Ở Giữa Chúng Ta Là Mùa Im Lặng
Chương 6
Từ ngày đầu chương trình phát sóng, dòng chữ "Chỉ 4 suất debut" như một vết hằn trong tâm trí tất cả thực tập sinh. Không phải năm, không phải sáu – chỉ có bốn người được bước lên sân khấu cuối cùng với danh xưng chính thức: idol. Cánh cửa rất hẹp, và mọi người đều biết, khi người này được gọi tên, đồng nghĩa với việc một ai đó khác sẽ bị bỏ lại phía sau.
Và suốt những tháng ngày dài ròng rã, Nut và Hong chưa bao giờ nói đến điều đó một cách nghiêm túc.
Họ chỉ im lặng đi bên nhau, im lặng luyện tập, im lặng quan sát nhau sau mỗi vòng thi, sau mỗi lần sát vai cạnh tranh. Nhưng giữa cái im lặng ấy là một thứ kết nối âm thầm mà rõ ràng – giống như hai đường thẳng không cần đụng nhau, nhưng luôn chạy song song.
Đêm chung kết.
Trên sân khấu, ánh đèn quét qua từng gương mặt. 12 người. Đứng thành hàng. Mặt ai cũng trắng bệch, không phải vì trang điểm, mà vì tim đang dồn lên tận cổ.
Nut đứng gần Hong. Họ không chạm tay nhau, cũng không nói gì cả. Nhưng Nut cảm nhận được lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi. Và cậu biết... dù mình có được gọi tên hay không, điều duy nhất cậu mong là: "Hong cũng sẽ được đứng ở đó."
MC bắt đầu gọi tên từng người.
"Thành viên đầu tiên được debut chính thức... là người đứng đầu gần như toàn bộ các vòng bình chọn – William."
Tiếng hò reo bùng lên. William bật khóc, khuỵu xuống trong vòng tay các thực tập sinh khác. Ánh sáng chiếu rọi lên cậu ấy, long lanh và xứng đáng.
"Thành viên thứ hai – người có màn trình diễn vũ đạo được mệnh danh là 'gươm sáng' của mùa giải..."
"Lego!"
Cậu út hét lên không thành tiếng, đôi tay run rẩy bấu chặt lấy vai bạn diễn. Khi cậu bước lên bục debut, William dang tay đón, hai người ôm nhau thật lâu. Ánh đèn trắng phủ lên họ – trông như hai chấm sáng trong một khung trời chưa hoàn thiện.
"Thành viên thứ ba – giọng ca khiến hàng triệu người xúc động bằng sự chân thành và trưởng thành trong từng câu hát..."
"Tui!"
Tui ôm mặt khóc nấc. Khán giả hô vang tên cậu, MC nắm lấy tay cậu để dẫn lên sân khấu. Đã ba người. Ba chỗ đã có chủ.
Chỉ còn một chỗ.
Nut nuốt khan.
Tim cậu đập mạnh đến mức cảm giác từng nhịp như gõ vào xương sườn. Cậu nghiêng đầu nhìn sang Hong. Cậu ấy vẫn im lặng. Vẫn đeo tai nghe dù không bật nhạc – một thói quen từ bao giờ chẳng ai biết.
"Thành viên thứ tư – người duy trì phong độ ổn định trong suốt hành trình, là thực tập sinh có kỹ năng tổng hợp toàn diện và luôn bước ra sân khấu với phong cách chuyên nghiệp..."
Một khoảng dừng dài như kéo cả thế giới ra khỏi cơ thể Nut.
"...Nut!"
Tai cậu ù đi một thoáng. Cảm giác như đang trượt khỏi thực tại. Nhưng xung quanh, người ta đã reo hò. Các bạn cùng phòng ôm lấy cậu. Một MC kéo tay cậu ra phía trước.
Cậu quay đầu lại.
Ánh mắt đầu tiên Nut tìm kiếm là của Hong.
Và Hong vẫn đứng đó – không vỗ tay, không rơi nước mắt. Cậu ấy chỉ nhìn Nut, rất lâu, rất sâu. Như thể đã chấp nhận mọi thứ từ trước đó rồi.
Không một lời chúc mừng. Không một cái vẫy tay.
Nut bước ra ánh sáng, nhưng tim như bị nhấn chìm trong bóng tối.
Khi cả bốn người đã đứng trên bục cao – William, Lego, Tui, Nut – MC giơ micro lên:
"Chúng tôi xin gửi lời chúc mừng đến bốn thực tập sinh tài năng đã giành được vị trí debut trong nhóm nhạc mới sẽ ra mắt dưới tên gọi... LYKN."
Bốn chữ cái xuất hiện trên màn hình, tiếng nhạc nền vang lên. Mọi người hân hoan. Đèn flash nhấp nháy. Cả trường quay ngập trong pháo sáng và vỗ tay.
Chỉ trừ một góc.
Góc ấy có một người không được gọi tên.
Hong cúi đầu. Bóng cậu in lên sàn như đang bị kéo khỏi thế giới.
Bỗng, MC nâng tay ra hiệu xin yên lặng. Tiếng nhạc ngưng bặt.
"Trước khi chương trình kết thúc," ông nói, "chúng tôi xin được chia sẻ một thay đổi từ phía ban tổ chức – một quyết định chưa từng có tiền lệ."
Cả hội trường nín thở.
"Chúng tôi... sẽ mở thêm một ghế debut – ghế thứ năm."
Sân khấu như phát nổ. Khán giả đứng bật dậy. Các thực tập sinh ôm miệng, la hét, không tin vào tai mình. Các máy quay lia như điên. Đèn sân khấu đổi màu.
Nut ngỡ ngàng quay đầu lại. Cậu chạm ánh mắt Hong.
Nhưng lần này, Hong không còn đeo tai nghe nữa.
Cậu ấy đang nhìn thẳng về phía sân khấu, đôi môi mím chặt, mắt mở lớn – như thể đang nín thở cùng toàn bộ thế giới.
MC đọc chậm rãi, từng từ như lật từng trang ký ức của chương trình.
"Người mà chúng tôi tin rằng – nếu vắng mặt, sân khấu này sẽ không còn trọn vẹn. Một thực tập sinh luôn mang đến năng lượng đặc biệt, biến hóa không ngừng, là màu sắc duy nhất không thể thay thế trong mọi vòng thi..."
Ánh sáng đổ nghiêng.
"Người sở hữu ghế debut thứ năm là... Hong."
Cảm giác không phải là nghe thấy.
Mà như thể tên mình vừa được rót vào tim.
Hong đứng im. Mãi một lúc sau, khi ánh đèn tìm tới và khán giả gào lên tên mình, cậu mới chậm rãi bước ra.
Không ai trong đội ngũ MC kịp dẫn cậu lên. Vì một người đã chạy xuống từ sân khấu chính, lao về phía cậu – Nut.
Cậu chạy không nghĩ ngợi. Không vì camera. Không vì bất kỳ kịch bản nào. Chỉ là trái tim cậu đã đập quá nhanh để lý trí giữ lại.
Khi Nut đến gần, Hong chỉ đứng yên. Và cậu ấy thì thầm, khẽ như hơi thở:
"Cậu biết không... tôi tưởng là lần cuối."
"Nhưng thì ra... lại là bắt đầu."
Nut không trả lời. Cậu kéo Hong vào lòng – một cái ôm ngắn, chặt, mạnh mẽ. Như thể hai đường thẳng song song cuối cùng cũng gặp nhau. Không cần lời. Không cần ánh đèn.
Chỉ cần... đứng cạnh nhau.
LYKN.
William. Lego. Tui. Nut. Hong.
Không phải chỉ là tên một nhóm.
Mà là minh chứng: một chỗ đứng xứng đáng sẽ luôn đến, dù muộn – nếu bạn đủ thật, đủ bền, và có ai đó tin tưởng bạn từ đầu đến cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store