ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

47.

chulliewsk

Sau khi Martin rời đi, căn nhà ba tầng phong cách Đông Dương chìm vào một sự tĩnh lặng đặc biệt - không phải sự yên bình thường ngày, mà là sự tĩnh lặng nặng trĩu của những điều chưa nói, của một lời tạm biệt vội vã. Thụy Vũ ngồi bất động trên bàn làm việc, tay mân mê chiếc điện thoại đang dần nguội lạnh. Lòng cô trống trải như một căn phòng vừa dọn đi đồ đạc, nhưng đồng thời lại chất chứa một nỗi lo âu mơ hồ cho chuyến bay dài phía trước của chàng trai ấy. Cửa sổ mở hé, làn gió đêm mát lành của Thủ đô ùa vào, mang theo hương hoa muồng hoàng yến thoang thoảng, thứ hương đặc trưng khiến lòng người dễ xao xuyến.

Ở phòng khách, mẹ cô - bà Kim Sun Hee, người phụ nữ Hàn Quốc đã gắn bó nửa đời người với mảnh đất Việt Nam - vẫn giữ nguyên nếp sinh hoạt cố hữu. Dù đã có quốc tịch Việt và cái tên Việt là Nguyễn Xuân Hiền, bà vẫn là một Kirogi Eomeoni * trong tâm hồn. Bà đeo kính lão, ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn trà, chăm chú theo dõi tin tức buổi tối trên chiếc máy tính bảng Samsung. Dòng tin chạy không ngừng trên cổng thông tin Naver, từ chính trị đến giải trí, từ thời tiết Seoul đến tỷ giá hối đoái. Đó là cách bà kết nối với quê hương, với một nửa gốc rễ của mình và của con gái.

* Chú thích: 

Kirogi Eomeoni: Mẹ thiên nga - là một thuật ngữ tiếng Hàn chỉ những người mẹ "thiên nga", tức là những người mẹ ở lại Hàn Quốc để làm việc/kiếm tiền, trong khi chồng và con cái đã đi du học hoặc định cư ở nước ngoài (thường là Mỹ, Canada, Úc) để có một môi trường giáo dục tốt hơn, còn người mẹ thì sống xa gia đình để đảm bảo tài chính.

Bất chợt, chiếc điện thoại trong tay Thụy Vũ rung lên liên hồi, phá vỡ không gian tĩnh mịch. Một tin nhắn từ Martin hiện lên:

"Em không biết chị đã sẵn sàng để đối mặt chưa. Nhưng em nghĩ là chị cần phải biết."

Kèm theo tin nhắn là một đường link dẫn đến một livestream. Trái tim Thụy Vũ đập thình thịch, một linh cảm mạnh mẽ dâng lên. Cô vội mở link.

Gần như cùng lúc đó, từ phòng khách vang lên tiếng thốt kinh ngạc bằng tiếng Hàn của mẹ cô: "Omona! Daebak!" (Trời ơi! Không thể tin nổi!). Giọng bà vừa sửng sốt, vừa có chút gì đó nghẹn ngào. Bà vội bật to âm lượng từ chiếc máy tính bảng.

Trên hai màn hình cách nhau vài mét, cùng hiện lên một cảnh tượng: Buổi họp báo khẩn cấp của H Entertainment - một trong những tập đoàn giải trí hàng đầu xứ Hàn, công ty chủ quản của nhóm nhạc Cortis - đang được truyền hình trực tiếp. Không khí trong phòng họp báo căng thẳng, nghiêm túc. Hàng chục ống kính máy quay chĩa về phía bục phát biểu, nơi đại diện pháp lý của công ty, một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉn chu và vẻ mặt lạnh lùng như băng, đang đọc một bản tuyên bố. Giọng ông ta chậm rãi, rõ ràng, từng câu từng chữ như được đúc bằng thép:

"Trong quá trình điều tra, chúng tôi vô cùng bàng hoàng và đau lòng khi phát hiện ra, cô E chính là mục tiêu bị Kim Seok Woo nhắm đến từ rất lâu, thậm chí trước cả các nghệ sĩ của chúng tôi. Hắn không chỉ quay lén trái phép cuộc sống riêng tư của cô ấy, mà còn sử dụng chính những hình ảnh đó để thao túng tâm lý, liên tục đe dọa, khiến cô phải sống trong sợ hãi triền miên và cuối cùng buộc phải rời bỏ ngành công nghiệp giải trí mà cô yêu thích, trong sự tủi nhục và ám ảnh không nguôi. Cái tên 'Esther' mà hắn liên tục nhắc đến một cách ám ảnh khi bắt cóc nạn nhân tại London – chính là tên tiếng Anh của cô E."

Thụy Vũ đưa tay lên che miệng. Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình. Một cảm giác kỳ lạ ùa đến - không hẳn là vui sướng tột độ, cũng không phải nỗi buồn òa vỡ, mà là một sự giải tỏa. Một sự giải tỏa đến tê dại. Bốn năm. Một nghìn bốn trăm sáu mươi ngày. Cái mác "kẻ lừa dối", "thực tập sinh mất đạo đức", "người đã trốn chạy vì tội lỗi" cứ như một tảng đá khổng lồ đè nặng lên ngực cô, lên danh dự của cả gia đình cô. Và giờ đây, chính thức, trước cả thế giới, tảng đá ấy đã vỡ tan. Nước mắt cô trào ra, lặng lẽ, nóng hổi, rơi xuống bàn tay đang run nhẹ. Đó là thứ nước mắt của sự thanh tẩy.

Trên màn hình, vị đại diện pháp lý tiếp tục, giọng càng thêm đanh thép: 

"Martin, các thành viên Cortis, và đặc biệt là cựu trợ lý E của chúng tôi, họ hoàn toàn là những nạn nhân vô tội. Họ là nạn nhân của lòng đố kỵ bệnh hoạn, sự ám ảnh điên cuồng và nhân cách méo mó của Kim Seok Woo. Chúng tôi kêu gọi công chúng, giới truyền thông, hãy cùng chúng tôi đứng về phía lẽ phải. Hãy ngừng lan truyền những video giả mạo độc hại đó. Hãy cùng chúng tôi chữa lành những vết thương tinh thần sâu sắc mà các nạn nhân đã và đang phải gánh chịu. Đây là lúc cho sự thật được tỏa sáng và công lý được thực thi."

Ở phòng khách, bà Xuân Hiền buông chiếc máy tính bảng xuống bàn. Âm thanh vẫn vang lên. Bà ngồi đó, như hóa đá. Đôi mắt đỏ hoe sau kính lão nhìn xa xăm, rồi chậm rãi quay sang nhìn con gái trong phòng ngủ. Ánh mắt bà chứa đựng cả một biển trời cảm xúc: đau đớn, xót xa, giận dữ, nhưng trên hết là một niềm xúc động tột cùng. Giọng bà run run, nói bằng tiếng Việt, nhưng pha lẫn những từ Hàn, như thể ngôn ngữ không đủ để diễn tả: "Ông ơi... Con gái mình... Con gái chúng ta... Jinsil (sự thật)... Hanguk (Hàn Quốc) đang xin lỗi con bé. Cả một đất nước đang xin lỗi con gái chúng ta."

Ba của Thụy Vũ, một người đàn ông trầm tính ít nói, từ trong phòng làm việc bước ra. Ông đã nghe thấy tất cả. Ông không nói gì, chỉ tiến đến, đặt tay lên vai vợ, giọng ông trầm ấm, vang lên trong không gian đầy xúc cảm. "Sự thật thì trước sau gì cũng sẽ sáng tỏ. Ông trời có mắt. Con gái ba, con đã chịu thiệt thòi quá nhiều, quá lâu rồi."

Đêm hôm đó, bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ trên phố cổ lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Họ không ăn mừng ồn ào. Họ chỉ ngồi bên nhau, uống trà, lặng lẽ xem lại các bản tin, đọc những dòng bình luận đang tràn ngập trên mạng xã hội Hàn Quốc: "Xin lỗi Esther", "Chúng tôi đã sai", "Hãy trở về"... Bóng ma của quá khứ, cuối cùng, đã chính thức bị nhốt chặt sau những song sắt của công lý và sự thật.

***

Khi cơn sốt truyền thông về vụ minh oan bắt đầu lắng xuống, nhường chỗ cho những phân tích pháp lý và bài học đạo đức, Thụy Vũ nhận được một email quan trọng. Nó đến từ Tổng giám đốc Nhân sự khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của Tập đoàn Horizon. Lời đề nghị lần này không còn là một sự thăm dò hay lựa chọn thay thế. Đó là một văn bản chính thức, trang trọng, mời cô đảm nhận vị trí Giám đốc Phát triển Thị trường Toàn cầu, đặc trách khu vực Đông Bắc Á, đặt trụ sở chính tại Seoul. Điều đáng chú ý là thời hạn chuẩn bị chỉ còn lại 4 tháng. Một khoảng thời gian dài đủ để cô bàn giao công việc hiện tại ở chi nhánh Hà Nội, để sắp xếp cuộc sống cá nhân, và quan trọng hơn, để chuẩn bị tâm lý. Nó thể hiện một sự trân trọng tuyệt đối, một sự kiên nhẫn hiếm có dành cho nhân tài mà họ thực sự muốn có.

Trong bữa cơm tối sum họp gia đình, khi mâm cơm đầy những món ăn Hàn - Việt hòa quyện do chính tay bà Xuân Hiền nấu, Thụy Vũ quyết định mở lời. Cô hít một hơi thật sâu.

"Ba, mẹ. Hôm nay con nhận được thư mời làm việc chính thức từ Horizon."

Mẹ cô đang gắp một miếng kim chi thì dừng lại, nhìn con gái với ánh mắt dò xét: "Lại điều chuyển à? Lần này đi đâu? Singapore hay Hongkong? Hai chỗ đó cũng tốt, gần nhà."

Thụy Vũ lưỡng lự một giây, rồi nói, giọng nhẹ nhưng rành rọt: "Seoul ạ." Hai âm tiết ấy vang lên, lập tức làm không khí ấm cúng trong phòng ăn chùng xuống. "Họ cho con 4 tháng để chuẩn bị. Đây là vị trí cấp cao, Giám đốc toàn cầu, phụ trách cả thị trường Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc."

Sự im lặng bao trùm. Dù Kim Seok Woo đã bị bắt, dù sự thật đã phơi bày, nhưng cái tên "Seoul" với bà Xuân Hiền vẫn như một vết sẹo cũ được chạm vào, nhói lên một nỗi đau âm ỉ. Bà đặt đũa xuống, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng những ngón tay hơi run run đã tố cáo tâm trạng thực sự.

"Tên khốn đó vào tù rồi, mẹ biết..." Bà nói, mắt nhìn thẳng vào bát cơm. "Mẹ cũng thấy người ta xin lỗi con trên TV rồi. Nhưng Vũ à, con hiểu Seoul của mẹ, của con, nó không đơn giản vậy đâu. Thành phố ấy rộng lớn, đẹp đẽ, nhưng cũng vô cùng khắc nghiệt và... vô tình. Con vừa mới thở phào được có mấy hôm. Vết thương lòng chưa kịp lành hẳn. Giờ con quay lại đó làm gì? Dư luận, con biết đấy, nó như con dao hai lưỡi. Hôm nay họ có thể vỗ tay hoan hô vì con được minh oan, nhưng ngày mai, khi con về đó với tư cách một 'nữ nhân quyền lực' ngoại quốc, họ sẽ lại soi mói từng bước đi, từng lời nói, từng bộ trang phục của con. Áp lực đó, con có tưởng tượng được không? Mẹ... mẹ chỉ không muốn con lại phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa. Ở lại Việt Nam, hoặc đi nơi khác, con vẫn có sự nghiệp rực rỡ mà."

Ba cô, sau một hồi trầm ngâm gắp thức ăn, lên tiếng. Giọng ông chậm rãi, phân tích: "4 tháng chuẩn bị. Điều đó cho thấy họ rất coi trọng con, và cũng hiểu hoàn cảnh đặc biệt của con. Về mặt lý trí, đây là một cơ hội vàng, một bước tiến lớn trong sự nghiệp. Nhưng..." Ông nhìn sang vợ, rồi nhìn con gái. "Mẹ con nói cũng không sai. Đó là về mặt tình cảm, về những vết thương tâm lý. Liệu con có thực sự sẵn sàng đối diện với tất cả những ký ức, với những góc phố, thậm chí có thể là những con người cũ, ở nơi đã từng khiến con tổn thương sâu sắc đến vậy? Đi hay không, ba nghĩ con cần cân nhắc thật kỹ giữa 'muốn' và 'sợ'."

Thụy Vũ cúi đầu, xoay đôi đũa trên tay. Lời ba mẹ như những giọt nước lạnh rơi vào tâm trí đang hừng hực nhiệt huyết của cô. "Con hiểu. Con cũng đang phân vân. Con chưa trả lời họ ngay. Con xin vài ngày để suy nghĩ thêm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store