ZingTruyen.Store

Nơi bóng đêm, hoa vẫn nở

Chương 20

lu_luoi_nhac

Ngọc Khuê bị kéo đi giữa đám đông tản mát, từng bước chân lảo đảo như bị xúc phạm. Mỗi lần hắn kéo tay cô ta lại giật mạnh, lòng tự tôn vốn đã sứt mẻ giờ càng trở nên hỗn loạn.

Cô ta cắn môi, nhớ lại giọng nói khẽ nhưng lạnh buốt của Thành Nam thì thầm bên tai.

"Em đúng là ngu ngốc... Em nghĩ mình có thể đấu lại một người như Đan Bạch à? Cái tên đó, trong thế giới ngầm, có khi còn đáng sợ hơn cả những gì Mai có thể làm với em."

Giọng hắn không hề đùa. Là một bác sĩ, hắn có quan hệ, có thông tin. Và hắn đã run lên một chút khi nhắc đến cái tên ấy. Không phải là sợ về quyền lực, mà là sợ cái cách người đàn ông ấy có thể hủy diệt bất cứ ai chạm vào thứ thuộc về hắn.

Vậy mà Mai lại có được một người đàn ông như thế...

Cô ta siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng hoàn toàn không nhận ra.

Mai... từ lúc nào đã giành hết mọi thứ của cô ta?

Ánh mắt cô ta dần tối lại, từng hơi thở trở nên gấp gáp. Không cam tâm. Không thể chấp nhận được. Trước kia là ánh hào quang, là vị trí trong nhà họ Trúc, là sự yêu thương của vệ sĩ và người hầu... giờ đến cả người đàn ông như Đan Bạch cũng bị Mai cướp đi?

'Cô ta có gì hơn tôi chứ... Nếu tôi có thể khiến Thành Nam vì tôi mà thay đổi, thì Đan Bạch... cũng không phải là ngoại lệ.'

Cô ta ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhếch mép lạnh lẽo. Một ý niệm méo mó bắt đầu nảy sinh trong tâm trí méo mó của một kẻ đã quen với việc chiếm hữu:

"Người như Đan Bạch... đáng lý phải đứng cạnh tôi mới đúng."



Từ sau lần chạm mặt đó, Ngọc Khuê như ngồi trên đống lửa. Không phải vì nhục nhã, mà vì khao khát mãnh liệt một thứ không thuộc về mình.

Cô ta vẫn sống trong căn nhà của Thành Nam – nơi từng là chiếc lồng vàng cô ta nghĩ mình có thể điều khiển được. Nhưng giờ đây, nó như cái ổ khóa giam hãm sự tự do của cô ta. Cô ta không còn kiên nhẫn với những câu nói lạnh nhạt, sự ghen tuông mù quáng hay ánh mắt ghen hờn Thành Nam dành cho cái tên "Mai" mỗi khi hắn nghe cô ta nhắc đến.

Ngọc Khuê bắt đầu khôn khéo hơn.

Bằng thân phận bạn gái của một bác sĩ có tiếng, Ngọc Khuê bắt đầu tìm đến những người Thành Nam quen biết trong giới xã hội – y sĩ, vệ sĩ riêng, thậm chí cả nhân viên y tế từng điều trị bí mật cho giới thượng lưu.

"Em nghe nói... có một người đàn ông rất đáng gờm gần đây. Hình như có liên quan đến vài vụ mất tích bí ẩn. Anh có biết ai tên là... Đan Bạch không?"

Cô ta hỏi bằng giọng dịu dàng, ánh mắt như lơ đãng, nhưng tay thì đã nắm chặt ly nước đến trắng bệch.

Một người đàn ông cười khẽ, nhưng ánh mắt đầy dè chừng.

"Đan Bạch? Cô không nên tò mò về người đó. Là một con quái vật thực sự đấy... Hắn từng giết cả người đàn ông đã nuôi dưỡng hắn chỉ để tìm một cô gái. Làm cả giới ngầm khiếp sợ chỉ vì một người duy nhất. Nghe nói, hắn từng đốt cả sòng bạc ở thành phố M vì bị nghi là nơi giam giữ cô ấy."

Tim Ngọc Khuê đập thình thịch.

Vì một người con gái... mà dám đạp đổ cả thế giới?

Một thứ gì đó trong cô ta – từ lâu đã mục ruỗng vì ghen tị và đói khát tình yêu – nay lại bừng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải sợ hãi. Mà là ngưỡng mộ. Là đố kỵ hóa thành tham vọng.

Cô ta muốn... trở thành người phụ nữ duy nhất có thể khiến một người đàn ông như thế tan vỡ lý trí.

"Tôi đã khiến Thành Nam si mê mình như vậy... thì việc chạm đến Đan Bạch, cũng không phải là không thể."

Ngọc Khuê bắt đầu gom góp từng mảnh thông tin – nơi anh hay lui tới, các điểm tiếp xúc quan trọng trong mạng lưới hoạt động, thậm chí là những người từng nhìn thấy anh trong vài buổi đấu giá ngầm hoặc phòng đấu súng ngầm ở khu phía Tây thành phố.

Một kế hoạch bắt đầu thành hình.

Tối hôm đó, cô ta nói dối Thành Nam rằng mình cần đến spa, rồi cười ngọt ngào: "Em sẽ về sớm. Đừng lo nhé, anh yêu."

Rồi sau đó, ăn vận lộng lẫy, khoác lên mình lớp vỏ quyến rũ nhất, cô ta rời khỏi biệt thự.

Đích đến... là nơi mà người đàn ông mang tên Đan Bạch được cho là sẽ xuất hiện trong đêm nay.


Tầng hầm đấu giá ngầm, đèn sáng mờ ảo, ánh kim loại hắt lên từng gương mặt sắc lạnh. Không khí nơi đây đặc quánh sự nguy hiểm, nơi chỉ những kẻ có máu mặt nhất mới đủ tư cách bước chân vào.

Đan Bạch xuất hiện, vẫn là bộ âu phục đen chỉnh tề, áo sơ mi trắng gài kín đến cổ. Vẫn dáng người cao lớn, lặng lẽ và đầy sát khí dù chưa cần nói lời nào. Vệ sĩ hai bên lập tức tản ra, người trong phòng tự động nhường lối. Anh là cái tên không cần giới thiệu, chỉ cần hơi thở cũng đủ khiến người ta dè chừng.

Anh cốt để đi giải quyết một vài mối làm ăn, rồi trở về sớm với Mai.

Anh không thích đưa cô đến những nơi tanh mùi máu thế này. Mai phải ở bên ánh sáng. Ở cạnh Đan Hoài, trong khu vườn đầy hoa, mới là chốn dành cho cô. Không phải chốn hầm tối hôi hám và thối nát như nơi này.

Thế nên, khi cái mùi nước hoa nồng gắt pha lẫn mùi giả tạo bỗng len lỏi trong không khí, anh biết. Cái thứ rác rưởi ấy đến rồi.

"Chào anh, Đan Bạch."

Một giọng nói ngọt như nhỏ mật vào tai, nhưng đối với anh, chỉ là tiếng ve sầu giữa mùa hè oi ả, phiền phức và đáng giẫm nát.

Ngọc Khuê bước ra từ bóng tối.

Cô ta mặc váy đỏ bó sát, đường cong phô bày táo bạo. Mái tóc uốn lượn, làn da trang điểm kỹ càng như muốn che đi cả tâm hồn rữa nát bên trong. Đôi mắt to lấp lánh, nhưng không hề có ánh sáng.

"Anh... còn nhớ em không? Không nghĩ là... lại có thể nhìn thấy anh ở đây."

Đan Bạch ngẩng đầu, liếc nhìn, ánh mắt sắc lịm như lưỡi dao cạo lướt qua. Rồi... ngó lơ. Không một lời đáp. Không một chút biểu cảm.

Ngọc Khuê bước tới, tay đặt lên ngực anh.

Sai lầm đầu tiên.

"Đêm nay em chỉ muốn nói vài lời thôi, rồi... nếu anh không phiền, chúng ta có thể uống với nhau vài ly? Em cũng muốn kể với anh vài chuyện của Mai."

Bộp.

Cánh tay cô ta bị anh gạt phắt, mạnh đến mức suýt văng ra. Đan Bạch như phủi đi một cọng rác bám lên người mình, ánh mắt lộ rõ sự ghê tởm không chút che giấu.

"Tôi không thích tiếng ruồi nhặng làm phiền."

Giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh như băng nguyên thủy, đủ để đóng băng cả hành lang ồn ào phía sau.

Ngọc Khuê khựng lại. Khuôn mặt vừa vênh váo tự tin giờ như bị tát mạnh bằng hiện thực cay nghiệt. Nhưng cô ta vẫn cố níu kéo, bước sát thêm một chút, ngực khẽ phập phồng vì nhục nhã:

"Anh thật sự không thấy... em xứng đáng được nhìn tới sao? Em không hề tầm thường. Em... có thể—"

"Im mồm..."

Chỉ hai từ, ngắn gọn nhưng sắc bén đến độ đủ sức bóp nghẹt mọi ảo tưởng cô ta nuôi dưỡng. Anh bước lên, khoảng cách gần đến mức hơi thở lạnh buốt của anh phả vào mặt cô ta — không mang theo chút dục vọng, chỉ toàn sự khinh bỉ.

"Cô nói xem, về đôi mắt của Mai, cô muốn trả lại như thế nào? Về những lần hành hạ Mai, cô muốn bồi thường như thế nào? Hay là... cô tưởng bản thân mình chỉ cần uốn éo vài lần là có thể được tha thứ?"

Ngọc Khuê tái mặt. Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật máu, môi run run, không phải vì lạnh... mà vì bị bóc trần tận xương tủy. 

Anh quay người, bóng lưng lạnh lùng phủi đi tất cả sự hiện diện của cô ta. Nhưng trước khi rời đi, Đan Bạch dừng lại một nhịp, lạnh nhạt buông câu cuối cùng:

"Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa. Nếu không, tôi sẽ không chỉ đòi lại mọi thứ cho Mai... mà còn dạy cô thế nào là đau đớn thật sự."

Tiếng cánh cửa kim loại vang lên nặng nề, khép lại như kết liễu một giấc mộng xa hoa, hoang tưởng.

Ngọc Khuê đứng đó, cả người run rẩy.

Một phần là tức. Một phần là sợ.

Nhưng hơn cả... là một cảm giác ám ảnh điên dại. Người đàn ông đó — không thể chiếm được, không thể hiểu được, và càng không thể quên.

Tiếng giày cao gót dẫm nát nền gạch hành lang như thể giận dữ muốn khoan sâu vào tim gan ai đó. Ngọc Khuê bước nhanh, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng giờ nhòe nhoẹt vì nước mắt và lớp phấn bị quệt đi trong vô thức.

Ngay khi cô ta vừa rời khỏi sảnh chính, một bàn tay thô bạo kéo giật lấy cánh tay cô, khiến cơ thể mảnh mai loạng choạng.

"Cô vừa gây chuyện gì vậy?" Thành Nam gằn từng chữ, ánh mắt tối sầm lại.

Cô ta hất mạnh tay hắn ra, môi cong lên giận dữ:

"Hỏi tôi? Anh có tư cách gì mà hỏi? Bộ anh khá hơn tôi chắc? Mỗi lần hôn tôi, ánh mắt anh đều dán lên cái tên 'Mai' trong đầu cơ mà!"

Câu nói như mũi dao sắc lẹm chém toạc mặt nạ bình tĩnh của Thành Nam. Hắn siết chặt nắm tay, nhưng rồi chỉ bật cười:

"Ít nhất tôi không nhục đến mức tự dâng mình cho một gã đàn ông ghê tởm tôi như rác rưởi. Cô tưởng tôi không biết chắc? Cô nghĩ tôi ngu đến mức không biết những tin tức cô lấy được, cách trang điểm của cô trước khi rời khỏi nhà nhằm mục đích gì sao?!"

Lời hắn khiến cả hai lặng đi trong khoảnh khắc. Không khí căng thẳng như muốn nổ tung, nhưng lại chẳng ai chịu nhường bước.

Tất cả – từng ánh mắt, từng câu chữ đầy oán độc – đều không thoát khỏi tầm mắt của Đan Bạch, người đang đứng trên tầng cao, tựa người vào lan can kính. Anh lặng lẽ quan sát, ánh mắt hờ hững như nhìn hai con rối đang diễn vở kịch bi hài. Một tiếng cười lạnh buốt bật ra từ khóe môi.

"Lũ rác rưởi."

Anh xoay người, khép lại cánh cửa kính sau lưng, như khép lại toàn bộ những hỗn độn phía sau. Giờ đây, anh không còn hứng thú với những trò mèo hoang tranh nhau chút ảo tưởng tình cảm.

Điều duy nhất anh nghĩ đến bây giờ... Chính là căn biệt thự đó, nơi có người con gái đang chờ anh về — cô gái với đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, nhưng trái tim ấm áp hơn bất kỳ ai.

"Chờ tôi, Mai... Tôi sẽ sớm về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store