồng bước vào. Hắn không nói gì, chỉ kéo cửa khép lại, ánh mắt dán chặt vào cơ thể đang đứng chờ phía trước.Hắn cao gần bằng Phúc, thân hình đô con, làn da nâu bóng lộ rõ từng đường nét cơ bắp với một con rồng lớn phủ kín lưng và vai trái. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi quyện với mùi thịt tươi còn vương lại khiến không khí trong căn phòng đặc quánh.– Mày tên Phúc đúng không?– Vâng.– Nghe nói... mày "nấu" được món đặc biệt rất đã miệng?Phúc chỉ nhẹ gật đầu, rồi đi tới, đặt tay lên vai hắn, cúi người xuống nói sát bên tai, giọng trầm thấp:– Anh chỉ cần nằm yên. Món đêm nay... sẽ vừa cay, vừa nóng, vừa sâu.Hắn bật cười thành tiếng, ngồi xuống ghế dài ở góc phòng, tự cởi áo, để lộ hình xăm rồng uốn lượn từ ngực trái ra sau lưng. Phúc quỳ xuống tháo thắt lưng của hắn, ánh mắt không né tránh. "Cây hàng" của hắn to, dài, đã căng phồng.– Nhưng đêm nay, anh ăn chứ không phải em ăn – Phúc nói, đứng dậy xoay người, tự trút bỏ quần short khỏi người mình.Từng cơ bắp căng tròn, chắc nịch trên thân thể cậu lộ ra trọn vẹn. Cặp mông rắn chắc chuyển động khi Phúc trèo lên giường, chống tay quỳ trên bốn chân, ngoái đầu lại nhìn hắn:– Lên đi. Món này phải ăn nóng.Hắn không cần thêm lời nào, chỉ bật tiếng gầm nhẹ rồi lao tới. Tay hắn bóp lấy eo Phúc, đầu gối ghì chặt vào đệm. Tiếng "phạch" vang lên khi "cây hàng" cứng cáp được đẩy vào lỗ nhỏ phía sau đầy mạnh bạo.– Hự... chặt... chặt vãi...Tiếng hắn gầm gừ, rồi bắt đầu nhịp ra vào đầy thô bạo. Phúc rướn người, chống tay để giữ vững từng cú thúc dồn dập. Âm thanh "bạch bạch bạch" vang vọng khắp phòng. Mỗi lần hắn đẩy vào, mông Phúc lại bật ngược ra, những cú đâm sâu như muốn xuyên vào tận ruột gan.– Ưm... sâu nữa... mạnh vào...– Mày chịu được thật đấy... – Hắn thở hồng hộc, càng lúc càng điên cuồng.Mồ hôi trên lưng cả hai chảy xuống, nhỏ từng giọt lên tấm nệm. Hắn thay đổi tư thế, kéo Phúc ngồi lên đùi, hai tay bóp lấy ngực và bụng cậu, đẩy từ dưới lên với góc độ sâu không tưởng. Cả căn phòng ngập tràn tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ đầy đàn ông:– A... á... sâu... anh... mạnh nữa...– Tao "ăn" mày tối nay... no thật rồi...Phúc nghiêng đầu hôn ngược vào má hắn, rồi rên nhỏ sát tai:– Cứ đâm đi... không cần giữ lại gì cả...Những cú thúc càng lúc càng mạnh, càng sâu, rồi kết thúc bằng một nhịp đâm cuối cùng đầy lực khiến cả giường rung lên. Hắn gầm lớn, ôm ghì lấy eo Phúc, thở dốc như vừa đánh nhau xong.Khoảng mười lăm phút sau, khi cả hai đã nằm yên, mồ hôi thấm đẫm lưng áo đệm giường, người đàn ông xăm rồng mới thò tay vào túi áo, rút ra một phong bì dày, đặt lên bàn.– Món đặc biệt ngon hơn lời đồn. Tiền không thiếu... Mày chuẩn bị đi, tao sẽ còn quay lại nhiều lần.Phúc ngồi dậy, mặc lại quần, khẽ cười, nhìn theo hắn rời khỏi căn phòng, cái bóng lớn dần khuất sau cánh cửa gỗ. Trên bàn, chiếc phong bì dày lặng lẽ nằm đó – giống như một dấu chấm hết nóng bỏng cho một món ăn... mà cả người nấu lẫn người ăn đều đã say mê.
"Món đặc biệt – chỉ bán sau 20h"Cậu rút trong túi ra một miếng khăn ướt, chùi nhẹ lớp bụi bám bên mép biển, rồi thì thầm:– Chắc tối nay cũng sẽ có người đặt trước. Nhỉ, anh Phúc?Nắng sớm rọi qua đôi vai săn chắc của cả hai anh em. Một ngày mới lại bắt đầu, mà dư vị của đêm qua dường như vẫn còn đâu đó trong gió.Chợ sáng vẫn rộn ràng như mọi ngày, tiếng rao, tiếng cười nói, tiếng dao thớt và cả tiếng kèn xe máy len lỏi qua từng gian hàng. Mùi thơm của rau thơm, cá tươi, thịt sống và gia vị cay nồng hòa vào nhau, làm nên không khí đặc trưng chỉ chợ sớm mới có.Phúc và Lộc, hai anh em đi đến đâu là mọi ánh mắt đều ngoái lại đến đó.Phúc cao lớn nổi bật, áo thun ôm sát người, cơ bắp săn chắc hằn rõ từng khối dù mới chỉ là buổi sáng. Lộc đi cạnh, dáng người nhỏ hơn nhưng gọn gàng, lanh lẹ, nụ cười tươi và cặp mông đẩy đà cứ mỗi bước đi lại khiến mấy cô bán hàng và cả vài người đàn ông ngẩn ngơ dõi theo.– Hai cậu đẹp trai lại mua cá hả? Hôm nay cá ngừ tươi lắm! – Bà Tám bán cá cười tươi rói, nhón tay gắp cho mấy con to nhất.– Hôm nay mua ít thịt, chiều khách đặt món kho cay. – Phúc nói, mắt đã nhìn sang sạp thịt đối diện.Sạp thịt lớn của ông Tư Hòa – người đàn ông tầm hơn 40, thân hình vạm vỡ, da nâu bóng vì nắng và mồ hôi, đang cởi trần thoăn thoắt chặt từng khối thịt trên thớt gỗ. Những đường gân nổi lên hai tay, từng giọt mồ hôi lăn dài từ hõm cổ xuống bụng sáu múi – ai đi chợ sáng đều quen cảnh này, nhưng khi thấy Lộc và Phúc đến, ông liền dừng tay, cười mỉm.– Hai đứa muốn thịt gì?– Lấy em nửa ký ba chỉ, chút thịt vai, và tí mỡ để kho chung. – Lộc lên tiếng, ánh mắt vô tình dừng ở vệt mồ hôi trên ngực ông Tư.Ông Tư gật đầu, cúi xuống lựa thịt rất kỹ, rồi quăng vào bịch ni lông, gói lại cẩn thận. Xong đâu đó, ông cúi xuống lấy thêm vài miếng thịt vụn bỏ vào túi, nói khẽ:– Tặng thêm cho "đầu bếp đẹp trai".Lộc đỏ mặt, cười khúc khích. Phúc đứng cạnh chỉ liếc qua, không nói gì.Ông Tư đặt túi thịt vào tay Lộc, rồi cúi người lại gần, giọng trầm thấp mà chắc nịch:– Tối 22h... tôi sẽ ghé. Và muốn một món đặc biệt, do Lộc làm. Hy vọng hương vị... không khiến tôi nghiện.Lộc thoáng khựng lại, ánh mắt chớp nhẹ. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu một cách điềm nhiên.Phúc đứng sau, nhìn ông Tư quay lại tiếp tục bổ thịt, đôi vai trần vẫn ướt mồ hôi sáng. Cậu nghiêng đầu, nhìn Lộc:– Nhớ ghi vào sổ đặt món đặc biệt.Lộc cười khẽ:– Em ghi rồi. Hôm nay món ăn sẽ nhiều thịt... và chắc chắn nhiều mồ hôi.Chiều xuống, bếp than trong quán cơm đỏ rực như mọi ngày. Mùi cá kho, thịt rim, canh chua bốc lên nghi ngút, níu bước chân người đi ngang. Dưới bóng râm của mái hiên, dãy bàn inox đã đầy khách ngồi san sát, tiếng gọi món, tiếng cười giỡn râm ran.Phúc đứng bên bếp chính, tay thoăn thoắt lật cá trên chảo, chiếc áo phông trắng mỏng dính mồ hôi, dán sát thân thể vạm vỡ. Cơ bắp di chuyển rõ ràng theo từng động tác, mồ hôi chảy dọc theo quai hàm lấm tấm nắng chiều.Lộc thì nhanh nhẹn bưng bê, vừa nụ cười vừa chào mời, vừa đá mắt, vừa cúi người mỗi khi bưng mâm – dáng cậu uyển chuyển, lưng thon, mông cong mướt trong chiếc quần jeans đen bó sát, vô tình lại thành món phụ thu hút không ít khách nam.– Quán cơm có món gì đặc biệt ghê á! – Một người thanh niên vừa ăn vừa liếc Lộc.– Ủa mà cái biển "Chỉ bán món đặc biệt sau 20h" là sao vậy hai cậu? – Một người khác cười hóm hỉnh hỏi.– Là món... phải đặt riêng, làm riêng, ăn riêng. – Lộc liếc mắt tinh nghịch, cúi thấp xuống bàn, thì thầm – Mỗi người một khẩu vị, nên tụi em nấu theo yêu cầu. Ai muốn Phúc nấu thì đặt Phúc, ai muốn Lộc nấu thì... đặt Lộc. Nhưng nhớ là giá không bình dân đâu nha.Cả bàn cười ồ, tưởng cậu nói đùa, nhưng lại thấy ánh mắt Lộc đầy ngụ ý khó đoán, khiến vài người chợt im lặng, nuốt nước miếng.Đến khoảng gần 8 giờ tối, khách vãn dần. Hai anh em bắt đầu dọn dẹp, gom chén bát, lau bàn. Trời tối hẳn, quán cơm cũng tắt dần đèn hiên, chỉ để lại ánh sáng mờ phía trong nhà bếp.Đúng 22h.Một tiếng gõ cửa vang lên. Cửa mở.Ông Tư Hòa đứng đó – vẫn chiếc quần kaki cũ kỹ, vẫn cởi trần, da thịt ngăm ngăm ánh lên trong đêm vì đổ mồ hôi. Mùi người đàn ông đi chợ, xẻ thịt cả ngày, lẫn mùi nhựa dao và chút nước rửa tay xộc lên rõ ràng.– Tôi đến lấy món đã đặt.Lộc không nói gì, chỉ mỉm cười, nghiêng người sang một bên mời:– Mời vào phòng trong.Ông Tư bước vào, khép cửa. Gian phòng riêng nhỏ, nằm phía cuối quán, ánh đèn vàng dịu vừa đủ, giữa phòng là chiếc bàn gỗ nhỏ đã được dọn sẵn một khay trà nóng, khăn lạnh, và mùi hương thoang thoảng từ nồi nước sả ngoài bếp. Lộc khẽ đóng cửa lại, gài chốt.– Món ăn tối nay... là thịt nạc vai kho tiêu. – Cậu nói, đặt chiếc khay gỗ lên bàn.Nhưng ông Tư không nhìn món ăn. Ánh mắt ông đặt lên thân hình Lộc – chiếc áo sơ mi trắng cài hờ nút cổ, quần lửng mỏng phô rõ dáng mông đầy đặn, chuyển động nhẹ mỗi bước đi.– Tôi nghĩ... tôi chưa no. – Ông Tư khẽ cười.Lộc quay lại, ánh nhìn chậm rãi lướt qua gò má rám nắng, bờ vai thô ráp của người đàn ông từng tặng cậu ít thịt vụn ban sáng.– Món chính... em sẽ làm riêng sau bữa ăn. Nhưng nhớ là giá của nó, không tính bằng ký thịt. – Lộc đáp khẽ, môi cong cong – Mà bằng sức.Đèn phòng vẫn sáng, nhưng ngoài hiên quán, mọi ánh mắt tò mò đã rời đi, nhường cho đêm và bữa tiệc đặc biệt lúc 22h, vừa mới bắt đầu.Chương 7: Món Chính Của LộcGian phòng nhỏ sau quán cơm được khóa lại cẩn thận. Ánh đèn vàng trên cao chiếu xuống thân hình trắng nõn của Lộc, từng đường nét mềm mại nhưng không yếu ớt, gọn gàng như thể được nắn bởi chính tay một đầu bếp tinh tế. Chiếc áo sơ mi trắng đã được tháo rời từng nút, để lộ phần ngực phập phồng dưới làn da trắng muốt, hơi thở cậu trộn giữa hồi hộp và quen thuộc.Ông Tư Hòa ngồi đó, thân hình đô con vạm vỡ vẫn đẫm mồ hôi sau một ngày làm việc. Ông không vội. Tay cầm ly trà nóng nhấp môi, mắt vẫn không rời Lộc – như đang đánh giá một món ăn hiếm gặp mà ông đã chờ đợi rất lâu để được nếm.– Em có biết món thịt nạc vai ngon nhất là phần nào không? – Ông hỏi, giọng trầm và khàn.Lộc đứng trước mặt ông, khẽ mỉm cười, xoay người lại, đưa lưng về phía ông. Chiếc quần vải mỏng trượt xuống theo tay cậu, nhẹ nhàng để lộ ra cặp mông đầy đặn, tròn trịa như hai múi đào căng mọng, trắng muốt, chỉ được che lại bằng một lớp vải lót mảnh.– Phần mềm, chắc thịt... có chút mỡ giữ vị. – Lộc đáp, tay nhẹ vuốt xuống hông mình.Ông Tư đặt ly trà xuống. Ghế đẩy ra, tiếng chân ghế cà nhẹ trên nền gạch, báo hiệu giờ dùng món đã điểm. Ông đứng dậy, bước tới, bàn tay thô ráp đặt lên vòng eo thon gọn của cậu, trượt xuống dưới như dò xét độ săn chắc của "nguyên liệu".– Cơ thể như vầy... mà lại thuộc về một thằng bán cơm bình dân, uổng thật. – Ông khẽ lầm bầm.Lộc không nói, chỉ nghiêng đầu, tóc xõa nhẹ một bên, cặp má hồng lên vì hơi nóng đang lan dần. Ông Tư khẽ kéo lớp vải cuối cùng khỏi người cậu, để cặp mông trần lộ rõ dưới ánh đèn, trắng, mượt, không tì vết, khe rãnh giữa hai múi căng tròn ẩn ẩn ướt nhẹ, như sẵn sàng chờ được thưởng thức.– Món chính... đã dọn. – Lộc thì thầm.Ông Tư không chờ thêm. Cơ thể ông dày dặn cơ bắp, chiếc quần sụp xuống để lộ cây hàng rắn chắc, dài và đậm nét đàn ông trung niên, vươn lên dọa dẫm.Lộc cúi người, hai tay chống lên bàn gỗ. Ông đặt tay lên mông cậu, tách nhẹ ra, rồi cúi xuống – chiếc lưỡi nóng và thô bắt đầu "nếm thử món ăn", từ ngoài viền vào sâu hơn, tiếng chóp chép vang khẽ trong không khí đầy hơi người. Lộc rên khẽ, đầu cúi gục xuống mặt bàn, từng đợt run rẩy kéo dài dọc sống lưng.– Ưm... ơ hơ... – Giọng rên nén lại, càng khiến cơn đói của ông Tư thêm dữ dội.Không chần chừ lâu, cây hàng nóng rực ấy được ông cầm lấy, dí vào giữa khe mông đã ướt mịn. Lộc co nhẹ, tay siết chặt mép bàn, gồng nhẹ khi đầu cây hàng chạm lỗ nhỏ. Tiếng phạch vang lên khẽ khàng, đầu dương vật chui vào, cảm giác căng chặt và ấm sực bao lấy.– A... – Lộc bật tiếng.– Chặt... quá. – Ông Tư gằn giọng, rồi đẩy sâu thêm.Bạch... bạch... bạch...Tiếng va chạm giữa thân thể vang lên đều đặn, mỗi cú đẩy từ ông Tư dày lực, nhấn sâu và mạnh mẽ. Mỗi lần rút ra, chỉ là để dồn sức cho một cú thúc sâu hơn, mạnh hơn. Mông Lộc đỏ lên sau từng đợt va chạm, lỗ nhỏ co bóp rõ rệt theo từng nhịp, như muốn giữ lại thứ đang ra vào bên trong.Lộc rên từng hồi, ơ ơ... a... a... á..., cơ thể bị đẩy về phía trước, cậu cắn nhẹ môi, nước mắt rịn nơi khóe mi, mà đôi mắt lại ánh lên một vẻ thỏa mãn mơ màng.Không gian gian phòng chỉ còn âm thanh xác thịt giao nhau, mồ hôi đọng đầy lưng Lộc, chảy dọc xuống khe mông, trộn lẫn tiếng rên, tiếng thịt va chạm, tiếng thở gấp gáp của người đàn ông từng trải.Đến khi cây hàng ông Tư giật mạnh, bắn ra luồng nóng hổi sâu bên trong, Lộc chỉ còn biết rùng người, mông siết chặt lấy thân thể ông theo phản xạ.Khoảng một phút sau, ông rút ra chậm rãi, chất lỏng trào ra khỏi lỗ nhỏ, chảy dọc xuống đùi Lộc.Ông Tư chưa vội mặc lại quần áo. Trong ánh đèn vàng nhạt hắt bóng xuống nền gạch, thân hình ông vẫn vạm vỡ, hơi thở chậm rãi dần sau lần bắn đầu tiên. Trái lại, ánh mắt ông lại càng lúc càng đậm đà ham muốn khi nhìn cặp mông trắng mịn của Lộc vẫn chưa khép lại, khe nhỏ giữa hai múi mông vẫn còn rỉ thứ dịch đặc sánh chảy xuống khe đùi.Lộc chống tay lên bàn, mông vẫn nhếch nhẹ lên như chờ đợi, lưng cong như một mâm dâng lễ vật. Cậu chưa xoay người lại, chỉ khẽ nói:– Nếu còn đói... ông cứ ăn tiếp. Món chính em nấu... luôn đầy đủ khẩu phần.Ông Tư khẽ cười trầm, đầy hài lòng. Bàn tay to bè vuốt dọc sống lưng cậu trai, cảm nhận từng nhịp run rẩy khẽ khàng, rồi bất chợt siết lấy eo Lộc, kéo mạnh cậu ngược vào lòng mình. Cây hàng vừa mới ra trận, vẫn ướt đẫm tinh dịch và dịch trơn từ trong cậu, nay lại cứng dần lên, chĩa thẳng vào khe mông đã mở.– Được, vậy cho ta... ăn lần nữa. Lần này, ngồi lên.Không đợi Lộc trả lời, ông Tư ngồi xuống ghế gỗ, kéo Lộc ngồi ngược lên đùi mình, hai tay đặt ngay hông cậu điều khiển. Cây hàng nóng rực từ từ được ông dẫn dắt lên lỗ nhỏ đang rịn ướt, rồi phạch – thân thịt to dày đâm ngập vào bên trong lần nữa. Lộc bật tiếng á..., cả người giật mạnh rồi run lẩy bẩy trong tay ông.– Ư... ưm... chặt... lại nữa rồi... – Lộc thở gấp, hai tay vịn vào vai ông Tư.Lần này, nhịp chuyển động không vội vã. Ông Tư để Lộc tự nhún, hai tay nâng mông cậu lên rồi ép xuống, từng nhịp một như thể đang thưởng thức món ăn bằng tất cả sự kiên nhẫn và đam mê. Cây hàng nóng rực xuyên sâu, cạ đúng điểm mẫn cảm, khiến lưng Lộc cong dần, mồ hôi nhỏ giọt nơi cổ, lồng ngực phập phồng đầy rạo rực.Bạch... bạch... bạch...Tiếng thịt va thịt vang lên đều đặn, mỗi nhịp nhún xuống, lỗ nhỏ lại há miệng nuốt trọn lấy thân hàng cương cứng, rồi lại rút ra kéo theo âm thanh ọc ọc ướt át. Lộc rên rỉ không ngớt, từng tiếng ưm... á... a a... vang lên giữa căn phòng kín, xen lẫn tiếng thở phì phò đầy thoả mãn của ông Tư.Đến khi Lộc sắp không trụ nổi, mồ hôi đẫm cả lưng, ông Tư đột ngột siết lấy eo cậu, nhấn mạnh một cú thật sâu. Thân thể ông giật mạnh, cậu cảm nhận rõ ràng dòng tinh thứ hai bắn thẳng vào trong, nóng hổi, dày đặc, khiến lỗ nhỏ co thắt mạnh phản xạ, như giữ chặt lấy món ăn quý giá vừa được ban tặng.– A... a... nữa... a... – Lộc rên thành tiếng, môi hé mở, mắt long lanh nước.Hai người giữ nguyên tư thế ấy vài nhịp, hơi thở giao hòa, mồ hôi rịn xuống lưng và ngực, rồi ông Tư từ từ rút ra, dùng khăn giấy lau nhẹ phần dịch đang rỉ ra từ lỗ nhỏ Lộc.Ông mặc lại quần, chỉnh trang áo vest cẩn thận, rồi mới bước đến bàn, lấy từ túi áo ra phong bì dày cộp. Đặt xuống bàn, ông khẽ nói:– Phần thưởng cho món ngon. Lần sau... ta muốn được phục vụ bởi cả hai anh em. Một món ăn đôi. Được chứ?Lộc ngước nhìn ông, ánh mắt còn đỏ nhẹ nhưng vẫn mỉm cười tinh quái.– Quán cơm em luôn có món đặc biệt. Chỉ cần khách... đặt trước.Ông Tư bật cười khẽ, hài lòng. Rồi ông quay đi, cánh cửa phòng khẽ mở, bóng lưng ông khuất dần vào đêm, để lại sau lưng mùi vị còn sót lại – một bữa ăn đậm đà và dư âm lan dài trong thịt da.Trong căn phòng nhỏ, Lộc nằm nghiêng trên tấm nệm, đưa tay chạm nhẹ xuống giữa hai chân mình – nơi vẫn còn đầy tràn tinh dịch. Cậu nhắm mắt, khẽ thì thầm:– Món chính hôm nay... chắc được 5 sao.Chương 8: Một Ngày Thường Nhật Ở Quán CơmNắng chiều đổ nghiêng vàng óng trên mái tôn quán cơm nhỏ, tấm bảng gỗ cũ ghi dòng chữ thân quen "Quán Cơm Phúc - Lộc" được treo nghiêng nhẹ trước cửa, rung rinh theo gió. Dưới mái hiên, những chiếc bàn inox đã được kê sẵn, khăn trải sạch sẽ, muỗng đũa gọn gàng, vài bát nước chấm được đặt chuẩn bị sẵn như mọi ngày.Bên trong, Lộc đang loay hoay trong bếp, chiếc tạp dề đen ôm sát người làm nổi bật vòng eo thon và cặp mông đầy đặn. Áo ba lỗ trắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cơ thể, để lộ làn da trắng mịn cùng cơ bắp săn chắc của cậu em út nhà này. Tay cậu thoăn thoắt cắt rau, xào thịt, mùi thơm quyện lên khiến không khí buổi chiều càng thêm hấp dẫn.Ngoài quầy, Phúc đứng lau bàn, thân hình cao lớn vạm vỡ trong bộ đồ đen đơn giản, từng thớ cơ hiện rõ sau lớp vải, đặc biệt là đôi tay gân guốc đầy nam tính khiến không ít ánh nhìn phải dõi theo. Đôi lúc, anh lại đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, để lộ sống mũi cao và đường xương quai hàm cứng cáp.Từ 16h, từng tốp khách bắt đầu kéo đến. Người ngồi ăn, người đứng chờ, có người chỉ ghé qua ngắm hai ông chủ một lúc rồi lặng lẽ rời đi.– Cho anh phần cá kho với canh chua, nhưng... thêm nụ cười của Phúc là món tráng miệng nha! – một cậu trai trẻ vừa gọi vừa cười lớn, bạn bè bên cạnh huýt sáo rộn ràng.– Chết rồi, món đó tụi em chưa niêm yết giá, lỡ mắc anh không trả nổi thì sao? – Phúc đáp lại bằng giọng trầm pha chút đùa cợt, khiến bàn đó phá lên cười khoái chí.– Lộc ơi, nay có món gì "mới" không em? – một chú trung niên gác tay lên quầy, ánh mắt liếc về phía phòng nhỏ phía sau.Lộc từ trong bước ra, tay còn cầm cái muôi, mỉm cười đáp:– Dạ món đặc biệt vẫn để 20h mới phục vụ ạ. Còn giờ, mời chú ăn thử món ba rọi rim gừng. Hôm nay em rim kỹ lắm, mềm mà đậm vị lắm ạ.Tiếng xì xào, tiếng cười nói, cả tiếng lạch cạch của bếp núc hòa lẫn vào nhau, tạo nên không khí vừa nhộn nhịp, vừa thân quen. Những ánh mắt dõi theo từng bước di chuyển của Phúc và Lộc không còn là điều xa lạ – mỗi ngày ở quán cơm nhỏ này đều giống như một buổi trình diễn, mà hai người anh em sinh đôi là nhân vật chính.Gần 20h, có vài vị khách cố tình nấn ná chưa chịu rời đi. Họ liếc mắt nhìn về tấm biển nhỏ treo ở góc quán: "Món đặc biệt – phục vụ lúc 20h, vui lòng đặt trước". Dòng chữ đã ngả màu nhưng vẫn khiến không ít người nuốt nước bọt.Phúc dọn những chén cuối cùng vào quầy, Lộc lau tay bước ra từ bếp, nhìn dòng người vẫn còn lảng vảng ngoài sân rồi quay sang anh trai.– Hôm nay... có khách đặt món đặc biệt chưa?Phúc nhếch môi cười nhẹ, gật đầu.– Có. Nhưng là khách mới. Lần đầu đến.Lộc gật đầu, rồi bước vào phòng sau, chốt nhẹ cánh cửa. Ngoài kia, ánh nắng cuối ngày nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm đang trùm xuống – cũng là lúc quán cơm bước vào "giờ thứ hai mươi".Khi kim đồng hồ vừa nhích qua con số 20, chuông gió treo trước cửa khẽ leng keng, rồi một người đàn ông bước vào – dáng cao, khoảng ngoài ba mươi lăm tuổi, mặc áo sơ mi trắng xắn tay, cổ không cài khuy, để lộ phần ngực rám nắng và sợi dây chuyền bạc nhỏ lấp ló. Gương mặt góc cạnh, có râu quai nón tỉa gọn, ánh mắt sắc và bình thản như người từng trải.Hắn không vội vàng tìm chỗ ngồi, mà lặng lẽ đưa mắt đảo một vòng khắp quán. Khi nhìn thấy Phúc, môi hắn khẽ cong lên. Hắn tiến đến, đặt lên quầy một chiếc danh thiếp.Phúc cầm lấy, liếc qua. Hàng chữ in chìm:"Trần Văn Luân – Giám đốc điều hành chuỗi nhà hàng Hải Phong"– Tôi nghe danh quán này lâu rồi. Và đặc biệt tò mò về... món ăn 20h. Hôm nay đi công tác ngang, phải ghé xem thử – hắn cất giọng trầm thấp, rõ ràng, không vồn vã nhưng cũng không khách sáo.– Anh muốn chọn ai làm đầu bếp cho món đặc biệt? – Phúc hỏi thẳng.Luân liếc nhìn ra phía sau, nơi Lộc vừa bước ngang qua với chiếc khay bưng canh nóng.– Tôi chọn... Lộc. Và tôi muốn thử một thứ vừa ngọt vừa cay. Hy vọng đầu bếp không làm tôi thất vọng.Phúc không đáp. Anh đưa mắt sang em trai mình. Lộc đã nghe từ đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước vào trong.20h05, cánh cửa phòng nhỏ phía sau được mở hé. Luân được mời bước vào.Quán ngoài kia vẫn xôn xao, nhưng căn phòng nhỏ sau bếp sắp sửa trở thành nơi một người khách mới thưởng thức món đặc biệt, do chính Lộc chế biến... bằng tất cả sự ngọt ngào – và chút cay của riêng mình.Chương 9 – Món ngọt cay cho người khách LuânCăn phòng nhỏ sau bếp hôm ấy có chút khác thường. Trước khi đẩy cửa mời ông khách vào, Lộc đã thắp một cây nến nhỏ trên bàn, ánh sáng dịu hẳn, len lỏi qua những đường nét thân thể mềm mại mà gọn ghẽ của cậu trong bộ áo thun ôm sát và chiếc quần thể thao ngắn ngang đùi.Luân bước vào, không vội ngồi. Hắn nhìn khắp lượt căn phòng rồi dừng lại nơi Lộc, đang xoay người rót ly trà nóng đặt sẵn.– Không gian vừa đủ riêng tư. Tôi thích. – Giọng hắn trầm, đều, vang lên sau lưng Lộc.– Vậy là tốt rồi. Món đặc biệt đêm nay, em sẽ đích thân phục vụ, từ đầu đến cuối. – Lộc quay lại, nụ cười nửa môi đầy ẩn ý.Luân ngồi xuống ghế. Lộc đặt ly trà trước mặt, nghiêng người một cách cố tình khiến phần hông cong lên, cặp mông căng tròn dưới lớp vải mỏng lướt qua sát mặt bàn. Luân không che giấu ánh mắt trườn dọc theo từng chuyển động ấy.– Anh muốn ăn món gì đầu tiên? – Lộc hỏi, đứng thẳng dậy, hai tay nhẹ chống vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt người khách.Luân không trả lời ngay. Hắn đứng lên, bước đến sau lưng Lộc, tay luồn vào eo cậu, nhẹ kéo sát vào lòng.– Tôi muốn món có vị ngọt... rồi sau đó là vị cay. Em sẽ biết cách pha đúng tỉ lệ chứ?Lộc hơi nghiêng đầu, vai khẽ rung lên:– Em là đầu bếp lâu năm mà. Biết cách làm vừa miệng tất cả khách đã từng ghé qua.Không đợi thêm lời nào, bàn tay Luân luồn xuống, kéo nhẹ lớp thun mỏng để lộ cặp mông trắng, đẫy đà – phần ngọt nhất đang chờ được nếm thử. Lộc chống tay lên bàn, hơi cong người, giữ cho mình một tư thế dễ cho việc phục vụ.Luân không vội. Hắn cúi người, để môi mình lướt lên làn da mịn, từ thắt lưng xuống khe mông, rồi dừng lại, lưỡi vẽ một đường dài, thật sâu. Lộc rùng mình, khẽ rên một tiếng "ưm..." đầy kìm nén.– Bắt đầu ngọt rồi đấy... – Luân nói, giọng như gió thổi qua tai cậu.Bàn tay người đàn ông giữ chặt lấy eo cậu, trong khi đầu lưỡi, rồi môi hắn thay phiên nhau "nếm" từng phần trên món ăn mềm mại ấy. Lộc nghiêng đầu, khẽ run nhẹ khi hơi thở Luân nóng rực ở nơi nhạy cảm nhất. Từng đợt "nếm" – từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ – khiến toàn thân cậu nổi gai, cặp đùi siết chặt lại nhưng vẫn chủ động đón nhận.Một lúc sau, Luân đứng thẳng dậy, cởi bỏ áo sơ mi, để lộ thân hình săn chắc, cơ bụng rắn và một "dụng cụ nếm" đã cương cứng, căng thẳng phía trước.– Giờ đến phần cay... – hắn nói, ánh mắt không còn điềm đạm.Lộc gật nhẹ, tay vịn vào bàn, hai chân hơi tách ra. Tiếng "phạch" vang lên khi Luân đưa cây hàng lớn vào lỗ nhỏ, từ từ nhưng dứt khoát.– Á... chậm thôi...! – Lộc rít khẽ, lưng cong hẳn lên, bám chặt vào bàn.Luân không dừng lại. Hắn bắt đầu nhấn sâu, từng cú thúc dẻo dai nhưng đầy lực. Tiếng "bạch bạch" vang lên đều đặn khi phần thân thể ấy va chạm nhịp nhàng vào mông Lộc. Cậu cắn môi, rên rỉ từng tiếng "ư... ưm... á... hư... hức..." như món ăn đang được đảo lên với lửa lớn.Luân càng lúc càng nhanh, tay hắn ôm siết lấy hông Lộc, rồi kéo sát về phía mình mỗi cú đẩy. Mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng Lộc, còn cậu thì run rẩy, toàn thân như tan ra vì khoái cảm dồn dập.Cao trào đến khi Luân nghiến răng, siết chặt eo cậu, cắm sâu cây hàng đến tận gốc. Lộc khẽ gào lên "Á... a...!", toàn thân giật bắn trong khoảnh khắc thăng hoa tuyệt đối.Họ đứng im một lúc trong âm thanh thở gấp. Luân rút ra nhẹ nhàng, rồi dùng khăn lau cho Lộc từ sau lưng. Cậu quay lại, ánh mắt mơ màng, má đỏ ửng vì men nóng.– Món này... có đúng vị chưa? – Lộc hỏi nhỏ.Luân chưa rời đi ngay. Sau khi cả hai đã thở lại đều đặn, hắn lại kéo ghế ngồi xuống, cởi khuy quần, vươn tay ra sau vỗ nhẹ vào mông Lộc – vẫn còn đỏ hồng và rung nhẹ sau màn "nấu" đầu tiên.– Còn đủ sức nấu lần hai không? – Giọng hắn vẫn trầm, nhưng ánh mắt đã rực lên lửa thèm khát.Lộc cắn nhẹ môi, xoay người ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua cổ, giọng nhỏ vành bên tai:– Đã là món đặc biệt... thì luôn có phần thứ hai cho người sành ăn.Hắn bật cười, tay nắm lấy eo cậu, rồi nhanh chóng nâng bổng lên. Lộc chủ động dạng chân, lỗ nhỏ vừa mới giãn nở lại tiếp tục đón lấy cây hàng to lớn của Luân. Tiếng "phạch" vang lên khi toàn bộ thân cậu trượt xuống, nuốt gọn phần cứng nóng vào bên trong.– Ư... a... sâu quá... – Lộc rên rỉ, ôm chặt cổ hắn, thân hình gọn ghẽ bắt đầu nhấp nhịp theo từng cú đưa đẩy.Luân ngồi bất động để Lộc tự di chuyển, tận hưởng sự mềm mại, co siết đầy kinh nghiệm mà cậu mang lại. Cặp mông trắng, căng mẩy của Lộc nảy lên nảy xuống, nhịp nhàng và đều đặn như một vũ điệu dâng hiến. Tiếng "bạch bạch", tiếng rên "ưm... ư... á a...", và âm thanh trơn ướt "ọc ọc" xen lẫn nhau khiến không gian căn phòng nhỏ nóng hẳn lên như giữa lò than rực đỏ.Luân ghì lấy eo Lộc, đứng bật dậy, bế cậu sát vào tường. Mỗi cú thúc từ dưới lên khiến người cậu rung lắc, tiếng rên bật thành từng tiếng nấc "a... á... á á... dừng... không... sâu quá...". Nhưng Lộc vẫn siết chặt hai chân quanh hông hắn, tiếp nhận từng cú dập thô mạnh, thân thể lấp lánh mồ hôi mà vẫn mê mẩn.Đỉnh điểm thứ hai đến nhanh hơn. Luân gầm nhẹ, ghì chặt lấy Lộc khi dòng nóng bắn sâu vào trong cậu lần nữa. Lộc rùng mình, bám lấy vai hắn như ngất đi vì khoái cảm lan dọc sống lưng.Cả hai ngồi lại một lúc, yên tĩnh, mồ hôi thấm đầy vải. Luân cúi xuống hôn nhẹ lên vai Lộc, rồi rút ra từ trong áo vest chiếc phong bì dày hơn ban đầu, đặt lên bàn.– Món ăn lần hai xứng đáng thêm tiền. Em đúng là đầu bếp biết chiều lòng khách.Lộc cười nhẹ, chỉnh lại áo sơ mi, ánh mắt nửa đùa nửa tình:– Lần sau anh muốn cay hơn, em vẫn có thể phục vụ.Luân đứng dậy, sửa lại trang phục, lấy ví ra ghi nhanh một dòng số điện thoại, đặt kèm trong phong bì.– Gọi tôi trước khi món đặc biệt có lịch trống. Tôi không muốn chờ đến lượt.Cánh cửa mở khẽ. Luân rời khỏi căn phòng, để lại mùi nước hoa nam thoang thoảng hòa cùng dư âm mặn ngọt của một đêm no nê.Lộc ngồi thở dài, vuốt nhẹ vết đỏ trên đùi, khóe môi vẫn còn cong lên – như thể mỗi đêm 22h, quán cơm này đều có thêm một vị khách trung thành quay lại... chỉ vì món đặc biệt.Chương 10 – Ánh mắt kẻ lạMột ngày mới lại bắt đầu như bao ngày khác. Quán cơm nhỏ của Phúc và Lộc vẫn tấp nập khách ra vào từ khi mở cửa lúc 16h. Mùi thức ăn nóng hổi bay ra từ gian bếp hòa lẫn cùng tiếng cười nói, tiếng bát đũa va chạm tạo nên một nhịp sống quen thuộc mà sôi động.Phúc, như thường lệ, phụ trách bếp chính – chiếc áo thun đen bó sát căng lên từng đường cơ bắp, mồ hôi lấm tấm trên trán càng khiến vẻ ngoài rắn rỏi ấy thêm hấp dẫn. Lộc thì linh hoạt nơi quầy phục vụ, vừa ghi đơn vừa cười nói nhẹ nhàng với từng vị khách.Khoảng gần 18h, một nhóm năm người đàn ông tiến vào. Ai nấy đều bặm trợn, mặt mày đằng đằng sát khí. Đi giữa nhóm là một gã đàn ông cao lớn, trạc 35 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo ba lỗ, tay trái xăm trổ hình rồng xanh uốn lượn lên tận vai, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao.Cả nhóm gọi món đơn giản – cơm sườn, canh khổ qua, gỏi bò. Suốt buổi ăn, trong khi những kẻ còn lại cười cợt, nói chuyện ồn ào, thì người đàn ông xăm rồng kia lại im lặng lạ thường. Gã không rời mắt khỏi Phúc – dõi theo từng động tác cậu đảo chảo, nghiêng mình múc canh, lau tay lên tạp dề. Ánh nhìn ấy không hề che giấu dục vọng, như thể đang tính toán món "ăn đêm" cho riêng mình.Phúc có lẽ cũng cảm nhận được, nhưng vẫn giữ nét bình thản, chuyên chú vào việc nấu nướng. Đã quá quen với ánh nhìn như thế này, cậu chẳng mấy bận tâm.Đến khoảng 20h15, khách thưa dần. Nhóm năm người đứng dậy ra về, nhưng người đàn ông xăm rồng thì vẫn chưa nhúc nhích. Gã ngồi đó, chậm rãi châm thuốc, đưa lên môi rít một hơi sâu rồi mới đứng dậy, bước chậm rãi về phía quầy.Gã nhìn Phúc một lúc lâu, đoạn mới cất giọng khàn khàn nhưng chắc nịch:– Tối nay... 22h. Tao muốn một món ăn do mày làm. Chỉ mày. Không cần trình bày, chỉ cần nấu đúng vị tao muốn.Phúc không chớp mắt, cũng không hỏi lại. Cậu chỉ gật đầu nhè nhẹ, như thể đã nghe điều đó từ hàng trăm vị khách trước.– Vậy thì... 22h, phòng riêng. Anh cứ đến.Người đàn ông rít thêm hơi thuốc nữa, nhếch môi cười nửa miệng, rồi quay người bước đi, không để lại tên, cũng chẳng cần hỏi giá. Nhưng bóng lưng ấy, cùng cái nhìn dính chặt từ lúc bước vào, đã đủ để báo hiệu: món đặc biệt đêm nay... sẽ không nhẹ nhàng.22h đêm. Ánh sáng trong quán cơm đã mờ dần, chỉ còn gian phòng nhỏ phía sau vẫn sáng đèn vàng dịu. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng. Phúc đứng chờ, áo ba lỗ ôm sát người và quần short mỏng như thường lệ, lưng thẳng, vai rộng, cơ thể tỏa ra mùi mồ hôi vừa tắm qua, thanh sạch mà đầy sức hút.Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang. Cửa phòng mở ra – người đàn ông xăm rồng bước vào. Hắn không nói gì, chỉ kéo cửa khép lại, ánh mắt dán chặt vào cơ thể đang đứng chờ phía trước.Hắn cao gần bằng Phúc, thân hình đô con, làn da nâu bóng lộ rõ từng đường nét cơ bắp với một con rồng lớn phủ kín lưng và vai trái. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi quyện với mùi thịt tươi còn vương lại khiến không khí trong căn phòng đặc quánh.– Mày tên Phúc đúng không?– Vâng.– Nghe nói... mày "nấu" được món đặc biệt rất đã miệng?Phúc chỉ nhẹ gật đầu, rồi đi tới, đặt tay lên vai hắn, cúi người xuống nói sát bên tai, giọng trầm thấp:– Anh chỉ cần nằm yên. Món đêm nay... sẽ vừa cay, vừa nóng, vừa sâu.Hắn bật cười thành tiếng, ngồi xuống ghế dài ở góc phòng, tự cởi áo, để lộ hình xăm rồng uốn lượn từ ngực trái ra sau lưng. Phúc quỳ xuống tháo thắt lưng của hắn, ánh mắt không né tránh. "Cây hàng" của hắn to, dài, đã căng phồng.– Nhưng đêm nay, anh ăn chứ không phải em ăn – Phúc nói, đứng dậy xoay người, tự trút bỏ quần short khỏi người mình.Từng cơ bắp căng tròn, chắc nịch trên thân thể cậu lộ ra trọn vẹn. Cặp mông rắn chắc chuyển động khi Phúc trèo lên giường, chống tay quỳ trên bốn chân, ngoái đầu lại nhìn hắn:– Lên đi. Món này phải ăn nóng.Hắn không cần thêm lời nào, chỉ bật tiếng gầm nhẹ rồi lao tới. Tay hắn bóp lấy eo Phúc, đầu gối ghì chặt vào đệm. Tiếng "phạch" vang lên khi "cây hàng" cứng cáp được đẩy vào lỗ nhỏ phía sau đầy mạnh bạo.– Hự... chặt... chặt vãi...Tiếng hắn gầm gừ, rồi bắt đầu nhịp ra vào đầy thô bạo. Phúc rướn người, chống tay để giữ vững từng cú thúc dồn dập. Âm thanh "bạch bạch bạch" vang vọng khắp phòng. Mỗi lần hắn đẩy vào, mông Phúc lại bật ngược ra, những cú đâm sâu như muốn xuyên vào tận ruột gan.– Ưm... sâu nữa... mạnh vào...– Mày chịu được thật đấy... – Hắn thở hồng hộc, càng lúc càng điên cuồng.Mồ hôi trên lưng cả hai chảy xuống, nhỏ từng giọt lên tấm nệm. Hắn thay đổi tư thế, kéo Phúc ngồi lên đùi, hai tay bóp lấy ngực và bụng cậu, đẩy từ dưới lên với góc độ sâu không tưởng. Cả căn phòng ngập tràn tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ đầy đàn ông:– A... á... sâu... anh... mạnh nữa...– Tao "ăn" mày tối nay... no thật rồi...Phúc nghiêng đầu hôn ngược vào má hắn, rồi rên nhỏ sát tai:– Cứ đâm đi... không cần giữ lại gì cả...Những cú thúc càng lúc càng mạnh, càng sâu, rồi kết thúc bằng một nhịp đâm cuối cùng đầy lực khiến cả giường rung lên. Hắn gầm lớn, ôm ghì lấy eo Phúc, thở dốc như vừa đánh nhau xong.Khoảng mười lăm phút sau, khi cả hai đã nằm yên, mồ hôi thấm đẫm lưng áo đệm giường, người đàn ông xăm rồng mới thò tay vào túi áo, rút ra một phong bì dày, đặt lên bàn.– Món đặc biệt ngon hơn lời đồn. Tiền không thiếu... Mày chuẩn bị đi, tao sẽ còn quay lại nhiều lần.Phúc ngồi dậy, mặc lại quần, khẽ cười, nhìn theo hắn rời khỏi căn phòng, cái bóng lớn dần khuất sau cánh cửa gỗ. Trên bàn, chiếc phong bì dày lặng lẽ nằm đó – giống như một dấu chấm hết nóng bỏng cho một món ăn... mà cả người nấu lẫn người ăn đều đã say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store