ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

40. Bóng ma tâm lý

chulliewsk

Thời điểm Esther đang từng ngày vật lộn với những cơn hoảng loạn, những đêm mất ngủ và từng bước đi trên hành trình chữa lành đầy gian khó dưới sự che chở của gia đình ở Việt Nam, thì ở bên kia bán cầu, tại một căn hộ sang trọng ở London, Seok Woo đang tận hưởng cảm giác đắc thắng độc hại trong sự cô độc xa hoa mà hắn tự chuốc lấy.

Hắn ẩn mình dưới danh tính mới - một doanh nhân người Singapore gốc Hoa tên "Joseph Wang", được mua bán tinh vi thông qua những kênh ngầm dành cho những kẻ muốn biến mất. Cái tên Seok Woo giờ chỉ còn là một hồ sơ cảnh sát, một ký ức đen tối trong lòng một số người, và một niềm ám ảnh không nguôi trong chính tâm trí hắn.

Vẻ ngoài của Joseph Wang luôn tỉ mỉ, lịch lãm đến mức hoàn hảo. Những bộ suit được may đo từ những con phố sang trọng nhất Milan, những đôi giày da Ý bóng loáng, chiếc đồng hồ Thụy Sĩ kín đáo nhưng đắt giá. Hắn thường lui tới những quán cà phê hạng sang nằm khuất trong các con hẻm yên tĩnh của London, nơi chỉ có những người giàu có và kín tiếng biết đến. Ở đó, hắn ngồi hàng giờ với một cuốn sách hoặc một chiếc máy tính bảng, nhâm nhi ly cà phê đặc sản với giá cắt cổ, vẽ nên hình ảnh một quý ông thành đạt đang tận hưởng kỳ nghỉ hoặc làm việc từ xa. Hắn nói tiếng Anh với chất giọng pha trộn hoàn hảo, không một chút dấu vết Hàn Quốc. Mọi thứ đều được tính toán để hòa tan vào đám đông thượng lưu vô danh.

Nhưng nếu có ai đó quan sát kỹ, sự căng thẳng của một kẻ đào tẩu, một con thú luôn trong tư thế đề phòng, đã in hằn lên từng cử chỉ. Đôi mắt Seok Woo – hay Joseph Wang – không bao giờ thực sự nghỉ ngơi. Chúng liên tục quét qua căn phòng, ghi nhận từng khuôn mặt mới, đánh giá mối đe dọa tiềm tàng. Cách hắn ngồi luôn chọn vị trí quay lưng vào tường, hướng tầm nhìn ra lối vào. Ngón tay hắn thỉnh thoảng lại gõ nhẹ lên mặt bàn, một nhịp điệu bồn chồn vô thức. Dưới lớp da được chăm sóc kỹ lưỡng, những vết chân chim quanh mắt đã hằn sâu hơn, đôi mắt thường đỏ ngầu vì những đêm trắng theo dõi tin tức từ quê nhà. Hắn biết lệnh truy nã của Interpol vẫn còn đó, nhưng với số tiền khổng lồ và mạng lưới hỗ trợ ngầm, hắn coi đó chỉ là một mối phiền toái hành chính hay là một con ruồi vo ve hơn là một mối đe dọa thực sự. Sự tự tin đó, tuy vậy, vẫn không thể xóa đi bản năng sinh tồn luôn ở trạng thái báo động.

Tâm trí Seok Woo là một hỗn hợp đáng sợ của sự thỏa mãn độc ác và nỗi ám ảnh không dứt. Hắn đã hoàn thành được mục tiêu trước mắt là đẩy Esther – người phụ nữ dám phản kháng, dám phá vỡ bức chân dung hoàn hảo mà hắn vẽ ra – ra khỏi Hàn Quốc trong ô nhục. Hắn đã phá hủy danh dự cô, biến cô từ nạn nhân đáng thương thành mục tiêu của sự căm ghét toàn xã hội. Hắn đã giáng một đòn chí mạng vào Martin và Cortis, buộc họ phải sống trong câu chuyện dối trá mà hắn dựng lên. 

Mỗi lần sử dụng VPN để lặn vào các diễn đàn trực tuyến, nhìn thấy những dòng chữ gọi Esther là "kẻ lừa đảo", "hồ ly tinh giả nai", một nụ cười lạnh lẽo, khoái trá lại nở trên môi hắn. Trong thế giới méo mó của hắn, đây không phải là sự trả thù tầm thường. Đây là một hình thức công lý cao cả. Hắn tin chắc rằng mình và Esther từng có một mối liên kết đặc biệt, sâu sắc, và cô đã phản bội mối liên kết đó bằng cách chọn Martin, bằng cách dám lật mặt hắn. Việc hắn hủy hoại cô, chỉ là sự trừng phạt cần thiết, một cách để đòi lại những gì hắn cho là thuộc về mình.

Tuy nhiên, sự thỏa mãn ấy như một chất gây nghiện, hiệu ứng của nó ngày càng ngắn lại và yếu đi. Bởi vì, ẩn sâu dưới lớp vỏ tự mãn đó, nỗi ám ảnh về Esther vẫn cháy âm ỉ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. Hắn không thể chấp nhận một sự thật rằng cô đã biến mất. Thực sự biến mất. Mọi nỗ lực dò tìm thông tin qua các kênh ngầm đều vô ích. 

Esther đã như một giọt nước hòa vào đại dương của Việt Nam, được bảo vệ bởi gia đình và có lẽ là cả những biện pháp an ninh thông minh từ phía H Entertainment. Sự im lặng tuyệt đối của cô, ban đầu làm hắn hả hê, nhưng dần dần lại khiến hắn điên tiết và bất an. Hắn thường xuyên tự hỏi: Cô ta đang ở đâu? Có thực sự về Việt Nam rồi sống một cuộc đời tầm thường? Hay đang lẩn trốn ở một quốc gia nào đó, có lẽ rất gần hắn? Ý nghĩ đó vừa khiến hắn phấn khích, vừa khiến hắn tức điên. 

Và Martin – kẻ mà hắn coi thường – vẫn tiếp tục tỏa sáng, thậm chí còn thành công hơn sau scandal. Điều đó như một lời thách thức, một bằng chứng cho thấy âm mưu của hắn chưa hoàn toàn thành công. Sự hiện diện thành công của Martin trên truyền thông là một lời nhắc nhở dai dẳng rằng Esther đã chọn ai, và người đó vẫn đang chiến thắng.

Dù sống trong nhung lụa, trong những căn hộ dịch vụ cao cấp nhất, Seok Woo thực chất là một kẻ cô đơn thảm hại. Tiền bạc mua được sự ẩn danh, mua được những vật chất xa hoa, nhưng không mua được một giây phút bình yên thực sự hay một mối quan hệ chân thành. Hắn không thể kết bạn, không thể tin ai. Cuộc sống của hắn chỉ là một chuỗi các hành động nhàm chán diễn ra qua màn hình máy tính: theo dõi dư luận về scandal cũ, tìm kiếm tin tức về Martin và Cortis, và đôi khi, hắn lặn vào các diễn đàn ẩn danh, dùng nhiều tài khoản giả để tiếp tục bôi nhọ Esther, như một cách để duy trì ảo giác rằng hắn vẫn đang kiểm soát câu chuyện. Hắn biết cuộc chiến chưa kết thúc. Việc Esther biến mất chỉ là một hiệp đấu. Martin, bằng cách giữ im lặng và tiếp tục thành công, đã giành được thế thượng phong. Điều đó khiến máu trong người Seok Woo sôi lên mỗi khi nghĩ tới.

Bốn năm sau vụ scandal định mệnh ấy, vào một buổi chiều cuối thu hiếm hoi có nắng vàng óng ở London, Seok Woo đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở Marylebone. Ánh nắng xiên qua cửa kính, rọi lên màn hình máy tính bảng nơi hắn vừa đọc một bài báo ca ngợi chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới đầy thành công của nhóm Cortis, với Martin là ngôi sao sáng chói nhất. Nụ cười khinh bỉ, đầy ghen tị và hận thù nở trên môi hắn. Hắn lẩm bẩm một mình: "Cứ tận hưởng đi, nhóc con. Niềm vui của ngươi rồi cũng sẽ tàn..."

Đúng lúc đó, khi hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt vô tình hướng qua bên kia con phố nhộn nhịp. Cửa hàng thời trang cao cấp nổi tiếng với những thiết kế tối giản. Và rồi, hắn như bị sét đánh.

Phía bên ngoài cửa kính lớn, đứng trước một ma-nơ-canh mặc chiếc váy màu xanh ngọc, là một cô gái. Vóc dáng thanh mảnh, cao ráo. Mái tóc đen dài, óng ả, buông xõa ngang lưng, được một cơn gió nhẹ thổi bay. Cô ấy đang nghiêng đầu nhìn vào chiếc váy trong tủ kính. Rồi, như một thói quen, cô đưa tay lên, vén nhẹ mái tóc dài ra phía sau tai – một cử chỉ quá đỗi quen thuộc, một động tác mà Seok Woo đã thấy Esther làm hàng trăm lần qua ống kính camera, trong ký ức ám ảnh của hắn.

Tim Seok Woo như ngừng đập. Máu dồn lên não. Mọi âm thanh ồn ào của phố xá London đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Esther? Ở đây? Ngay tại London? Suy nghĩ đó bùng nổ như một quả bom trong đầu hắn. Mọi lý trí, mọi sự cảnh giác bỗng chốc bị quét sạch, nhường chỗ cho một cơn lốc cảm xúc hỗn độn: kinh ngạc, nghi ngờ, và trên hết là một sự phấn khích điên cuồng, tột độ. Cô ấy không về Việt Nam! Cô ấy ở đây, ngay trước mắt ta! Đây là định mệnh!

Hắn không kịp suy nghĩ thêm. Bản năng chiếm hữu và sự ám ảnh đã hoàn toàn lấn át. Hắn vội vã ném một ít tiền mặt lên bàn, không đợi thối lại, lao ra khỏi quán cà phê, mắt không rời bóng dáng cô gái bên kia đường. Cô gái ấy dường như đã quyết định, quay lưng bước đi, hòa vào dòng người đang di chuyển trên vỉa hè.

Seok Woo, với trái tim đập loạn nhịp, lén lút bám theo. Hắn giữ một khoảng cách an toàn, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào mái tóc đen dài ấy. Mọi suy nghĩ về an toàn, về việc bị phát hiện đều bay biến. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Đây là cơ hội. Cơ hội cuối cùng. Phải đưa cô ấy về. Phải có cô ấy lại. Hắn đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu, trong những cơn mộng du tỉnh táo nhất của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra vào một buổi chiều bình thường như thế này.

Cô gái rẽ vào một con hẻm tương đối vắng, có lẽ là đường tắt về khách sạn hoặc căn hộ của cô. Đây là khoảnh khắc Seok Woo chờ đợi. Hắn nhanh chóng rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay nhỏ, trên đó đã được tẩm sẵn một loại hóa chất gây mất ý thức nhanh chóng mà hắn đã chuẩn bị từ lâu. Hít một hơi sâu, hắn tăng tốc, bước những bước dài, im lặng tiến lại gần từ phía sau.

"Xin lỗi, cho tôi hỏi..." Hắn lên tiếng, giọng nói Anh ngữ hoàn hảo, điềm tĩnh.

Cô gái quay lại. Và trong khoảnh khắc đó, Seok Woo nhận ra một sự thật tàn khốc: Đây không phải là Esther. Khuôn mặt cô gái này xinh đẹp, nhưng hoàn toàn khác. Cô ấy có đôi mắt nhỏ hơn, đặc nét Hàn Quốc, và một vẻ ngây thơ, bối rối mà Esther chưa bao giờ có sau tất cả những gì xảy ra. Cử chỉ vén tóc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng đã quá muộn. Hành động đã được kích hoạt. Sự thất vọng tột độ trộn lẫn với cơn điên loạn đã khiến lý trí của hắn tắt ngấm hoàn toàn. Trong mắt hắn lúc này, cô gái xa lạ ấy bỗng chốc biến thành hình bóng Esther mà hắn hằng khao khát và căm ghét. Không, đây chính là cô ấy. Cô ấy đang giả vờ. Cô ấy đang thử ta. Ý nghĩ điên rồ đó lấn át mọi thứ.

"Tôi..." Cô gái lùi lại một bước, cảm nhận được sự nguy hiểm.

Seok Woo không cho cô cơ hội. Với một động tác nhanh như cắt, hắn đưa chiếc khăn tay lên che mũi miệng cô gái. Một tiếng kêu nghẹn ngào bị bóp nghẹt. Cô gái giãy giụa yếu ớt trong vòng tay mạnh mẽ của hắn vài giây, rồi cơ thể mềm nhũn ra, đổ gục vào người hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store