ZingTruyen.Store

Nguyệt Tà Nguyệt Ảnh

Chương 4: sự khởi đầu của lời nguyền

Yennhinguyet

Sau những cơn mê sảng và chuỗi ngày hoảng loạn, Nary dần trở lại là một con người bình thường – hay ít nhất là cái vỏ người mà cô từng mang. Nhờ sự chăm sóc lặng lẽ nhưng chân thành từ Yui, vết nứt trong tâm trí cô bắt đầu se lại, dù vẫn còn đó những rìa rách loang máu.Chỉ khi tinh thần đã đủ tỉnh táo để cảm nhận, Nary mới hay – Yui cũng là một đứa trẻ bị thế giới này chối bỏ.
Nhưng khác với cô, Yui không oán hận. Trái tim ấy chưa từng trở nên mục ruỗng như bao linh hồn bị thần linh bóp méo.
Yui, trong căn nhà gỗ mục bên rìa thị trấn, vẫn từng ngày ôm lấy những đứa trẻ mồ côi như chính cô năm nào. Không phải bằng những lời hứa sáo rỗng như lũ giáo đồ của Hane, không phải bằng những bài cầu nguyện vô nghĩa rót vào tai kẻ khốn cùng – mà bằng bàn tay ấm và ánh mắt không rút lại khi thấy máu, nước mắt hay sự hoảng sợ.
Nary từng tin ánh sáng chỉ là lời nói dối đẹp đẽ nhất của các thần. Nhưng khi nhìn Yui ngồi trong gian bếp tối, vá lại chiếc áo rách cho một đứa trẻ mà xã hội gọi là “đồ thừa”, cô đã nghĩ:
“Nếu đem Yui so với thần… thì Yui mới chính là ánh sáng thật sự của nhân loại.”
Ánh sáng không giáng từ trời cao xuống. Ánh sáng là người đã cúi mình xuống bùn lầy để đỡ cô lên.
Không lâu sau đó, Nary bắt đầu cùng Yui chăm sóc những đứa trẻ trong căn nhà gỗ cũ kỹ ấy. Những ánh mắt ban đầu còn e dè, rồi dần ánh lên sự chào đón. Với tụi nhỏ, Nary không còn là một con rối thất thần bước ra từ địa ngục, mà là một chị gái mới – hơi kỳ lạ, nhưng tốt bụng và biết ôm khi ai đó khóc.
Từng ngày trôi qua, cô dõi theo bước chân Yui qua những con hẻm ngoằn ngoèo và những khu chợ ồn ào. Yui dạy cô cách sống sót. Yui không giảng đạo lý. Thứ cô dạy là những ngón tay nhanh nhẹn khi rút một cái ví trong dòng người đông đúc, là cách đánh lạc hướng người bán hàng để giật lấy một túi cam rồi biến mất sau con hẻm.
Yui dạy Nary cách ăn trộm.
“Không ai sinh ra đã muốn lấy của người khác,” Yui từng nói khi hai người ngồi sau chợ, chia nhau một ổ bánh mì vừa giật được từ xe hàng. “Nhưng nếu không làm thế... chúng ta sẽ chết trước khi thấy được một ngày mới.”
Công việc ấy không đẹp đẽ, cũng chẳng có đạo đức gì để tô son trét phấn. Nhưng với Nary, nó vẫn còn đỡ hơn cái "nghề" mà cô từng ép mình phải làm – thứ công việc khiến linh hồn cô thối rữa từng ngày.
Cứ như thế, cô dần quen với căn nhà gỗ, với tiếng cười trẻ thơ, với những buổi tối ngồi quây quần quanh nồi cháo loãng mà ai cũng thấy ngon lạ. Cứ như thế, cô dần hòa nhập với căn nhà gỗ cũ, với những đứa trẻ biết cười khi được ăn no, với Yui – người đầu tiên dạy cô rằng sống không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với chịu đựng. Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên Nary nghe tiếng mình cười – không phải là thứ gằn khan méo mó, mà là tiếng cười thật sự. Và người đã kéo nụ cười đó lên khỏi vực sâu, chính là Yui.
Cuộc sống này vẫn khốn khó, vẫn chật vật – có hôm cả bọn bị bắt gặp ăn trộm, bị người ta đánh đuổi, bị hắt nước bẩn vào người. Nhưng chưa bao giờ Nary thấy đời mình có ý nghĩa đến vậy.
Một buổi chiều nhiều gió, khi đàn chim bắt đầu bay thấp và cánh rừng rì rào tiếng lá, Nary bất chợt quay trở lại căn nhà cũ.
Căn nhà bằng gạch thô, nằm sâu trong làng cũ – nơi chị gái cô từng sống.
Và cũng là nơi… Nary từng giết người.
Không phải vì muốn, mà vì bị buộc phải làm thế – dưới danh nghĩa “thần thánh”.
Cô nghĩ… có lẽ mình nên quay lại, như một cách để khép lại quá khứ.
Nhưng khi vừa đến nơi, cô khựng lại.
Trước căn nhà là vài người lính mặc áo giáp bạc, tay cầm giáo dài. Lá bùa máu của Thánh viện đã được niêm lên cửa – một dấu hiệu cho thấy tội ác nơi đây đã bị phát hiện.
Nary đứng tim.
Rồi cô nghe những lời thì thầm độc địa rơi vào tai như những chiếc gai lạnh:
“Có kẻ từng sống ở đây… một cô gái , cùng với con chị bệnh tật của nói ”
“Nó từng được chọn làm người hầu của thần,
Nhưng loại bán thân như nói thì chỉ làm vấy bẩn thần ,… và nó còn giết người.”
“ con chị của nó nếu còn sống… chắc bị đưa ra tế lễ.”
Trái tim Nary như bị ai bóp nghẹt.
Cô biết rồi cũng đến lúc quá khứ đuổi kịp mình.
Bọn họ đang truy lùng “Đứa trẻ bị nguyền rủa ” năm xưa.
Và nếu ai phát hiện ra thân phận thật sự của cô… cô sẽ không còn cơ hội để quay về nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store