ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

33. Chạy trốn

chulliewsk

Đêm ấy dài như vô tận, chất chứa trong nó sự ảm đạm nặng nề hơn cả bóng tối bao phủ căn phòng nhỏ ven biển. Bên ngoài, cơn bão vẫn chưa dứt, tiếng mưa ào ào không ngớt như một bản nhạc tang vô hồi, gõ vào mái tôn, tạt vào cửa sổ, hòa cùng tiếng gió rít qua những khe hở. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ một ngọn đèn ngủ nhỏ xíu để lại từ chiều, chiếu lên bức tường trống trải, tạo nên những vùng bóng đen kỳ quái. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo thấm vào từng thớ vải, từng lỗ chân lông.

Esther ngồi bệt trên nền gạch men lạnh buốt, lưng dựa vào chân giường. Cô không cảm thấy cái lạnh từ sàn nhà nữa, cái lạnh đã thấu vào tận xương tủy, vào tâm hồn cô từ lúc nhìn thấy Dami. Cô thu mình lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm gục lên trên, đôi mắt mở to nhưng nhìn vào khoảng không vô định, trống rỗng. Tất cả những âm thanh bên ngoài – tiếng mưa, tiếng gió, thậm chí tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực – dường như đều bị một lớp kính dày ngăn cách, trở nên xa xăm, méo mó.

Trên lòng bàn tay phải, lạnh ngắt và vẫn còn dính những vệt bùn đất khô, cô nắm chặt một vật nhỏ, cứng: chiếc điện thoại gập cũ kỹ, vỏ ngoài đã trầy xước nhiều chỗ. Đó là chiếc điện thoại Seonghyeon đã đưa cho cô trên sân thượng công ty, sợi dây liên kết bí mật, an toàn duy nhất giữa cô và cả nhóm Cortis trong những ngày tháng đầy nguy hiểm ấy. Nó đã chứng kiến những cuộc trò chuyện căng thẳng, những kế hoạch được vạch ra trong im lặng, và cả sự quan tâm thầm lặng của những người bạn, người đồng đội. Giờ đây, nó là thứ cuối cùng còn kết nối cô với một thế giới mà cô từng thuộc về, một thế giới của ánh đèn sân khấu, của âm nhạc, của tình yêu và cả những hiểm nguy. Nhưng sợi dây ấy, cô biết, phải cắt đứt.

Cô hít một hơi thật sâu, nín thở, cố gắng nén chặt lại cục nỗi đau đang quặn thắt, xoáy sâu trong lồng ngực, như muốn xé toang tất cả. Hơi thở ra run rẩy, nóng hổi. Cô mở chiếc điện thoại ra. Ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình nhỏ xíu bật sáng, hắt lên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe và đầy vết mệt mỏi của cô. Cô lướt vào mục tin nhắn, tìm đến nhóm chat chung có tên "Cortis & E" – nơi chỉ có năm thành viên nhóm và cô. Lần cuối cùng có tin nhắn là từ hai ngày trước, một dòng hỏi thăm ngắn gọn của Keonho: "Chị ổn chứ?". Cô đã không dám trả lời.

Giờ thì cô phải trả lời. Một câu trả lời cuối cùng.

Từng ngón tay cô, lạnh cóng và run rẩy, lướt chậm rãi trên bàn phím số cứng. Mỗi lần nhấn xuống tạo ra một tiếng "tách" nhỏ, khô khốc, vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng đầy áp lực.

"Mọi người,

Xin lỗi. Xin lỗi vì chị đã không đủ mạnh mẽ để đi đến cùng.

Chúng... đã giết Dami rồi. Ngay trong sân nhà chị. Chỉ để lại một lời đe dọa.

Chị không thể chịu đựng thêm được nữa. Mỗi tiếng động, mỗi bóng người qua cửa sổ, đều khiến chị muốn phát điên. Chị sợ. Sợ thực sự.

Chị sẽ rời Hàn Quốc ngay trong đêm nay. Đây là quyết định duy nhất chị có thể nghĩ ra để... tồn tại.

Làm ơn, đừng tìm chị. Và quan trọng hơn, đừng để Martin đến đây, dù chỉ một giây. Sự xuất hiện của cậu ấy lúc này sẽ chỉ làm mọi thứ tệ hơn, cho cậu ấy và cho chị. Hãy nói với cậu ấy... hãy sống thật tốt. Hãy tỏa sáng.

Hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây, với tin nhắn này. Có lẽ đây là cách tốt nhất.

Cảm ơn tất cả mọi người, vì tất cả. Vì đã bảo vệ chị, vì đã chiến đấu cùng chị.

Tạm biệt."

Cô đọc lại từng chữ, mỗi chữ như một nhát dao cứa vào trái tim đã tê dại. Rồi, không cho mình cơ hội suy nghĩ thêm, ngón tay cái cô nhấn mạnh vào nút Gửi. Một biểu tượng nhỏ xuất hiện, rồi biến mất. Tin nhắn đã được gửi đi. Lời từ biệt cuối cùng, đầy nước mắt và tuyệt vọng, giờ đã nằm trong hộp thư của những người cô yêu quý.

Xong việc, Esther không chần chừ. Hành động tiếp theo của cô nhanh, gọn, dứt khoát, như một nghi thức cắt đứt cần thiết. Cô tắt nguồn điện thoại. Dùng móng tay khéo léo mở nắp sau, tháo viên pin nhỏ ra. Rồi đến chiếc sim card cũ kỹ, nhỏ xíu. Cô cầm nó lên, nhìn nó trong ánh sáng mờ. Nó chứa đựng số liên lạc cuối cùng, con đường duy nhất họ có thể tìm thấy cô. Cắt đứt. Phải cắt đứt tất cả.

Hai ngón tay cô kẹp lấy tấm sim. Một lực vừa đủ. Rắc. Một tiếng vỡ khô khốc, giòn tan, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rõ đến kinh ngạc. Tấm nhựa mỏng manh gãy làm đôi. Nếu như Seok Woo bẻ sim để chạy trốn công lý với nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng tạm thời, thì Esther bẻ sim với một sự bình thản đau đớn, để chạy trốn khỏi chính sự tàn độc và vô cảm của thế giới đã từng là nhà của cô. Đây không phải là sự đầu hàng, mà là một sự rút lui để bảo toàn, để gìn giữ chút hơi tàn của sự sống và lí trí còn sót lại trong cô.

Cô nhặt những mảnh vỡ, cùng với chiếc điện thoại không còn sự sống, bước ra cửa sau. Cơn mưa vẫn trút nước. Cô quỳ xuống bên nấm mộ nhỏ của Dami, dùng tay đào một hố nhỏ bên cạnh. Rồi, cô đặt chiếc điện thoại và những mảnh sim vào đó, lấp đất lên. Hành động này mang một ý nghĩa sâu sắc: cô đã chôn vùi không chỉ một thiết bị, mà còn chôn vùi cả những hy vọng, những mưu cầu hạnh phúc giản dị, những kế hoạch tương lai, và cả mối liên hệ cuối cùng với Martin và Cortis. Tất cả sẽ nằm lại dưới lớp đất ẩm ướt này, cùng với Dami, trong đêm bão tố này.

Quay vào nhà, cô kéo chiếc vali nhỏ mà cô đã lén đóng gói vội vàng từ chiều, chỉ với vài bộ quần áo đơn giản nhất, vài vật dụng cá nhân tối thiểu, và cuốn hộ chiếu. Cô không mang theo bất cứ thứ gì gợi nhớ đến Hàn Quốc, đến Seoul, đến công việc cũ. Cô cần một sự khởi đầu sạch sẽ, dù đầy đau thương.

Cô bước ra cửa sau, nơi chiếc xe van màu đen, quen thuộc với kiểu dáng đơn giản, đang đỗ sẵn. Nó giống như một con thú đen nằm phục trong màn mưa tầm tã. Đèn pha tắt ngấm, chỉ có đèn vị trí le lói, động cơ vẫn nổ êm, rì rầm trong đêm như đang nín thở chờ đợi. Đây là chiếc xe của một người bạn đáng tin cậy của quản lý Jang, được huy động cho nhiệm vụ bí mật này.

Cửa xe bật mở ngay khi thấy bóng cô. Một bóng người phụ nữ lao ra, bất chấp mưa gió xối xả. Đó là Mi Young. Cô ôm chầm lấy Esther, siết chặt, nước màn tuôn trào, hòa lẫn với nước mưa ướt đẫm cả vai áo Esther.

"Đi thôi em... Đi thôi..." Mi Young thì thầm vào tai cô, giọng nức nở, đầy xót xa và áy náy. "Chị xin lỗi... Chị xin lỗi vì đã không thể làm gì nhiều hơn... không thể bảo vệ được em đến cùng..."

Quản lý Jang bước xuống từ ghế lái. Dưới ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua màn mưa, gương mặt cô hiện rõ sự đau đớn, mệt mỏi và một nỗi bất lực sâu sắc. Những nếp nhăn dường như hằn sâu hơn. Cô không nói gì, không có những lời an ủi sáo rỗng. Ánh mắt cô chạm vào mắt Esther, trong đó là một biển cảm xúc: hối hận vì đã đưa cô vào thế giới phức tạp này, thương xót, và một lời hứa im lặng về sự bảo vệ lần này. Cô lặng lẽ tiến tới, đỡ lấy chiếc vali từ tay run rẩy của Esther, hành động nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Cô là người đã mở cánh cửa cho Esther bước vào ánh hào quang, và giờ, chính cô phải là người đưa Esther ra khỏi cơn bão, dù bằng cách đau lòng nhất.

Esther bước lên xe, cánh cửa trượt đóng lại với một tiếng "xoẹt" êm ái, ngăn cách hoàn toàn cô với căn nhà nhỏ, với khu vườn, với nấm mộ của Dami, và với tất cả những ký ức đau thương đang gào thét trong cơn bão. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi lề đường, rồi tăng tốc dần, lao vào màn đêm mưa gió, hướng về phía sân bay quốc tế Incheon xa xa. Nó bỏ lại phía sau một tình yêu chưa kịp nở hoa đã phải tàn lụi trong bão tố, bỏ lại Martin – trái tim cô đau nhói khi nghĩ đến cậu – và bỏ lại tất cả những giấc mơ về một cuộc sống bình yên, về âm nhạc, về tương lai cùng nhau, giờ đã vỡ vụn, tan thành mưa bụi.

Suốt chặng đường dài, xuyên qua màn đêm và cơn bão, Esther gần như bất động. Cô gục đầu vào vai Mi Young, cơ thể vẫn còn run lên từng cơn nhẹ, dư chấn của sự sợ hãi và kiệt sức. Cô không khóc nữa. Nước mắt dường như đã cạn. Cô chỉ im lặng, mắt nhắm nghiền, nhưng không ngủ được. Trong không gian chật hẹp, ấm áp nhưng ngột ngạt của chiếc xe, ba người phụ nữ – quản lý Jang lái xe với vẻ mặt nghiêm nghị, Mi Young ôm lấy Esther, và Esther – cùng giữ một sự im lặng nặng trĩu. Đây không phải một chuyến đi bình thường. Đây là một cuộc "đào tẩu", một sự di tản trong đau đớn và tủi nhục, để đưa một linh hồn bị thương tổn đến mức tận cùng ra khỏi vùng đất đã từng là giấc mơ, nay lại hóa thành cơn ác mộng dai dẳng không lối thoát. Mỗi cây số trôi qua, là mỗi cây số xa rời quá khứ, và cũng là mỗi cây số tiến vào một tương lai mờ mịt, bất định.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store