ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

45. Đêm trong veo

chulliewsk

Đêm hôm ấy, bầu trời Hà Nội trong veo một cách lạ thường, như thể ai đó đã gột rửa tất cả bụi mờ và những áng mây mùa hạ xuống tận đáy sâu của đất trời. Không một gợn mây. Chỉ có một vòm trời đen thẫm, sâu thẳm, được điểm xuyết bởi vô vàn ngôi sao lấp lánh – một thứ xa xỉ mà thành phố náo nhiệt này hiếm khi ban tặng. Dải ngân hà mờ ảo vắt ngang bầu trời như một dải lụa bạc bị ai đó đánh rơi, gợi lên một cảm giác vừa hùng vĩ vừa cô độc. 

Thụy Vũ đứng trước cửa sổ phòng ngủ, lòng ngập tràn một sự tĩnh lặng hiếm có. Cô hé mở cánh cửa kính. Một làn gió đêm ùa vào, mát rượi nhưng vẫn phảng phất hơi nóng còn sót lại của những ngày hè oi ả. Chiếc rèm voan mỏng manh, trong suốt bay lên trong gió, uốn lượn như một vũ công thầm lặng.

Âm thanh của Hà Nội đêm về khuya ùa vào phòng. Không phải tiếng còi xe ồn ã ban ngày, mà là thứ âm thanh rì rào, sâu lắng hơn. Tiếng xào xạc của những tán cây cổ thụ trên phố cổ đang vui đùa với ngọn gió, tiếng ve sầu kêu râm ran, dai dẳng như một bản nhạc nền bất tận của mùa hạ, và đâu đó xa xa, tiếng tàu hỏa vọng lại từ phía ga Hà Nội. Tất cả hợp thành một bản giao hưởng yên bình, xoa dịu mọi xáo động trong lòng cô.

Cô quay nhìn về phía chiếc giường. Ở đó, Martin đang chìm trong giấc ngủ say, thở đều đặn. Gương mặt điển trai, từng xuất hiện trên vô số tạp chí và màn hình lớn, lúc này trông thật dịu dàng và thanh thản. Những nếp nhăn lo âu thường thấy nơi khóe mắt dường như đã được giấc ngủ xóa mờ. Chuyến bay dài từ Seoul, sau một lịch trình làm việc dày đặc, những buổi tập luyện vất vả và áp lực của ngôi sao hàng đầu, đã khiến cậu kiệt sức. Cậu đã cố gắng làm việc chăm chỉ, dồn nén công việc trong nhiều tháng, chỉ để đổi lấy khoảng thời gian trọn vẹn một tháng này – một tháng nghỉ ngơi hiếm hoi bên cạnh Thụy Vũ, tại Việt Nam, nơi mà cậu có thể chỉ đơn giản là Park Woo Joo, chứ không phải idol Martin.

Thụy Vũ mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy nâng niu. Cô nhẹ nhàng tắt hết các đèn chính trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn bàn nhỏ với ánh sáng vàng dịu nhẹ tỏa ra từ chiếc chụp đèn vải. Vùng sáng ấm áp ấy bao trùm lên góc làm việc nhỏ của cô – một chiếc bàn gỗ đơn giản, một chiếc laptop màu bạc, và mấy cuốn sách chuyên ngành dày cộp.

Sau khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc về Quản trị kinh doanh, Thụy Vũ đã gia nhập Horizon Group, một tập đoàn đa quốc gia hàng đầu có trụ sở chính tại Singapore, chuyên cung cấp các giải pháp dịch vụ nhân sự toàn diện và tư vấn quản lý cho thị trường Châu Á. Công việc đòi hỏi cao, nhưng cô đón nhận nó như một cơ hội để bản thân bận rộn, để học hỏi và để quên đi những biến cố. Cô vừa làm việc toàn thời gian với cường độ cao, vừa theo học chương trình thạc sĩ vào buổi tối. Những ngày tháng ấy trôi qua trong sự mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm.

Và rồi, nỗ lực của cô đã được đền đáp xứng đáng. Nhờ vào khả năng phân tích tình huống sắc bén, tư duy chiến lược nhạy bén, và một phong cách lãnh đạo được đánh giá là công bằng, truyền cảm hứng, Thụy Vũ đã thăng tiến một cách nhanh chóng. Điều khiến cô trở nên khác biệt, theo nhận xét của cấp trên, chính là khả năng thấu hiểu và kết nối với nhân viên một cách phi thường. Cô dường như có thể cảm nhận được những áp lực ngầm, những tổn thương tâm lý mà họ không dám nói ra, từ đó đưa ra những điều chỉnh, động viên kịp thời. Đó là bài học từ chính những vết thương lòng mà cô đã trải qua. Cô biết cách chuyển hóa áp lực thành động lực, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả đội ngũ. Ở tuổi 27, một độ tuổi còn rất trẻ trong môi trường doanh nghiệp toàn cầu, Thụy Vũ đã được bổ nhiệm làm Giám đốc điều hành chi nhánh Việt Nam của Horizon Group. Cô trở thành gương mặt trẻ tiêu biểu của tập đoàn, một minh chứng cho sự phát triển tài năng nội bộ.

Giờ đây, sau một buổi lễ tốt nghiệp Thạc sĩ trang trọng và đầy cảm xúc cùng gia đình và Martin, Thụy Vũ mới có chút thời gian thực sự yên tĩnh để ngồi lại trước màn hình máy tính. Cô khởi động laptop, đăng nhập vào hệ thống nội bộ. Hộp thư đến chứa đầy những email được đánh dấu quan trọng. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của cô nhất là một thông báo từ Ban điều hành toàn cầu.

Do chiến lược mở rộng và tăng cường hiện diện mạnh mẽ tại các thị trường trọng điểm, Horizon Group quyết định đầu tư mạnh vào Hàn Quốc – một thị trường tiềm năng nhưng phức tạp mà tập đoàn trước đây chưa thể thâm nhập sâu. Kế hoạch là thành lập một chi nhánh hoàn toàn mới tại Seoul, với quy mô và tầm vóc ngang bằng các trung tâm ở Singapore hay Hong Kong. Và vị trí then chốt để dẫn dắt dự án đầy tham vọng này – Giám đốc Phát triển thị trường toàn cầu, phụ trách khu vực Đông Bắc Á, với trách nhiệm trực tiếp giám sát việc xây dựng từng viên gạch đầu tiên cho chi nhánh Seoul – đang được đề xuất trao cho Thụy Vũ.

Lý do được nêu rõ, cô là giám đốc chi nhánh thành công nhất hiện tại, với thành tích tăng trưởng doanh số và xây dựng văn hóa doanh nghiệp ấn tượng. Quan trọng hơn, cô am hiểu sâu sắc cả hai nền văn hóa kinh doanh Việt Nam và Hàn Quốc, thông thạo ngôn ngữ, và đã chứng minh được khả năng thích nghi và lãnh đạo trong môi trường đa văn hóa. Ban lãnh đạo để ngỏ cho cô một khoảng thời gian ba tháng để cân nhắc kỹ lưỡng.

Đọc đến những dòng cuối cùng của email, tim Thụy Vũ như thắt lại. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm – sự phấn khích của một cơ hội nghề nghiệp vĩ đại, xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng mãnh liệt từ tận sâu thẳm.

Đây thực sự là một bước nhảy vọt ngoạn mục, một vinh dự mà bất kỳ nhà quản lý trẻ nào cũng mơ ước. Nó đồng nghĩa với việc cô sẽ bước lên một đấu trường toàn cầu thực thụ, với mức lương, quyền lực và tầm ảnh hưởng hoàn toàn khác. Nhưng đồng thời, nó cũng là một thử thách khủng khiếp nhất về mặt tinh thần mà cô có thể tưởng tượng.

Seoul.

Cái tên ấy vang lên trong đầu cô như một tiếng chuông báo động. Seoul – nơi chứa đựng những ký ức đẹp đẽ nhất về tình yêu ban đầu với Martin, nhưng cũng là nơi ẩn giấu những cơn ác mộng kinh hoàng nhất về sự theo đuổi, đe dọa và xâm phạm của Kim Seok Woo. Nơi mà Esther – con người cũ của cô – đã phải chết đi để Thụy Vũ được sống. Bốn năm qua, cô đã cố gắng hàn gắn, xây dựng một cuộc sống mới vững chãi tại Hà Nội. Cô nghĩ mình đã vượt qua. Nhưng chỉ cần ý nghĩ về việc quay trở lại đó, đặt chân lên những con phố quen thuộc, hít thở bầu không khí ấy, mọi thứ dường như ùa về với một sức mạnh khủng khiếp. Những bức ảnh quay lén, những tin nhắn đe dọa, cảm giác bị theo dõi mọi lúc mọi nơi, và nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cô phải bỏ trốn. Liệu bức tường phòng thủ tâm lý mà cô dày công xây đắp có chịu nổi sự công phá của chính địa danh ấy?

Thụy Vũ nhắm mắt lại, thở dài. Cô trằn trọc, xoay chiếc bút trên tay. Một bên là sự nghiệp rực rỡ, là đỉnh cao mới mà cô đã làm việc cật lực để chạm tới. Một bên là sự bình yên tinh thần mong manh mà cô đã giành giật lại được từng chút một. Và ở giữa là Martin, người mà giờ đây cô có thể ở bên, nhưng cũng là mối liên hệ sống động nhất với Seoul.

***

Trong khi Thụy Vũ vật lộn với quyết định hệ trọng, thì khoảng thời gian một tháng bên Martin trôi qua như một giấc mơ đẹp, được tô vẽ bằng những sắc màu tươi sáng và giản dị của Hà Nội. Thời gian dường như được kéo dãn ra, mỗi ngày trôi chậm rãi, ngọt ngào, đầy ắp tiếng cười và những khám phá mới mẻ.

Họ sống những ngày thường như bao đôi tình nhân khác trên mảnh đất này. Buổi sáng, họ thường dậy sớm, cùng mẹ Thụy Vũ đi chợ Hàng Bè sầm uất. Martin, trong bộ trang phục đơn giản nhất – áo phông cotton, quần short, đôi dép tông và chiếc kính râm to bản – trông chẳng khác một chàng trai Việt Nam trẻ trung. Cậu tò mò với mọi thứ, từ những mớ rau thơm xanh mướt, những gánh hàng hoa quả rực rỡ sắc màu, đến tiếng rao hàng lanh lảnh. Cậu cố gắng bắt chước vài câu tiếng Việt bồi như "bao nhiêu tiền?", "rẻ chút đi cô ơi!" với chất giọng ngây ngô khiến các cô, các bà bán hàng cười nghiêng ngả, vui vẻ giảm giá cho "chàng rể tây" dễ thương. Thụy Vũ đứng bên cạnh, vừa dịch vừa giải thích cho cậu nghe về từng loại rau củ quả đặc sản, những món ăn dân dã mà cậu chưa từng biết đến.

Chiếc xe máy cũ của Thụy Vũ, lâu ngày không dùng, được lấy ra lau chùi sạch sẽ. Thụy Vũ ngồi sau, hai tay ôm lấy eo Martin, chỉ đường cho cậu đi qua những con phố cổ nhỏ hẹp, dưới những tán rợp bóng ở phố Phan Đình Phùng. Gió mùa hè lồng lộng thổi tung mái tóc dài của cô, mang theo hương hoa muồng hoàng yến thoang thoảng cuối mùa. 

Cảm giác ấy thật tự do. Tiếng cười của cô vang lên rõ ràng, vô tư, xóa tan mọi bóng hình u ám của quá khứ đã từng đè nặng lên vai cô. Họ dừng chân ở một quán cà phê vỉa hè cũ kỹ trên phố, gọi hai cốc bạc sỉu. Martin ngồi đó, im lặng nắm chặt tay cô, đôi mắt nâu ấm áp quan sát dòng người qua lại hối hả. Trong ánh mắt cậu không chỉ có tình yêu, mà còn có sự tò mò, trân trọng sâu sắc khi được bước vào thế giới thực của người mình yêu, được chứng kiến những điều bình dị đã nuôi dưỡng nên con người cô.

Có những chiều lang thang bên Hồ Tây khi hoàng hôn buông xuống, mặt hồ lấp lánh ánh vàng cam. Họ chia nhau một que kem Tràng Tiền mát lạnh, hương vani quen thuộc. Thụy Vũ kể cho Martin nghe về tuổi thơ của mình, về những lần trốn ngủ trưa đi chơi quanh hồ với lũ bạn, về những trò chơi con trẻ mà bốn năm qua, trong nỗ lực quên đi quá khứ, cô đã cố tình lãng quên. Giờ đây, kể lại, cô thấy chúng đẹp đẽ và đáng nhớ biết bao. Martin lắng nghe chăm chú, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng siết chặt tay cô hơn, như một lời hứa thầm lặng rằng từ nay về sau, những ký ức đẹp sẽ được cậu cùng cô trân trọng, gìn giữ và bảo vệ.

Họ cũng có một chuyến đi ngắn ngày đến Ninh Bình. Đứng trước cảnh non nước hữu tình của Tràng An, với những dãy núi đá vôi hùng vĩ soi bóng xuống dòng sông trong xanh lặng lờ, cả hai đều lặng đi trước vẻ đẹp nên thơ. Trên một chiếc thuyền nan nhỏ, người chèo thuyền đưa họ len lỏi qua các hang động. Martin ngồi phía sau, tay vòng qua eo Thụy Vũ, cằm tựa nhẹ lên đỉnh đầu cô. Gió từ mặt nước mát rượi thổi vào. Cậu thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm hòa vào tiếng nước chảy: "Nơi nào có chị, nơi đó là nhà. Dù là Seoul ồn ào, Hà Nội rộn rã hay chốn non nước yên bình này. Em chỉ cần có chị." Thụy Vũ tựa đầu vào ngực cậu, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim đập đều đặn của cậu. Một cảm giác bình yên hiếm có, tròn đầy, lan tỏa trong cô. Khoảng cách bốn năm xa cách, những hiểu lầm, những nỗi đau, dường như đang được lấp đầy từng chút một bằng những khoảnh khắc giản đơn, chân thật và ấm áp này

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store