Phần 23 : Sánh lễ cho em
Buổi chiều hôm ấy, sau khi cả nhà ăn cơm xong, cha mẹ Đỉnh Kiệt mời Hoàng Tinh và cậu ngồi vào bộ bàn gỗ nhỏ ngay gian giữa. Trà nóng được rót ra, hương lá dứa thoang thoảng trong gió.
Cha Đỉnh Kiệt hơi lúng túng, nhưng vẫn nói thẳng:
“Ông… chuyện cưới hỏi… nhà nghèo như tui, không biết phải chuẩn bị ra sao cho xứng với ông.”
Hoàng Tinh đặt chén trà xuống, giọng trầm ổn:
“Cha mẹ đừng lo gì cả. Con xin cưới em Kiệt, thì mọi sính lễ con lo đầy đủ. Con chỉ cần sự đồng ý của hai người.”
Mẹ Đỉnh Kiệt nhìn sang con trai, rồi nhìn Hoàng Tinh, lo lắng xen lẫn xúc động:
“Ông thương nó thiệt lòng chớ?”
Hoàng Tinh quay sang nhìn Đỉnh Kiệt – lúc này đang ngồi sát bên, tay khép nép nhưng ánh mắt lại đầy tin tưởng.
“Dạ.” – Hoàng Tinh đáp. – “Em là người con chọn. Không phải hứng lên mà cưới. Con đã dự tính lâu rồi.”
Cha mẹ cậu nhìn nhau. Họ biết Hoàng Tinh là người làm gì cũng suy tính kỹ lưỡng, nên khi nghe câu đó, mọi lo lắng dường như tan đi.
Cha cậu gật đầu:
“Thôi thì… ông đã quyết vậy, vợ chồng tôi chỉ mong Kiệt có chỗ dựa, sống yên ổn là mừng.”
Hoàng Tinh chắp tay, trịnh trọng:
“Con xin hứa.”
Hoàng Tinh lấy ra một tờ giấy đã ghi sẵn, đặt trước mặt hai ông bà.
“Con xin trình cha mẹ sính lễ mà con đã chuẩn bị.”
Ông mở miệng đọc từng dòng, giọng chậm rãi rõ ràng:
“– Một trăm cây vàng.
– Ba mẫu ruộng tốt vùng Hạ Thuận.
– Một căn nhà ngói đỏ hai gian để cha mẹ ở cho rộng rãi.
– Một khoản bạc để cho em út học hành
– Lễ cưới đủ sính lễ theo quy củ: trầu cau, bánh trái, quần áo, trang sức cho em Kiệt.”
Mẹ Đỉnh Kiệt trợn tròn mắt.
“Trời đất ơi… ông… ông chuẩn bị lớn vậy sao? Chừng đó… cả đời tụi tui cũng chưa thấy!”
Hoàng Tinh chỉ mỉm cười:
“Cha mẹ nuôi em Kiệt gần hai mươi năm. Con cưới em ấy, phải có lễ nghĩa đàng hoàng. Đó là chuyện con phải làm, không phải ban ơn.”
Đỉnh Kiệt nghe mà choáng đến muốn khóc.
Cậu kéo nhẹ ống tay áo ông, thì thầm:
“Ông… nhiều quá… em ngại lắm…”
Hoàng Tinh quay sang, khẽ bóp tay cậu:
“Em không cần ngại. Đây là sính lễ dành cho vợ của ta.”
Đỉnh Kiệt đỏ mắt, ngực nghẹn cả lên.
Cha mẹ cậu bàn lui bàn tới một chút rồi cha cậu nói:
“Ông cho nhiều quá… nhà tui nhận chừng đó coi không phải… Nhưng ông thương con Kiệt thật, thì… tui xin nhận để sau này nó khỏi chịu khổ.”
Hoàng Tinh cúi đầu:
“Cảm ơn cha.”
Mẹ Đỉnh Kiệt hỏi tiếp:
“Còn ngày cưới thì sao ông?”
Hoàng Tinh đáp ngay:
“Con đã nhờ thầy xem. Ngày mười tám tháng sau là đại cát, hợp tuổi cả hai. Con muốn làm rước dâu lớn, cho em Kiệt nở mặt nở mày với xóm làng.”
Mẹ cậu xúc động đến mức lau nước mắt liên tục:
“Nó… nó từ nhỏ đã khổ… giờ được vậy, tôi… tôi mừng lắm…”
Đỉnh Kiệt cũng rưng rưng, đứng lên ôm mẹ từ phía sau.
“Mẹ… mẹ đừng khóc… con… con hạnh phúc lắm…”
Hoàng Tinh nhìn cảnh ấy, ánh mắt dịu lại.
Ông không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra sau nắm lấy tay Đỉnh Kiệt, siết rất nhẹ – như một lời khẳng định rằng quyết định cưới cậu… là điều ông chắc chắn nhất đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store