Chương 2.1: Đồng đội
Sau lời chào xã giao ngắn gọn, anh chàng người máy liền đứng dậy và chậm rãi bước lại gần chiếc bàn họp đặt ở trung tâm. Anh nhấn nút trên bàn và đèn trong phòng bật sáng, hé lộ một gương mặt khôi ngô tuấn tú với mái tóc vàng đã được cắt tỉa gọn gàng. Hàng chân mày đậm, sống mũi cao cùng một ánh nhìn nghiêm nghị khiến ấn tượng đầu tiên mà anh tạo ra trong mắt người khác là một hình mẫu khó gần, thậm chí đôi phần rập khuôn.
Tuân biết anh ấy là một người máy thông qua lời kể của Valentina, nếu không chắc hẳn cậu đã khó có thể tự mình nhận ra được điều đó. Ban đầu cậu hình dung anh ta sẽ được điều khiển bởi trí thông minh nhân tạo, mang một vẻ bề ngoài cứng nhắc và sở hữu giọng nói rè rè khó nghe. Thế nhưng khi gặp trực tiếp thì hóa ra anh ấy là một người máy sinh học, tức là một người thật nhưng cơ thể đã được thay thế hoàn toàn bằng máy móc, chứ không phải là một cỗ máy cơ khí vô hồn mang hình dạng của con người.
Anh khoác bên ngoài đồ IVA một bộ vest màu xanh lá và thắt thêm chiếc cà vạt màu vàng khiến vẻ ngoài chẳng khác gì người bình thường. Điểm duy nhất 'tố cáo' anh là người máy nằm ở chính đôi mắt luôn phát ra ánh sáng màu hổ phách của anh, dẫu cho anh đã đeo kính đen để che bớt đi phần nào độ sáng của nó.
Sau vài thao tác với giao diện nổi và tiện tay mở sẵn một tệp hình ảnh lập thể trên bàn họp, anh ta quay sang và bắt đầu giới thiệu về bản thân mình:
"Chào hai đứa. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên mà ba chúng ta chính thức gặp nhau. Vậy nên, anh nghĩ một lời giới thiệu ngắn gọn là điều cần thiết vào ngay lúc này. Anh là Buran 1, tên thật là Arnaldo Méndez. Anh là đối tượng thử nghiệm duy nhất của dự án BURAN với mục tiêu chính là cơ khí hóa cơ thể con người. Hiện tại, anh được L.A.B giao cho trọng trách làm chỉ huy của phi thuyền ELE-SP006. Nhiệm vụ chính là đảm bảo phi thuyền này được vận hành một cách trơn tru, hiệu quả; còn lại là tìm ra nguyên nhân phía sau cuộc đại thảm họa mà chúng ta vừa mới trải qua."
"Dạ. Em chào anh. Tên em là Phạm Tuân, còn cô bạn sau lưng em tên là Valentina Tereshkova. Bọn em đã từ bỏ mã số định danh từ rất lâu rồi nên sẽ rất vui nếu anh gọi tụi em bằng hai cái tên mới. Hân hạnh được biết đến anh ạ."
Tuân cố gắng hành xử lễ phép nhất có thể theo đúng những gì cậu từng được dạy. Cả hai sau đó lại gần bàn họp để nhìn rõ hơn những hình ảnh lập thể đang được trình chiếu bên trên đó. Trước mắt họ là mô hình ba chiều của phi thuyền ELE-SP006. Tuân chăm chú quan sát thật kỹ sơ đồ mặt cắt cấu trúc con tàu; từng khoang một hiện ra với độ chi tiết gần như tuyệt đối. Trong khi đó, Valentina lặng lẽ nép sau lưng Tuân. Nỗi ám ảnh người lớn khiến cô cảm thấy cứng đơ người lại, đầu óc chẳng thể kiểm soát hành vi của mình một cách bình thường được nữa.
Giọng nói trầm đục của Arnaldo cất lên, cắt ngang sự im lặng:
"Vậy anh sẽ đi nhanh vào vấn đề cần họp nhé. Trước mặt chúng ta là sơ đồ mô phỏng cấu trúc phi thuyền ELE-SP006. Hiện tại, hai trong số bốn động cơ tên lửa của phi thuyền đã cạn kiệt năng lượng sau cú tăng tốc vào lần trước. Chúng ta chỉ còn lại hai động cơ đảm nhận việc di chuyển liên hành tinh mà thôi. Một lát anh sẽ kích hoạt phi hành một lần nữa và dự kiến là chúng ta sẽ tiến vào quỹ đạo của Titan vào rạng sáng sớm ngày mai.
"Theo thông tin mà anh thu thập được, Liên Hợp Quốc đã từng phóng một phi thuyền liên sao không người lái bay đến vệ tinh Titan để xây dựng một trạm quan trắc vũ trụ theo yêu cầu của L.A.B. Vì thế chúng ta sẽ bay đến đấy – lấy phi thuyền mới và bỏ lại phi thuyền cũ. Ngay khi hạ cánh, anh sẽ vào bên trong để sao lưu lại dữ liệu mà trạm quan trắc thu thập được nhằm phục vụ cho chuyến hành trình sắp tới. Anh cần hai em vận chuyển đồ đạc cùng toàn bộ các trang thiết bị từ phi thuyền này sang phi thuyền kia để tận dụng tối đa những vật dụng còn sót lại. Hai em đã rõ rồi chứ?"
"Dạ. Rõ rồi ạ." Tuân gật đầu trả lời.
"Tiện đây," Arnaldo quay sang phía Tuân, tông giọng bỗng trở nên nặng nề, "anh cực kỳ phê bình hành động lúc đó của em nhé Tuân. Em không nhận ra việc mình làm không chỉ gây nguy hiểm cho chính em mà còn đe dọa đến sự an toàn của những người khác trên tàu nữa sao? Em đã có thể khiến phi thuyền này gặp tai nạn khi cứ liên tục đấm và đá vào cánh cổng sau như vậy. Hãy nhìn vào cánh cửa phòng điều khiển mà xem. Nó đâu còn nguyên vẹn như lúc trước đâu, đúng chứ? May mắn là mọi chuyện đều đã ổn và bản thân em vẫn còn sống sót. Nhưng, cả hai cần phải nhớ rằng, hai đứa được tạo ra với sứ mệnh giải cứu Trái Đất. Chúng ta đang gánh trên vai hy vọng của toàn nhân loại. Đó là nghĩa vụ, và cũng là trách nhiệm được trao cho mỗi chúng ta. Đừng phí hoài sinh mạng của mình một cách vô nghĩa như vậy thêm bất cứ lần nào nữa!"
Ngay khi Arnaldo nói xong, Valentina bất giác run lên từng cơn sợ hãi. Cô liền cụp mặt xuống đất, hai bàn tay bấu chặt lấy đôi bờ vai. Tuân lúc ấy đang buồn vì bị quở trách nên đã không hề nhận ra cảm xúc của cô bạn mình.
"Em xin lỗi. Hành động bộp chộp của em đã khiến cả hai phải lo lắng nhiều rồi. Em chắc chắn sẽ trưởng thành hơn... để không làm liên lụy tới mọi người nữa."
"Thật mừng là em còn sống." Arnaldo dịu giọng. "Thảm họa vừa qua đã cướp đi của chúng ta quá nhiều thứ rồi. Anh không muốn phải chứng kiến thêm bất kỳ sự mất mát nào nữa cả. Mong rằng sau chuyện này, ba chúng ta sẽ cùng ngồi lại với nhau để học cách trở thành những người đồng đội đúng nghĩa hơn."
Arnaldo tiến lại gần để bắt tay với cả hai. Đứng trước thân hình cao lớn của anh, Tuân bỗng khựng lại mất vài nhịp. Màn xã giao diễn ra bình thường cho đến khi Arnaldo quay sang và chìa tay về phía Valentina. Cô nàng lúc ấy bỗng hét toáng lên và quay người chạy biến đi mất, để lại hai gã đàn ông ngơ ngác chưa kịp hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Tuân mất một lúc mới chợt giật mình đuổi theo thì khi ấy Valentina đã về đến phòng và khóa trái cửa mất rồi. Ở bên trong, cô bé ngồi thụp xuống sàn. Ngón tay bấu chặt vào đôi bờ vai run rẩy đến bầm tím. Hàm răng trên cố cắn thật chặt lấy bờ môi dưới để ngăn cản nỗi sợ hãi sắp phát tiết ra từ tận tâm can. Những ký ức ám ảnh liên tục ùa về như lớp sương mù đặc quánh dần lấp đầy tâm trí cô và siết nghẹn cô đến nghẹt thở.
"Valentina, mở cửa ra đi. Là tớ, Tuna nè. Có tớ đây rồi, cậu đừng sợ hãi nữa. Tụi mình nói chuyện với nhau một chút nhé." Tuân đập cửa và nói to vào bên trong.
"Để tớ một mình đi Tuna. Xin cậu đấy. Để tớ một mình một chút thôi..."
Nghe tiếng trả lời yếu ớt vọng ra ở sát bên, Tuân biết Valentina lúc này đang ngồi ngay phía sau cánh cửa. Cậu dừng lại, tựa lưng ngồi bệt xuống sàn và ngước mắt nhìn lên trên trần tàu. Những mảng ký ức hai đứa từng trải qua cứ thế luân phiên xuất hiện trong tâm trí. Có cái thì đẹp đẽ lung linh, có cái lại xót xa buồn bã. Tất cả đan xen vào nhau khiến Tuân rơi vào một mạch hồi tưởng tưởng chừng không bao giờ kết thúc.
Trải qua vài phút giây thinh lặng, cậu quyết định mở lời và nói vọng ra đằng sau để Valentina dễ dàng nghe thấy:
"Cảm giác này thân thuộc quá nhỉ. Nó làm tớ nhớ lại cái hôm cậu chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật hồi cả hai tụi mình còn nhỏ. Tớ nhớ rõ ngày hôm ấy, cậu đã dùng năng lực hạ gục cả đám bảo vệ to cao, rồi chui vào trong đường ống thông gió mà cậu và tớ từng phát hiện ra để lẻn vào phòng của tiến sĩ Tiên. Tớ đã suýt hét toáng lên khi mở tủ đồ ra và thấy cậu ngồi co ro bên trong đó. Vậy là sau đấy tớ đành ngồi trước cửa tủ y như thế này hàng giờ liền để ngăn đám người đó phát hiện ra cậu, rồi còn phải kiếm chuyện gì nói để cậu bớt sợ hãi nữa chứ. Haha. Tớ nhớ là tụi mình đã cười phá lên thật to khiến cậu bị bọn chúng phát hiện ra và nắm đầu lôi trở lại phòng mổ. Lũ khốn đó quá quắt thật, Vale nhỉ?"
Valentina không trả lời. Tuân được đà tiếp tục câu chuyện độc thoại của mình:
"Tớ biết... những gã đó đã đối xử với cậu vô cùng tồi tệ. Bọn chúng là một lũ vô nhân tính và độc ác. Tớ vẫn còn thấy sốc khi nhớ lại cái lần cậu kể tớ nghe về những điều chúng từng làm trên cơ thể cậu. Lũ khốn đó xứng đáng phải chết hàng trăm, hàng vạn lần thì tớ mới hả dạ được. Vậy nên, Valentina này, tớ hoàn toàn thấu hiểu được cái nỗi sợ hãi người lớn mà cậu đang mang.
"Tớ cũng tình cờ biết được rằng dự án VOSTOK có rất nhiều đối tượng thử nghiệm thất bại, và... có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết. Nhờ điều này mà tớ nhận ra rất nhiều thứ, Vale ạ. Rất rất nhiều. Cậu biết không, hồi còn nhỏ, tớ đã từng có rất nhiều bạn. Thế mà dần dần theo thời gian, từng người trong số họ cứ lần lượt biến mất đi mà không ai để lại một lời từ biệt. Ai cũng nói với tớ, nào là bọn họ đã được người khác nhận nuôi, rồi nào là bọn họ đang có một cuộc sống rất hạnh phúc với gia đình mới ở Trái Đất.
"Thế nhưng... tụi mình đâu có ngu, đúng không Vale? Khịt...
"Tụi mình biết cả chứ. Số phận của những người đó, cũng như số phận của chính chúng ta sẽ ra làm sao một khi cả hai không còn giá trị gì với bọn chúng nữa. Sống trong một môi trường tàn nhẫn như thế, việc sợ hãi người lớn cũng là một điều rất dễ hiểu thôi.
"Tuy nhiên, điều quan trọng mà tớ muốn nói ở đây, là cho dù tụi mình đã phải trải qua một giai đoạn tuổi thơ tàn khốc đến như vậy, thì sau tất cả, tớ với cậu vẫn còn có nhau, Vale à. Tụi mình đã cùng nhau thoát khỏi chốn địa ngục ấy, và tụi mình buộc phải tiến bước về phía trước để tiếp tục sống sót. Nên là, cậu hãy cứ khóc cho thỏa thích đi, rồi khi nào sẵn sàng thì hãy cho anh Arnaldo một cơ hội nhé. Tớ sẽ ra và nói chuyện trực tiếp với anh ấy. Tớ tin rằng ảnh không có ý đồ xấu đâu, chỉ là ảnh chưa hiểu hết về hai tụi mình mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store