Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?
37. Chữa lành
Những tuần đầu tiên trở về Hà Nội không mang đến sự nhẹ nhõm của một cuộc trở về nhà thông thường. Thay vào đó, chúng là một quãng thời gian dài đằng đẵng, chìm sâu trong một bóng tối dày đặc, nặng nề, dù cho cơ thể cô đã an toàn tuyệt đối trong vòng tay gia đình và bốn bức tường quen thuộc của căn nhà cũ. Sự an toàn về thể xác dường như không đủ sức xuyên thủng lớp vỏ bọc tâm lý đã bị đập vỡ tan tành. Thụy Vũ vẫn sống trong trạng thái báo động liên tục. Nỗi sợ hãi không còn là một cảm giác; nó đã trở thành một thực thể sống, bám rễ sâu trong từng tế bào, biến thành những triệu chứng rõ rệt của chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, có lẽ còn pha trộn với rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Giấc ngủ là thứ xa xỉ. Mỗi đêm, cô vật vờ trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà trong bóng tối, tai vểnh lên lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất. Tiếng xe máy nổ lớn ngoài phố, tiếng chó sủa xa xa, thậm chí tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm – tất cả đều có thể trong tích tắc biến thành tiếng la hét, chửi rủa điên cuồng của đám đông fan cuồng vây quanh ngôi nhà ven biển. Hoặc tệ hơn, chúng hòa vào tiếng gào thét của sóng biển trong đêm bão định mệnh ấy, tiếng gió rít như những lời đe dọa, và tiếng... im lặng chết chóc sau cái chết của Dami. Cô thường xuyên giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo. Những cơn hoảng loạn ập đến bất chợt, khiến cô thở gấp, choáng váng và có cảm giác sắp chết.
Căn phòng ngủ nhỏ của cô, từng là nơi ấm cúng chứa đầy kỷ niệm tuổi thơ và những giấc mơ tuổi trẻ, giờ đây trở thành một hầm trú ẩn. Cô đóng kín cửa, kéo những tấm rèm dày màu xám để chặn lại ánh nắng gay gắt, chói chang của mùa hè Hà Nội – thứ ánh sáng mà trước đây cô yêu thích, giờ lại gợi lên cảm giác bị phơi bày, bị nhìn thấu. Chỉ có trong bóng tối mờ ảo, được bao bọc bởi lớp chăn dày, cô mới cảm thấy một chút yên tâm tạm thời, như một đứa trẻ trốn tránh thế giới đáng sợ bên ngoài. Cô thu mình lại, co ro, cố gắng thu nhỏ thành một điểm không đáng chú ý nhất.
Ba mẹ cô không hề ép buộc, không chất vấn, không cố gắng kéo cô ra khỏi vỏ bọc bằng những lời động viên sáo rỗng. Họ hiểu rằng đứa con gái của mình đã bị thương quá nặng, và giờ đây, việc tự vệ duy nhất cô có thể làm là trốn trong chính căn phòng của mình. Họ tôn trọng không gian đó.
Mẹ cô mỗi ngày đều nấu những món ăn truyền thống mà cô từng thích, nhẹ nhàng mà ấm nóng, đặt trên chiếc bàn nhỏ ở cạnh giường. Cậu em trai thường xuyên ngồi ở bàn học ngay bên ngoài cửa phòng cô. Tiếng lật sách khe khẽ, tiếng bút viết sột soạt, tiếng thở dài nhẹ của cậu... tất cả tạo nên một thứ âm thanh nền yên tĩnh, an toàn. Đó là một sự hiện diện thầm lặng nhưng vững chắc, một lời nhắn nhủ rằng: "Chị à, em ở đây. Gia đình ở đây. Chị không một mình."
Sau một thời gian, dưới sự khuyến khích nhẹ nhàng, kiên nhẫn của mẹ, Thụy Vũ đồng ý đi gặp một chuyên gia tâm lý. Đây không phải là một quyết định dễ dàng. Nỗi sợ bị phán xét, bị không hiểu, và sự mệt mỏi khi phải mở lòng ra kể lại mọi chuyện, khiến cô gần như muốn từ bỏ ngay từ đầu. Nhưng một phần nhỏ trong cô nhận ra rằng mình không thể mãi trốn trong bóng tối.
Căn phòng trị liệu nằm trên tầng ba của một tòa nhà cũ trong khu tập thể trên một con phố yên tĩnh ở quận Ba Đình, Hà Nội. Không gian được thiết kế tối giản, với tông màu be, trắng ngà và gỗ ấm áp. Ánh sáng tự nhiên dịu nhẹ xuyên qua lớp rèm voan mỏng, chiếu lên sàn gỗ sáng bóng và vài chậu cây xanh nhỏ. Mọi thứ đều toát lên sự an toàn, riêng tư và không phán xét. Bác sĩ tâm lý – một người phụ nữ trung niên tên là Ý An – có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu và đôi mắt sáng, thấu hiểu. Giọng nói của bà ấm áp, điềm đạm, chậm rãi, như một dòng suối mát chảy qua những vết nứt khô cằn.
Trong buổi gặp đầu tiên, Thụy Vũ hầu như không nói gì. Cô ngồi co ro trên chiếc ghế sofa êm ái, đôi tay siết chặt vào nhau đặt trên đùi, mắt luôn dán vào một điểm trên thảm, thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía cửa ra vào như một phản xạ cảnh giác. Bác sĩ Ý An không gặng hỏi. Bà chỉ giới thiệu về không gian, về quy tắc bảo mật tuyệt đối, và cho cô thời gian làm quen.
Đến buổi thứ ba, thứ tư, lớp băng giá bắt đầu có vết nứt.
"Tuần này, em có muốn chia sẻ điều gì khiến em cảm thấy... khó khăn nhất không, Thụy Vũ?" Bác sĩ Ý An hỏi, giọng nhẹ như hơi thở.
Một khoảng im lặng dài. Thụy Vũ hít một hơi thật sâu, hơi thở đó run rẩy. Rồi, giọng nói khàn đặc, đứt quãng, như bị vỡ vụn, cất lên: "Em... em vẫn nghe thấy tiếng họ. Mỗi đêm. Tiếng gào thét. Tiếng đập cửa. Ở ngoài cổng nhà... nhà cũ. Và..." Cô nuốt nước bọt, "Và em cảm thấy... em có lỗi. Tất cả là tại em. Em đã mang tai họa đến cho Martin, cho nhóm cậu ấy. Và... cho Dami. Em đã không bảo vệ được ai cả."
Những lời thú nhận đầu tiên ấy như mở ra một cánh cổng. Bác sĩ Ý An lắng nghe, không ngắt lời, chỉ gật đầu nhẹ khuyến khích. Sau đó, bà sử dụng liệu pháp nhận thức – hành vi (Cognitive Behavioral Therapy) một cách tinh tế để giúp Thụy Vũ bắt đầu tách rời "sự thật khách quan" khỏi "sự bóp méo của nhận thức" do sang chấn và truyền thông độc hại gây ra.
"Thụy Vũ à." Bác sĩ nói, giọng rõ ràng, chậm rãi. "Chúng ta hãy thử nhìn nhận lại từ đầu, như quan sát một câu chuyện của người khác. Có một cô gái trẻ, làm việc chăm chỉ, yêu công việc và yêu một người. Sau đó, có một người đàn ông khác, vì những lý do bệnh hoạn của riêng hắn, đã chọn theo dõi, quay lén, và sau đó là vu khống, thao túng cô gái ấy. Hắn còn kích động những người khác gây ra bạo lực tâm lý và cả thể xác. Vậy, theo em, ai là người chủ động gây ra tai họa?"
Thụy Vũ im lặng, đôi mắt nhìn xuống tay mình.
"Em không 'mang' tai họa đến cho ai, Thụy Vũ. Em là nạn nhân. Seok Woo là kẻ chọn làm điều ác. Đám đông cuồng loạn kia là những người chọn thực hiện hành vi bạo lực. Họ có sự lựa chọn của họ. Và họ đã chọn cái ác. Còn em," bà nhấn mạnh, "em chỉ là người bị họ nhắm đến. Em không có lỗi trong những lựa chọn độc ác của họ."
Lời nói đó như một tia sáng xuyên qua màn sương mù dày đặc của cảm giác tội lỗi. Nó không lập tức xóa bỏ được nỗi đau, nhưng nó tạo ra một vết nứt, một khả năng để nhìn nhận lại.
Tuy nhiên, nỗi đau sâu nhất, vết thương chưa lành và luôn rỉ máu, vẫn là hình ảnh Dami. Một buổi chiều khác, khi ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm voan tạo thành những vệt sáng ấm áp trên sàn, Thụy Vũ đột nhiên bật khóc. Đây không phải là những giọt nước mắt im lặng trước đây, mà là một cơn khóc nức nở, thổn thức, cơ thể co quắp lại, như thể tất cả nỗi đau đớn bị dồn nén bấy lâu đã tìm được lối thoát.
"Em... em không thể... không thể quên được cảnh tượng ấy..." Cô nghẹn ngào, giọng nói vỡ vụn giữa những tiếng nấc. "Dami... nó nằm đó... lạnh ngắt... và máu... Em đã ôm nó... Em đã không bảo vệ được nó... Em đã đưa nó vào cái nhà đó... Nếu em không có nó... nếu Martin không tặng nó cho em..." Cô không thể nói tiếp.
Bác sĩ Ý An ngồi yên, để cho cơn sóng cảm xúc ấy trôi qua. Bà đưa cho cô một ly nước nhỏ. Khi những tiếng nấc dần thưa thớt, bà mới lên tiếng, giọng trầm ấm và đầy sự đồng cảm sâu sắc:
"Cái chết của Dami... Thụy Vũ à, đó không phải là một tai nạn. Đó là một hành vi bạo lực có chủ đích. Một hành vi được tính toán để làm tổn thương em sâu sắc nhất, ở nơi mà họ biết là em yêu thương và dễ tổn thương nhất. Họ giết một sinh linh nhỏ bé, vô tội, để truyền đi một thông điệp kinh hoàng tới em. Đó là bằng chứng cho sự tàn nhẫn của họ, không phải cho sự thất bại của em."
Bà tiếp tục, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Em đã làm gì trong tình huống đó? Em đã bị vây hãm, bị đe dọa trực tiếp, sức khỏe tinh thần đã ở bờ vực. Việc duy nhất, hợp lý nhất và đúng đắn nhất em có thể làm để sống sót, để không trở thành nạn nhân tiếp theo, chính là chạy trốn. Chạy trốn khỏi hiện trường bạo lực đó không phải là hèn nhát, Thụy Vũ. Đó là bản năng sinh tồn. Và em đã sống sót. Em đang ở đây."
Suốt những buổi trị liệu sau đó, bác sĩ Ý An kiên trì giúp Thụy Vũ thực hiện một công việc khó khăn: phân biệt rõ ràng giữa "Thụy Vũ – con người thật" (một cô gái chăm chỉ, giàu tình cảm, là nạn nhân) và "Esther – hình tượng bị bóp méo" (kẻ lừa dối, hai mặt, do truyền thông và Seok Woo tạo ra). Bà giúp cô nhận ra rằng sự căm ghét của công chúng nhắm vào một hình tượng giả tạo, không phải con người thật của cô.
Đồng thời, bác sĩ khuyến khích cô tái lập quyền kiểm soát cuộc đời mình thông qua những mục tiêu nhỏ, thực tế. Và mục tiêu lớn nhất lúc này chính là hoàn thành khóa luận tốt nghiệp đại học mà cô đã bỏ dở. Việc này không chỉ mang ý nghĩa học thuật; nó là một hành động khẳng định: Tôi vẫn có thể hoàn thành điều gì đó. Tôi vẫn có thể kiểm soát được một phần cuộc sống của mình.
Kết thúc mỗi buổi trị liệu, Thụy Vũ thường cảm thấy kiệt sức về mặt cảm xúc, như thể vừa trải qua một trận chiến nội tâm. Nhưng cùng với sự kiệt sức ấy là một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường, như thể có ai đó đã giúp cô dỡ bỏ một vài viên gạch nặng trịch từ đống đổ nát trong lòng.
"Tuần tới," bác sĩ Ý An dặn dò trong một buổi kết thúc, ánh mắt dịu dàng, "em hãy thử một thử thách nho nhỏ. Mỗi ngày, dành ra một giờ – chỉ một giờ thôi – không làm gì cả. Hoặc là tập trung vào khóa luận. Hoặc là... hãy thử mở cánh cửa phòng, bước ra ban công, hoặc xuống khu vườn nhỏ sau nhà. Không cần làm gì, chỉ cần đứng đó, hít thở không khí, nhìn ngắm cây cối, lắng nghe tiếng chim, tiếng ve. Chúng ta cần xây dựng lại những ký ức mới, Thụy Vũ ạ. Ký ức về sự an toàn, về bình yên, ngay tại nơi này, ngay lúc này. Hãy để những ký ức đó dần thay thế cho ký ức về sự sợ hãi ở ngôi nhà ven biển kia."
Thụy Vũ gật đầu, cúi người cảm ơn một cách lễ phép. Lần đầu tiên sau rất lâu, khi bước ra khỏi căn phòng trị liệu, đối diện với ánh nắng chói chang của Hà Nội buổi chiều hè, cô không còn cảm thấy choáng ngợp và muốn thu mình lại. Cô cảm thấy... có thể chịu đựng được. Quá trình chữa lành còn rất dài, nhưng ít nhất, cô đã thực sự thực hiện được bước đi quan trọng nhất: lấy lại tiếng nói của chính mình, đối mặt với những con quỷ trong tâm trí, và bắt đầu phân biệt được đâu là sự thật, đâu là hậu quả của tội ác mà người khác gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store