ZingTruyen.Store

Quả Cấm - The Pomegranate

Chương 1.4

LorDLiuty

Tuân đặt chân xuống giường. Sàn tàu bằng kim loại khiến hơi lạnh nhanh chóng đột kích vào từng giác quan. Cậu bất giác rụt chân lại, rồi mới dồn sức đứng dậy, loạng choạng bước đi. Trọng lực trên tàu nhẹ hơn ở dưới mặt đất khiến cậu cảm thấy hơi mất thăng bằng một tẹo. Cậu phải lấy tay vịn vào các thiết bị xung quanh thì mới có thể dễ dàng tiến về phía trước.

Ngay khi đến nơi, Tuân nhanh chóng vớ lấy một quả cầu thời trang rỗng và ấn thẳng vào giữa ngực mình. Bộ đồ bệnh nhân liền bị hút vào bên trong, và cậu tiện tay ném nó vào lồng giặt trước khi ngắm kỹ cơ thể trần trụi của mình trước gương. Mọi thứ giống hệt với những gì cậu suy đoán. Toàn bộ vết thương mới trên người đều đã lành lặn trở lại, chỉ có duy nhất vết sẹo cũ trên ngực trái là vẫn nằm im ở đó không hề bị mờ phai.

Tuân thử cắn thật mạnh vào cánh tay khiến nó bật máu và để lại một vết lõm sâu của hai hàm răng. Thế nhưng, chỉ vài giây sau, vết thương bắt đầu khép miệng và làn da cũng dần phục hồi trở lại như cũ. Cơn đau nhanh chóng biến mất, chỉ còn râm ran một vài cảm giác ngứa ngáy do vừa mới mọc da non mà thành.

"Vậy ra đợt thí nghiệm cuối cùng mà họ nói đến chính là cấy những con nanobot này vào cơ thể mình. Chúng hoạt động giống như một liều thuốc tiên vậy." Tuân nhíu mày, nghĩ thầm.

Cậu không bận thắc mắc thêm nữa mà lập tức bước thẳng vào trong buồng tắm. Thiết bị này bao gồm ba chức năng chính: xả nước, làm sạch nhanh và làm sạch sâu. Cậu nhấn nút khởi động chế độ làm sạch nhanh, và thiết bị liền thực hiện quy trình được lập trình sẵn bên trong hệ thống. Từng dòng nước, từng bọt khí mát lạnh lướt qua cơ thể, nhẹ nhàng cuốn trôi những dòng ký ức vẩn đục cứ mãi bám víu lấy nơi tâm trí.

Hoàn tất xong, Tuân nhanh chóng bước ra ngoài và mặc lên người bộ đồ vũ trụ IVA. Bộ đồ này ôm sát cơ thể như một lớp da thứ hai giúp cách nhiệt và ngăn các tia vũ trụ xuyên thấu vào trong gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của phi hành gia. Khi kết hợp với mũ bảo hộ chuyên dụng, IVA sẽ trở thành IEVA – một trang phục có thể sử dụng linh hoạt cả ở bên trong lẫn ở bên ngoài phi thuyền trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhờ khả năng co giãn tuyệt vời cùng với lớp đệm khí êm nhẹ, IVA vừa mang lại cảm giác thoải mái khi vận động, vừa có khả năng bảo vệ tốt cho phi hành gia. Điều này giúp nó trở thành bộ đồ được rất nhiều người ưa chuộng khi tham gia vào các nhiệm vụ du hành không gian.

Sau khi mặc xong, Tuân khoác ngoài một chiếc áo hoodie mỏng, mặc thêm một chiếc quần đùi và xỏ vào chân đôi giày thể thao gọn nhẹ trước khi hít lấy một hơi thật sâu và ép bản thân phải nở nụ cười thật tươi trở lại.

"Mình phải sống. Nhất định phải sống."

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ nguyên tử được gắn trên cửa ra vào. Bây giờ đã là 18 giờ 05 phút tối ngày 03 tháng 03 năm 2150. Tất nhiên đây là giờ ở Trái Đất. L.A.B đã lấy mốc thời gian ở ngay kinh tuyến 0 độ, hay chính xác hơn là ở đài thiên văn Greenwich, Anh làm mốc thời gian chuẩn cho toàn bộ hoạt động trên phi thuyền.

"Ngoài vũ trụ thì liệu giờ giấc có còn quan trọng không ta?" Tuân thầm nghĩ, sau đó bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa bật mở. Tuân đi về phía tay phải theo lời Valentina chỉ dẫn. Phòng y tế nằm ở tầng trên của phi thuyền, cùng bên với phòng ăn và đối diện là hai phòng ngủ của nam và nữ. Diện tích tầng này không quá lớn nên chỉ cần bước vài bước là đã có thể đi tới được những căn phòng còn lại. Cánh cửa nhà ăn tự động mở ra và bên trong Valentina đang ngồi tại bàn đợi sẵn. Trước mặt cô là hai túi thức ăn dạng lỏng đã được hâm nóng và một viên thuốc thực phẩm chức năng giúp cung cấp đầy đủ các loại vitamin còn thiếu. Khi nhìn thấy Tuân, cô liền đứng dậy và đỡ cậu ngồi vào ghế.

"Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa? Việc đi lại không gặp khó khăn gì chứ?" Valentina hỏi.

"Chỉ gặp khó khăn một chút lúc ban đầu thôi. Giờ thì ổn hơn rồi." Tuân trả lời.

Dạ dày trống rỗng suốt mấy ngày qua khiến Tuân lập tức ngấu nghiến mọi thứ đang có trên bàn. Ngay khi ăn xong, Valentina liền đứng dậy dọn dẹp rồi mau chóng dẫn cậu đến phòng điều khiển – nơi mà người đồng đội còn lại của họ đang chờ. Cả hai cứ thế im lặng bước đi mà không nói lấy với nhau một lời khiến bầu không khí bỗng dưng trở nên khó xử. Biết nhau đã ngần ấy năm, Tuân hiểu rằng tâm trí Valentina lúc này đang chất chứa rất nhiều cung bậc cảm xúc hỗn loạn. Hầu hết trong số đó là những lo lắng và áp lực mà cô nàng tự áp đặt lên bản thân mình.

Bản chất Valentina là một cô gái nhút nhát, yếu đuối và có cái nhìn tiêu cực đối với mọi việc xảy ra xung quanh. Những cuộc thí nghiệm tàn bạo đã khiến cô thu mình lại và tự tách biệt với những đứa trẻ khác. Không ai kết bạn với cô, và cũng chẳng ai để tâm đến một cô gái lập dị như thế.

Tất cả chỉ thay đổi kể từ ngày mà Tuân xuất hiện.

Nhờ vào sự nhiệt tình và tính cách lạc quan vô bờ bến của cậu, Valentina từ từ mở lòng mình ra và bộc lộ cảm xúc cá nhân nhiều hơn. Thế giới trong mắt cô khi ấy dần trở nên ngập tràn màu sắc. Cô đã bấu víu lấy Tuân như thể một người chết đuối vớ được cọc, như thể một con tàu lạc lối được ánh sáng từ ngọn hải đăng soi tỏ con đường.

Đối với cô, Tuân vừa là một người bạn, vừa là một người thân trong gia đình mà cô không thể đánh mất. Tuân cũng xem Valentina như một cô em gái bé bỏng mà bản thân hết mực yêu thương. Cậu luôn sẵn sàng đứng ra che chở mỗi khi cô bị bắt nạt, luôn kiên nhẫn ngồi lại động viên pha trò mỗi khi cô buồn. Cả hai cứ thế đối xử với nhau bằng mối tình thân giữa hai người anh em ruột thịt, cùng nhau trải qua một giai đoạn tuổi thơ dữ dội và cùng nắm tay nhau đi qua những căn hầm tăm tối nhất của cuộc đời.

Mọi chuyện tiếp đó diễn tiến quá nhanh. Chỉ trong một đêm, tất cả những gì từng quen thuộc với cả hai bỗng chốc hoàn toàn biến mất, và cuộc sống của họ thay đổi một cách chóng mặt. Mới ngày nào cả hai còn phải gồng mình chịu đựng những cơn đau tưởng chừng không có hồi kết, vậy mà giờ đây họ đã cùng nhau bước những bước chân đầu tiên đến phía ánh sáng ở cuối đường hầm.

Liệu sẽ có điều gì đón chờ họ ở nơi phát ra ánh sáng đó? Liệu nó sẽ dẫn cả hai đến một thảo nguyên tươi xanh mát lành hay lại là một đường hầm thâm sâu tăm tối khác? Chúng ta không ai có thể đoán định trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Tuân muốn bắt chuyện với Valentina nhưng mãi không biết mở lời thế nào. Cả hai cứ thế im lặng bước đến thang máy được kết nối với tầng dưới. Phi thuyền ELE-SP006 có cấu trúc hai tầng riêng biệt. Tầng trên là khu vực sinh hoạt bao gồm phòng y tế, phòng ăn và hai phòng ngủ tách biệt dành riêng cho nam và nữ. Còn tầng dưới là khu vực vận hành phi thuyền với những căn phòng quan trọng như phòng điều khiển, phòng tiếp nhiên liệu và phòng thay đồ vũ trụ EVA. Hai tầng kết nối với nhau thông qua một chiếc thang máy trong suốt cho phép người bên trong có thể nhìn ngắm toàn bộ thế giới bên ngoài.

Valentina nhấn nút. Cánh cửa thang máy vừa bật mở thì cũng là lúc ánh mắt Tuân bừng sáng lên thấy rõ. Cậu chạy nhanh vào bên trong. Bàn tay không ngừng khám phá mọi ngóc ngách với sự vui mừng và phấn khích hệt như một đứa trẻ con nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình. Nơi đây chính xác là một món quà tối thượng mà mọi tín đồ đam mê thiên văn đều ao ước được đặt chân đến – một vị trí đắc địa có thể ngắm nhìn toàn cảnh vũ trụ xa ngút tầm mắt mà không bị bất cứ vật thể nào cản trở tầm nhìn. Tuân tự tin bản thân mình có thể đứng trong thang máy này cả ngày mà không biết chán, và cậu đang cực kỳ háo hức chờ đợi khoảnh khắc cái viễn cảnh đó xảy ra.

Khi mới xuống được nửa đường, Tuân bất chợt nhấn dừng thang máy rồi áp sát mặt vào tấm kính mong nhìn rõ hơn khung cảnh vũ trụ bao la. Cậu nhớ lại ngày hôm ấy, thông qua ô cửa sổ tròn nhỏ, thế giới bên ngoài khi đó chỉ là một địa ngục ánh sáng đầy chết chóc. Ấy mà giờ đây, thông qua chiếc lồng kính trong suốt này, cảnh tượng trước mắt cậu bỗng trở nên choáng ngợp đến nghẹt thở. Những tia nắng tàn dư từ vụ nổ Mặt Trời hắt sáng về hướng Mộc Tinh như đang tô điểm cho ánh hào quang của hành tinh này thêm phần rực rỡ. Giống như khoảnh khắc một nhà thám hiểm mở tung chiếc rương kho báu đầy ắp đá quý ở bên trong, trước mắt Tuân, Sao Mộc lấp lánh như một viên hoàng ngọc khổng lồ đang tỏa ra một thứ ánh sáng cám dỗ, khiến cho trái tim của chàng thiếu niên trẻ tuổi dâng trào dòng xúc cảm hạnh phúc. Toàn bộ khung cảnh hiện ra như một bức tranh tả thực về sự giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, nơi ánh sáng của cái chết bị chính dáng hình vĩ đại của Mộc Tinh chặn lại hoàn toàn.

Dẫu phi thuyền đã cách Sao Mộc một khoảng khá xa, nhưng Tuân vẫn nhìn thấy rõ các dải khí hậu màu trắng và nâu xen kẽ lẫn nhau bao quanh lấy vùng xích đạo khổng lồ của hành tinh. Nhìn chếch xuống nam bán cầu, cậu dễ dàng nhận ra Vết Đỏ Lớn vẫn thường xuyên được nhắc đến trong những cuốn sách thiên văn mà cậu từng đọc. Thứ ấy thực chất là một cơn bão có đường kính lớn gấp từ hai cho đến ba lần đường kính Trái Đất và tạo nên một vùng khí hậu hỗn loạn tồn tại đến nay gần 500 năm.

Càng biết nhiều về Mộc Tinh, Tuân càng vui sướng siết bao khi có cơ hội để xác minh những thông tin mà mình đã biết. Đồng tử cậu giãn căng hết cỡ, miệng há hốc đầy vui sướng trước vẻ đẹp tráng lệ đang hiện diện ngay trước mắt mà quên bẵng đi sự tồn tại của cô bạn thân ở đằng sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store