Chương 1.3
Valentina vừa xoa lưng Tuân, vừa thì thầm vào tai cậu một tông giọng nhỏ nhẹ đủ cho cả hai có thể nghe thấy:
"Cậu may mắn lắm đấy. Tớ nghe anh người máy nói rằng chỉ cần chậm một chút nữa thôi là tia bức xạ đã có thể giết chết cậu hệt như những gì nó đã làm với những người ở L.A.B rồi."
Cô bé ngập ngừng một chút rồi tiếp tục, giọng vẫn nhỏ nhẹ:
"Lúc ấy, phi thuyền vừa kịp tiến vào cổng gia tốc và thoát khỏi tầm ảnh hưởng của vụ nổ Mặt Trời, cứu lấy cậu một bàn thua trông thấy. Anh người máy còn nói cậu may mắn sống sót được là nhờ cấu trúc cơ thể đã được cải tiến rất nhiều thông qua những cuộc thí nghiệm khác nhau, đặc biệt là sự hiện diện của các nanobot. Chính chúng đã giúp cậu vượt qua lằn ranh sinh tử và còn sống đến giờ phút này."
Ánh mắt Valentina thoáng đượm buồn. Cô muốn trách mắng Tuân vì hành vi khờ dại của cậu, nhưng từ ngữ cứ mãi không thể tuôn ra. Sự căng thẳng hai ngày vừa qua đè nặng lên tâm trí khiến tấm thân vốn gầy gò nay lại càng trở nên tiều tụy. Mọi thứ cứ dồn dập ập tới, chẳng để cho cô bé có lấy một giây phút nghỉ ngơi. Sự im lặng hòa cùng với tiếng thở dài khiến bản thân Tuân cảm thấy vô cùng tội lỗi.
"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Vale." Tuân khẽ nói. "Tớ đã không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình. Thật khó để có thể ngồi im tại chỗ và không làm gì khi nhìn thấy người thân của mình ra đi một cách tàn nhẫn ngay trước mắt như vậy."
Nói đến đây, khung cảnh trình chiếu trên màn hình nhỏ khi ấy lại hiện về rõ nét trong tâm trí cậu. Sức nóng tỏa ra bên trong căn phòng, tiếng thét ai oán của những người xung quanh, thậm chí ngay cả mùi thịt cháy Tuân cũng đều có thể hình dung rất rõ.
"Còn lời trăn trối vào lúc đó là sao? Tiến sĩ Giáng Tiên nhắn gửi đến hai người còn lại ư? Hay... cô ấy là mẹ của mình?" Cậu lặng người. "Không thể nào! Chẳng phải cô ấy chỉ là người phụ trách dự án của mình thôi sao?"
Những dòng suy nghĩ ấy cứ quay cuồng trong đầu óc Tuân cho đến khi cậu sực nhận ra là bản thân vẫn đang ôm chặt Valentina trong vòng tay. Cậu vụng về đẩy vai cô nàng rồi ngoảnh mặt sang nơi khác nhằm che giấu đi sự bối rối và xấu hổ trên khuôn mặt.
Valentina lúc này đã ngừng khóc. Đôi mắt xanh tím đậm của cô giờ đây trở nên trong vắt hệt như bầu trời đêm âm u vừa mới trải qua một cơn mưa rào. Trong đôi mắt ấy ánh lên muôn vàn tia sáng lấp lánh, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài ngôi sao băng lướt qua. Vầng trán rộng cùng hàng lông mày thanh tú khiến cô toát lên một vẻ thông minh, lanh lợi không hề kém cạnh với bạn bè đồng trang lứa. Bờ môi hồng chúm chím cùng chỏm mũi bé xinh xinh khéo léo hoàn thiện nốt những đường nét dễ thương trên gương mặt bầu bĩnh của cô. Valentina khẽ lau đi hai hàng nước mắt đã khô trên gò má. Mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ khẽ đung đưa theo từng cử động nhẹ nhàng.
"Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi? Còn đau nhức hay khó chịu ở đâu nữa không?" Valentina hỏi.
"Tớ ổn hơn rồi." Tuân đáp, cố nặn ra một nụ cười. "Chú cá ngừ này còn phải vẫy vùng nơi đại dương bao la rộng lớn. Làm sao có thể chết lãng xẹt như thế được?"
Dứt lời, như thể để chứng minh bản thân đã hồi phục hoàn toàn, Tuân hít lấy một hơi thật sâu rồi vỗ mạnh vào ngực mấy cái. Nào ngờ đâu, lực tay hơi mạnh khiến cậu bị sặc rồi ho húng hắng liên tục đến nỗi Valentina đang lo lắng cũng phải phì cười.
Sau màn thể hiện đầy xấu hổ, Tuân giờ mới có dịp quan sát kỹ hơn những đồ vật bày biện xung quanh. Cậu hiện đang ngồi trên một chiếc giường bệnh đặt trong một căn phòng trắng toát hệt như những căn phòng thí nghiệm ở Hỏa Tinh mà cậu và Valentina từng phải trải qua. Chính giữa là ba chiếc kén y tế chụm đầu vào nhau như những cánh hoa, với hệ thống ống dẫn chằng chịt chạy dọc lên trên trần phòng. Tuân trước đó đã được điều trị tại một trong ba chiếc kén và vừa mới được chuyển ra giường bệnh trong khoảng thời gian cách đây không lâu.
Đồng bộ với ba chiếc kén y tế là ba buồng nhộng sinh hóa được đặt dựng đứng thành một hàng ở góc phòng. Bên trong chứa đầy dung dịch đặc biệt giúp hỗ trợ sự sống cho những thành viên bị thương quá nặng và không thể thực hiện các chức năng cơ thể một cách bình thường được nữa. Ngoài ra, mỗi buồng còn được tích hợp hệ thống cấp đông và rã đông tự động, cho phép người nằm bên trong tiến vào trạng thái đóng băng hoàn toàn nhằm giúp họ vượt qua những chặng du hành dài lê thê trong không gian, hoặc nó cũng có thể là một chiếc phao cứu sinh cứu sinh cứu lấy chính họ khi phải đối mặt với các tình huống sinh tử có thể xuất hiện bất kỳlúc nào.
"Đã xảy ra chuyện gì trong lúc tớ hôn mê vậy Vale? Với cả... anh người máy là ai? Tớ nghe cậu nhắc đến anh ấy nãy giờ." Tuân hỏi.
"Anh người máy là người ngồi trước tụi mình ngay khi phi thuyền cất cánh á, cậu nhớ không? Ảnh và hai chúng ta giờ đây là những người duy nhất còn sống sót thôi Tuna à. Toàn bộ nhân loại đều đã chết hết ngay khi biến cố kinh hoàng kia xảy ra rồi."
"Gã thanh niên bí ẩn lúc đó là một người máy ư!?" Tuân ngạc nhiên thầm trong bụng, trong khi Valentina tiếp tục lời nói của mình.
"Cậu hôn mê cũng hơn hai ngày rồi đấy. Lúc cậu liều mạng chạy ra khỏi phòng, tớ cũng định đuổi theo để kéo cậu lại mà bị anh người máy ngăn cản nên là đành phải ngồi im tại chỗ. Lát sau thì tên lửa đẩy bị tách ra, còn phi thuyền tụi mình thì tiếp tục bay về hướng chiếc cổng gia tốc ở phía trước. Ngay khi con tàu chạm vào cánh cổng là nó liền bay với một tốc độ khủng khiếp luôn ấy, tầm đâu gần một phút thì nó dừng lại bên mặt tối của Sao Mộc rồi anh người máy đã cho tàu neo đậu ở đấy vài hôm chờ cậu khỏe lại trước khi lái nó bay sang hành tinh tiếp theo."
"Vậy là mém tí nữa thì tớ không thể ngồi ở đây được rồi." Tuân cúi đầu, giọng nghẹn lại. "Tớ thật dại dột quá... Xin lỗi nhé, Valentina."
Lời xin lỗi lí nhí của Tuân đã được Valentina nghe rõ mồn một. Cô cũng không buồn giận với cậu làm gì. Dẫu sao, Tuân cũng không phải là một kẻ vô trách nhiệm hay một gã khờ chỉ biết đâm đầu đi tìm chỗ chết. Những gì xảy ra vào ngày hôm ấy đã đủ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.
"Mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi. Đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Việc cậu còn sống và bình an như bây giờ coi như cũng là một điều may mắn."
Cô hít vào một hơi thật sâu, rũ bỏ trạng thái ủ dột trên gương mặt:
"Hiện tại thì cường độ bức xạ đã suy giảm đáng kể và tụi mình đang trên đường bay tới vệ tinh Titan của Sao Thổ. Tớ nghe nói phi thuyền này chỉ được thiết kế để trốn thoát khẩn cấp mà thôi, còn phi thuyền chính thì hiện đang đậu ở Titan cơ. Đấy là lý do vì sao mà tụi mình sẽ cần phải tới đó trước."
Valentina im lặng. Cô khẽ quơ tay về hướng cốc nước đặt ở trên bàn. Chiếc cốc liền bay lên cao, lơ lửng trong không trung như bị một lực vô hình kéo đi, sau đó nhẹ nhàng hạ cánh vào lòng bàn tay Tuân đang chìa ra đón lấy nó.
"Cậu uống nước đi, rồi còn tắm rửa thay đồ nữa. Người cậu hôi như cú rồi đấy. Còn gì thắc mắc thì lát nữa hẵng hỏi anh người máy sau. Chắc cậu có thể tự làm mọi thứ một mình rồi nhỉ?"
Tuân gật đầu. Cậu vốn có một thể trạng hơn người nên Valentina hoàn toàn yên tâm khi để cậu ở lại tự mình chăm sóc bản thân. Cậu đưa ly nước lên miệng và nốc cạn trong một hơi. Dòng nước mát chảy xuống cổ họng, trôi dọc thực quản rồi rơi tõm xuống cái đáy dạ dày trống rỗng khiến nó kêu lên một tràng âm thanh ọc ọc rõ to.
Valentina mỉm cười, đứng dậy cầm theo cốc nước mà Tuân vừa uống rồi ân cần dặn dò:
"Chắc hẳn cậu đói lắm rồi. Tắm rửa nhanh nhanh rồi còn đi đến phòng ăn nhé. Tớ sẽ qua đó trước để hâm lại một ít đồ ăn. Cậu chỉ cần bước ra khỏi phòng, rẽ tay phải và đi một xíu là tới. Nhớ là phải đi cẩn thận đấy, cậu chỉ vừa mới hồi phục lại mà thôi."
Nói xong, Valentina tiến đến chỗ chậu nước mà cô đã vô tình đánh rơi tại lối ra vào. Cô định lau người cho Tuân, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu tỉnh dậy sau cơn hôn mê đã khiến cô bất ngờ đánh rơi cái chậu trên tay xuống sàn và làm cho nước bên trong bắn văng tung tóe. Giờ đây, ngay ngưỡng cửa là một đống chất lỏng bầy hầy.
Cô hít một hơi. Đôi bàn tay mảnh mai khẽ đung đưa về phía trước, nhẹ nhàng như một người nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc giao hưởng tấu lên những khúc nhạc du dương êm đềm. Các tia nước vương vãi khắp nơi từ từ tụ lại thành một vũng lớn rồi ngoan ngoãn chảy ngược trở lại vào bên trong chậu. Chiếc khăn bông khẽ lau đi vài vệt nước còn sót lại trước khi cả chậu và khăn cùng bay về tay Valentina.
Tuân ngồi trên giường, lặng lẽ chiêm ngưỡng mọi chuyện xảy ra với ánh mắt đầy ngưỡng mộ hệt như cái lần đầu tiên cậu nhìn thấy điều đó ở hành lang phòng ăn ngày hôm ấy. Chính khả năng này – cùng một vài tố chất khác – đã giúp Valentina được lựa chọn để trở thành một trong ba người sống sót cuối cùng của nền văn minh nhân loại.
Dọn dẹp xong xuôi, Valentina ngoái lại nhìn Tuân lần cuối trước khi quay người bước ra khỏi phòng. Cậu mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô bạn nhỏ, rồi ngồi bần thần tại chỗ mất một lúc, hít hít ngửi ngửi thử xem cơ thể có hôi thiệt không, sau đó mới quyết định đứng dậy đi tắm.
Nhằm thuận tiện cho việc vệ sinh cơ thể, các kỹ sư đã cho lắp đặt rất nhiều hệ thống buồng tắm tự động bên trong phi thuyền. Mẫu mã ở đây không khác mấy so với loại ở L.A.B nên phi hành đoàn cũng dễ dàng biết cách sử dụng. Ngẫm lại thì, nếu trong phòng EVA hôm đó mà không có sẵn một cái thì có lẽ Tuân đã khó có thể sống sót được đến ngày hôm nay. Cậu thầm cảm ơn vận may của mình vì đã phát huy đúng lúc, kịp thời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store