ZingTruyen.Store

Nguyệt Tà Nguyệt Ảnh

Chương 3 kẻ soi đường bóng tối

Yennhinguyet

Lời nguyền thứ 7 trong 12 lời nguyền của thần ánh sáng Herdie . Con quỷ đang diện cho tội ác của con người. Và là kẻ sẽ thanh lọc lại thế giới một lần nữa .
Nary – đôi mắt đầy phẫn nộ – nhìn chằm chằm vào Herdie. Hai ánh mắt chạm nhau như phản chiếu lẫn nhau: một phía mỉa mai, thương hại; một phía tuyệt vọng và giận dữ đến điên dại. Herdie khẽ cong môi.
“ Ta thấy ánh mắt ấy , ánh mắt giận dữ ấy ~
Con quỷ trong ngươi đang giận lắm đúng không “
Herdie ngẩn mặt lên trời , nhẹ nhàng nói .
“Trong ánh mắt ngươi... ta thấy chính mình ngày xưa.
Thế giới này vốn chỉ là trò chơi tiêu khiển của các thần.
Họ – những kẻ tự xưng là ánh sáng – lại gieo vào lòng kẻ thấp hèn bóng tối không tên.
Ngươi và ta, đều từng là đứa trẻ ngoan.
Nhưng thay vì được cho kẹo... ta nhận lấy dao mổ.”
Herdie tiếng tới mấy gã đàn ông kia .
“ muốn giết họ không ?
Ta có thể ban cho ngươi sức mạnh ,Cùng ta thanh lọc thế giới bẩn thỉu này... bằng chính máu của nó.”
Nary, đôi tay run rẩy, cúi người. Cô cầm lấy cái kéo rơi dưới sàn — bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cán thép như người chết đuối nắm lấy cọng rơm.
Trong cô không còn lý trí, chỉ còn đau đớn và tiếng gào khóc chưa từng được ai nghe thấy.
Tiếng kéo đâm xuyên da thịt. Máu văng lên mặt, lên áo, lên ký ức đã nứt toác từ lâu. Mỗi nhát đâm như dập nát một phần con người còn sót lại trong Nary.
nhuộm đỏ mọi thứ – cả ký ức lẫn hiện thực. Herdie bật cười – một tràng cười thỏa mãn, hoang dại.
“Tuyệt lắm... Ngươi cảm thấy gì? Sung sướng lắm đúng không?”
Nhưng với một đứa trẻ chưa từng hiểu cái gì là sống – chết – hận thù... thứ khoái cảm ấy chỉ kéo theo một cú sốc khủng khiếp. Nary buông kéo, đôi mắt vô hồn:
“Không... ta không giết họ... không... không phải ta...”
Herdie bật ngón tay. Mọi thứ chuyển động trở lại. Và cô biến mất.Với một đứa trẻ chưa đủ nhận thức như Nary việc cướp đi sự sống của người khác tạo nên một cú sốc cho cô bé . Nary thả cái kéo xuống
“ không ta không giết họ , không ta không .... “
Nary lao khỏi căn phòng đẫm máu như con rối bị đứt dây. Tuyết rơi trắng trời. Gió quất vào mặt rát buốt. Máu từ tay, từ chân cô nhỏ xuống từng bước, để lại sau lưng dấu vết kinh hoàng mà cô chẳng còn đủ tỉnh táo để nhìn lại.
Người qua đường nhìn theo cô, ánh mắt khiếp sợ — không ai đưa tay ra, không ai hỏi han. Ánh mắt họ như đinh đóng vào ngực cô
Đôi chân run rẩy dừng lại giữa bãi tuyết trắng xoá. Trời không có thần linh, chỉ có cơn lạnh và im lặng phủ lên đôi mi đã nhắm nghiền.
“Chị ơi… Em đến với chị đây…
Em... mệt quá rồi…”
Đôi mắt Nary dần khép lại, run rẩy giữa băng giá. Nhưng trước khi chìm vào bóng tối hoàn toàn... cô mơ hồ thấy một dáng người mảnh khảnh đứng trước mặt mình.
Một giọng nói dịu nhẹ vang lên trong màn tuyết:
“...Sao lại có người ngã quỵ ở nơi này? Cô gái này... vẫn còn sống...”

Khi bóng tối nuốt trọn ý thức, Nary đã nghĩ… mình sẽ không bao giờ mở mắt thêm lần nào nữa.
Nhưng trong khoảng lặng cuối cùng giữa sống và chết ấy… một bàn tay đã nắm lấy cô.
Ấm áp. Chắc chắn. Khác hẳn với những bàn tay từng kéo cô vào vực sâu của tuyệt vọng.
Giọng nói ấy – nhẹ nhàng như tiếng chuông len lỏi qua lớp tuyết – gọi tên sự sống:
“Cô gái này… vẫn còn thở. Làm ơn… đừng bỏ cuộc.”
Khi tỉnh dậy, trần nhà gỗ nâu nhạt hiện ra mờ mịt trong mắt Nary. Không còn máu, không còn tiếng hét, cũng không còn Herdie – kẻ cười giữa cơn điên loạn.
Chỉ có một căn phòng nhỏ, mùi gỗ thơm và ánh lửa lặng lẽ nhảy múa trong lò sưởi.
Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh, ánh mắt nghiêm mà ấm.
“Cô tỉnh rồi à? Tưởng cô định ngủ luôn đấy. Lạnh thế mà mặc có cái áo mỏng, lại còn nằm giữa tuyết... muốn chết cóng à?”
Giọng cô ấy trách móc, nhưng không mang ý mắng nhiếc. Là sự quan tâm – thứ mà Nary đã quên từ rất lâu rồi.
Nary chỉ im lặng. Không còn sức để phân tích hay cảnh giác. Trong ánh mắt của cô gái kia… không có ghê tởm, không có tò mò. Chỉ có sự dịu dàng đến lạ lùng.
“Cảm ơn...” – Nary khẽ nói, giọng khản đặc.
“Không sao đâu. Tôi là Yui. Ở đây tạm thời an toàn. Cô muốn nghỉ bao lâu cũng được.”

Yui không hỏi gì thêm. Không đòi biết tên. Không tìm hiểu quá khứ.
Cô chỉ để lại bát cháo nóng, thay băng cho vết thương, thỉnh thoảng còn đút cho Nary từng muỗng nhỏ, như thể chăm sóc một đứa em gái nhỏ vừa thoát khỏi cơn bão.
Có lúc Nary mở mắt giữa đêm, mồ hôi lạnh đẫm trán sau cơn ác mộng… thì bàn tay Yui đã ở đó – nắm lấy tay cô, không một lời.
Nhìn Yui... trong một thoáng, Nary thấy lại hình bóng chị gái mình. Ánh mắt khi đút cho cô ăn, giọng nói trầm ấm khi dỗ dành, cái ôm khi cô còn bé và thế giới chưa sụp đổ.
Yui không phải người mạnh mẽ theo cách chiến đấu, nhưng cô có thứ mà Nary đã mất: niềm tin vào con người.
Trong căn nhà gỗ nhỏ ấy còn có vài đứa trẻ khác. Gương mặt non nớt, chưa biết máu tanh là gì. Chúng ríu rít chạy quanh Yui, gọi cô là “chị hai”, cùng cười đùa dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa.
Lúc đầu, Nary luôn thu mình, ánh mắt lẩn tránh. Nhưng rồi… ánh nhìn của bọn trẻ không giống ánh mắt của những người từng gọi cô là quái vật.
Không có sợ hãi. Không có khinh bỉ.
Chỉ là… hiếu kỳ, rồi dần dần là thân thuộc
Chúng ôm lấy cô khi cô bật khóc trong giấc mơ.
Chúng dúi vào tay cô chiếc bánh mì nóng.
Chúng cười khi thấy cô lần đầu mỉm cười – dù chỉ là một thoáng.
Và trong từng khoảnh khắc ấy… Nary cảm nhận được ánh sáng.
Không phải thứ ánh sáng giả tạo nơi thần linh rao giảng.
Mà là thứ ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt – nhưng chân thật – từ những con người dẫu bé nhỏ vẫn cố sống tốt giữa một thế giới tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store