Chương 5: bài ca của kẻ không tên
Khi đứng lặng trước căn nhà từng nhuốm máu — nơi chị cô đã chết, nơi chính bản thân từng bị biến thành con rối giết người — Nary không thể rời mắt khỏi hàng rào phong tỏa lạnh lùng.
Một bàn tay bất ngờ đặt nhẹ lên vai.
— “Ê, ngẩn người làm gì vậy? Cô ổn chứ?” – giọng Yui vang lên, pha chút lo lắng.
Cái chạm vai ấy kéo Nary khỏi cơn choáng váng. Đôi mắt mờ đục dần lấy lại tiêu cự. Cô khẽ gượng cười:
— “Tôi không sao… chỉ là đang nhìn đám đông thôi.”
Không lâu sau, nghi thức thanh tẩy bắt đầu. Những người khoác áo choàng trắng bước chậm rãi, tay nâng bát nước thảo mộc rưới lên từng cái xác lạnh lẽo dưới chân tượng thần Hane. Họ thì thầm lời khấn, bàn tay run run giơ cao nhành lá thiêng đã úa vàng.
Giữa không gian tĩnh mịch ấy, giọng Yui bất ngờ cất lên — khô khốc, nặng trĩu căm phẫn, chẳng còn chút gì của vẻ dí dỏm thường ngày. Cô siết chặt tay đến mức các đốt ngón trắng bệch.
— “Thần ánh sáng ư? Nực cười.”
Nary quay sang, nhưng chưa kịp hỏi thì Yui đã kéo tay cô đi, từng bước dứt khoát.
— “Cái gì gọi là thiêng liêng chứ? Chỉ mấy kẻ tự xưng đại diện cho thần, đọc vài câu cầu nguyện, rồi nghĩ mình có quyền phán xét mạng sống của người khác?”
— “Nghe tôi nói đây, Nary. Đừng bao giờ tin vào thứ gọi là thần thánh.”
Ánh mắt Yui rực lên, như một ngọn lửa kháng cự cháy âm ỉ trong đêm.
— “Chỉ có chính chúng ta… mới có thể cứu lấy mình. Chỉ kẻ ngu ngốc mới đi cầu xin lòng thương hại từ một tượng đá vô tri.”
Trong thế giới nơi thần được xem là ánh sáng và ân sủng, những kẻ nghèo hèn, mồ côi, không quyền không tiếng nói như Yui và Nary — mãi chỉ là vết bẩn dưới chân bệ thờ. Trong bức tranh “màu trắng” ấy, họ là những mảng tối… và mảng tối thì luôn phải bị xóa bỏ.
Trong khoảnh khắc Nary lướt ngang cái xác của chị gái, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Vẫn là gương mặt ấy — dịu dàng, thân thuộc. Vô thức, cô đưa tay ra, chạm vào khoảng không.
— “Rin… chị…” – cô khẽ thở dài.
Yui quay đầu lại, ánh mắt đầy tò mò:
— “Rin? Cô gọi tên ai vậy?”
— “Hả? À… tôi chỉ lẩm bẩm thôi.” – Nary giật mình, cố che giấu.
Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi cái xác ấy.
Một lúc sau, Nary siết chặt tay Yui.
— “Xin lỗi… nhưng tôi cần ở một mình.”
Cô buông tay Yui rồi chạy vụt vào đám đông, để lại Yui đứng lặng, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ở một góc tối vắng người, Nary ngồi co ro, hai tay ôm gối, mặt vùi xuống như muốn trốn khỏi sự thật.
Từng bông tuyết trắng rơi lặng lẽ, chạm vào tóc, vào vai áo, tan ra thành những giọt nước lạnh buốt.
Trong làn tuyết mờ ảo, một giọng nói quen thuộc vang lên:
— “Bé con… em sao vậy?”
Nary ngẩng đầu. Cô không tin vào mắt mình. Trước mặt cô, chị gái đang ngồi đó — ánh mắt dịu dàng xen chút trách móc.
— “Chị… chị…?” – giọng cô run rẩy.
— “Bé con nhớ chị rồi à? Em vẫn là đứa trẻ hư chẳng chịu nghe lời. Chị đã dặn rồi… nếu chị không còn nữa, em phải sống thật tốt.”
Bất giác, Nary lao tới ôm chầm lấy chị. Nhưng vòng tay chạm phải khoảng không lạnh buốt.
Hình bóng ấy chỉ là ảo ảnh… một mảnh ký ức đang tan chảy cùng tuyết.Ở một góc tối vắng người, Nary ngồi co ro, hai tay ôm gối, mặt vùi xuống như muốn trốn khỏi sự thật. Rồi trời đổ mưa — những giọt nặng hạt rơi ướt đẫm vai áo.
Nary vẫn ngồi đó, hơi thở ngắt quãng, đôi mắt còn vương giọt lệ chưa kịp rơi. Bông tuyết cuối cùng trên vai tan biến, để lại cảm giác ẩm lạnh thấm vào da thịt.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên nền tuyết.
— “Nary!”
Yui xuất hiện, hơi thở hổn hển vì chạy vội. Cô quỳ xuống bên cạnh, vòng tay ấm áp ôm chặt lấy Nary, như muốn che chắn cả thế giới khỏi cô.
— “cô ngốc quá… ở đây lâu như vậy, lạnh muốn chết.” – giọng Yui run nhẹ, không biết vì gió đông hay vì lo lắng.
Nary không nói, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào ngực Yui. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm từ cơ thể kia như kéo cô ra khỏi bóng tối vừa nuốt chửng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store