ZingTruyen.Store

Quả Cấm - The Pomegranate

Chương 1.5

LorDLiuty

Valentina hắng giọng, đánh thức tâm trí Tuân đang treo lơ lửng đâu đó giữa những chòm sao. Cậu giật mình dứt ánh mắt ra khỏi tấm kính, định thần lại và vội vàng nhấn nút cho thang máy tiếp tục di chuyển.

"Xin lỗi nha. Tớ không ngờ vũ trụ ngoài kia lại huyền ảo tới như vậy. Giờ thì tớ tin đây không phải là một giấc mơ nữa rồi. Đó giờ tớ với cậu mới chỉ nhìn thấy Mộc Tinh ở khoảng cách rất xa thôi nhỉ. Đúng là khi được chiêm ngưỡng tận mắt thế này thì mới cảm nhận được hết cái sự hùng vĩ của nó mà." Tuân hào hứng vừa nói vừa khua tay múa chân để diễn giải.

"Cậu lúc nào cũng có thể lạc quan được nhỉ, Tuna. Tớ ganh tị với cậu thiệt đấy." Valentina đánh mắt nhìn sang Tuân và thở hắt ra một hơi. "Từ lúc lên tàu cho tới giờ, tớ không có tí tâm trạng nào để vui vẻ được luôn ấy."

Tiếng ting vang lên và cả hai cùng bước ra ngoài. Tuân bỗng đi chậm lại, giọng chùng xuống, nhưng vẫn mang trong đó cái sự chân thành quen thuộc.

"Đừng cố gắng tự gánh lấy mọi thứ một mình nữa, Vale à. Không phải chính cậu nói với tớ rằng mọi chuyện đều đã qua rồi sao. Tụi mình cần phải tiếp tục bước đi trong chuyến hành trình sắp tới. Không chỉ phải sống bằng mọi cách, mà tụi mình còn phải sống sao cho nó thật ý nghĩa nữa."

Nói đoạn, Tuân quay qua nắm lấy bờ vai Valentina.

"Có tớ ở đây, cậu chắc chắn sẽ không phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa đâu. Tớ không biết anh người máy kia liệu là người như thế nào, nhưng tớ chắc chắn anh ấy sẽ là một người tốt. Hãy tin tưởng vào những người đồng đội của cậu, được chứ? Hứa với tớ điều đó đi."

Valentina miễn cưỡng gật đầu chấp nhận. Trong tâm trí cô tuy vẫn còn chất chứa khá nhiều ưu tư, nhưng nhờ có Tuân mà những nỗi lòng ấy đã vơi bớt đi phần nào.

"Mà thiết bị hình tròn xoay quanh phi thuyền là cái gì vậy Vale? Tớ không nhớ là đã từng nhìn thấy nó trước đây."

"Đó là cổng gia tốc mà tớ kể với cậu đấy Tuna. Có vẻ như phi thuyền và cánh cổng đó có một kết nối từ tính với nhau. Nhờ vậy mà giờ đây chúng ta có thể thực hiện phi hành bất cứ lúc nào chúng ta muốn rồi."

"Tuyệt quá. Vậy điều cần làm bây giờ là xác định điểm đến tiếp theo mà thôi."

Ngay lúc bọn họ đang trò chuyện say sưa thì cánh cửa phòng điều khiển trước mặt bật mở. Bên trong tắt đèn tối om khiến cả hai cảnh giác cao độ và những câu nói dở dang lập tức chìm vào quên lãng. Tuân nheo mắt nhìn xung quanh và chợt khựng lại khi nhận ra sự có mặt của một bóng người ngồi bất động trên ghế lái. Bóng lưng ấy chầm chậm xoay ghế lại, để lộ một cặp mắt sáng rực màu hổ phách – cái dấu hiệu quen thuộc mà Tuân đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên cậu bước chân lên phi thuyền. Dẫu cho căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, bao trùm lấy không gian một sự tĩnh mịch u ám đến rợn người, thì ánh sáng từ đôi mắt anh ta vẫn không hề bị bóng tối lay động. Chúng khiến cho Valentina và Tuân phải dồn mọi sự chú ý vào đấy. Để rồi khi bầu không khí dần trở nên khó xử, một giọng nói trầm ấm cất lên xua tan đi cái lạnh lẽo ẩn hiện bên trong căn phòng:

"Mừng em không sao, Soyuz 4."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store