Chương III
Không gian trong vòng tròn đá im lặng đến lạ kỳ, chỉ có tiếng gió nhẹ rì rào, như thể thời gian nơi đây đã ngừng lại. Ánh sáng từ ngọn đèn mờ của Leonard chiếu lên những viên đá xung quanh, tạo ra những bóng đổ kỳ lạ, như thể những ký ức bị vùi lấp lâu nay đang thức tỉnh. Klein cảm thấy mình như bước vào một không gian khác, một thế giới nơi mà anh chẳng thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Dù đã mất đi hồn phách, cảm giác lạ lẫm này vẫn khiến anh thấy lạnh sống lưng. Những câu hỏi không lời vẫn bủa vây trong đầu anh, những mảnh ghép bị mất dần.
Leonard không nói gì thêm. Hắn lặng lẽ tiếp tục chuẩn bị cho nghi thức, những động tác của hắn quen thuộc, như thể đã thực hiện vô số lần. Klein không hỏi, không động đậy. Anh biết rằng mọi câu hỏi giờ đây chỉ là sự lãng phí, là một phần không thể thay đổi của thực tại.
Cuối cùng, Leonard lấy cuốn sách cổ xưa từ trong túi áo ra. Những trang sách đã mòn đi theo năm tháng, ký tự trên đó chẳng ai có thể đọc được, chỉ có một thứ duy nhất, giọng nói trầm của Leonard vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Những từ ngữ cổ xưa, đầy sức mạnh, nhưng lại chứa đựng sự bí ẩn không thể giải thích. Klein không hiểu chúng, nhưng cảm giác trong anh lại càng lúc càng rõ rệt—như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh, như thể chính anh đang bị cuốn vào một xoáy nước không thể dừng lại.
Cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn khi Leonard đưa tay lên chạm vào một viên đá trong vòng tròn. Ngay lập tức, viên đá sáng lên, nhấp nháy những ánh sáng kỳ lạ, như thể đang hấp thụ tất cả những gì xung quanh. Mặt đất dưới chân Klein dường như chao đảo, sự căng thẳng bao trùm không gian. Anh cảm thấy cơ thể mình đang bị kéo vào một thứ gì đó, một lực hút không thể cưỡng lại.
"Anh có cảm nhận được không?" Leonard lên tiếng, giọng hắn trầm lắng, như thể hắn đang kéo Klein ra khỏi một lớp mơ hồ.
Klein không trả lời, chỉ cảm nhận một cảm giác khó tả trong lòng. Mọi thứ xung quanh anh dường như đang biến mất, nhường chỗ cho một điều gì đó vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, cứ như thể anh đang mất dần sự kết nối với thế giới thực tại. Tuy nhiên, trong lúc đó, anh lại cảm thấy một phần mình đang quay lại, mảnh ghép của hồn phách dường như đã bắt đầu tìm lại nhau.
Một tiếng động bất ngờ phá vỡ không khí tĩnh lặng. Một bóng hình bước ra từ trong bóng tối. Người đó mặc một bộ trang phục đen, chiếc mũ che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc qua khe hở của chiếc mũ. Hắn bước vào vòng tròn, không một lời chào, chỉ một ánh nhìn đầy đe dọa.
"Leonard," Giọng người đó vang lên, lạnh lẽo và đầy uy hiếp. "Ngươi không biết mình đang làm gì đâu."
Leonard không chút bất ngờ. Hắn quay lại, ánh mắt không chút dao động. "Tôi biết mình đang làm gì. Và tôi không cần sự cho phép của ngươi."
"Ngươi không hiểu đâu." Người đó bước thêm một bước, giọng nghiêm nghị hơn. "Nghi thức này không phải trò chơi. Nếu ngươi không chuẩn bị đầy đủ, tất cả sẽ chỉ mang lại tai họa."
Klein nhìn người lạ một cách chăm chú. Không có cảm giác sợ hãi, chỉ có sự tò mò. Anh cảm nhận được một sự nguy hiểm trong không khí, nhưng không hiểu vì sao, cảm giác ấy lại không khiến anh hoảng loạn. Cũng như không thể bỏ qua sự hiện diện của Leonard bên cạnh, dù hắn là người dẫn dắt cuộc chơi nguy hiểm này.
Leonard không đáp lại, chỉ khẽ vẫy tay, ra hiệu cho người đó rời đi. "Ngươi không có quyền can thiệp. Đây không phải chuyện của ngươi."
Người đó nhìn Leonard một lúc, ánh mắt như chứa đựng một sự thất vọng, rồi quay lưng, bước đi trong im lặng. Klein cảm nhận được sự nặng nề trong không khí khi bóng dáng người lạ biến mất vào bóng tối, để lại một sự im lặng kỳ lạ bao trùm. Trong khoảnh khắc đó, Klein cảm thấy rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Những điều không thể giải thích đang dần lộ diện, và không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.
"Chúng ta tiếp tục thôi," Leonard nói, không hề mảy may bận tâm về sự xuất hiện của người lạ. Giọng hắn lúc này nghiêm túc hơn, sắc bén hơn.
"Cái giá của nghi thức này không hề nhỏ. Nếu anh không chắc chắn, anh có thể từ bỏ ngay bây giờ."
Klein không trả lời ngay, nhưng nhìn vào ánh sáng mờ ảo từ những viên đá, anh cảm nhận được sự thôi thúc trong lòng. Mặc dù bản thân không rõ liệu mình có thể hoàn thành nghi thức này hay không, nhưng anh không thể từ chối cơ hội duy nhất này. Bất kể có phải trả giá thế nào, anh cũng phải thử.
"Tiếp tục đi," Klein nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Tôi sẵn sàng."
Leonard không đáp lại, chỉ tiếp tục đọc những dòng cổ ngữ từ cuốn sách, giọng hắn trầm thấp, hòa lẫn với những tiếng gió. Không khí trở nên căng thẳng hơn, và những viên đá trong vòng tròn sáng lên một cách kỳ lạ. Cảm giác thay đổi trong không gian trở nên rõ rệt hơn, như thể cả thế giới này đang bắt đầu xoay chuyển.
Klein cảm thấy mình như bị cuốn vào một dòng chảy, không thể thoát ra. Anh không thể hiểu được những gì đang diễn ra, nhưng lại có một niềm tin mơ hồ rằng đây chính là cơ hội để anh tìm lại chính mình. Và dù kết quả có thế nào, anh cũng không thể quay lại.
...
Bên ngoài khu rừng, trong một lâu đài cổ kính, Eira Valen ngồi lặng lẽ trong phòng nghiên cứu. Đôi mắt cô ta lạnh lùng như tảng băng vĩnh cửu, nhìn vào những trang sách cổ xưa mà không hề động lòng. Những ghi chép về nghi thức "Kẻ thứ mười ba" nằm trong tay cô, những lời nguyền cổ xưa vẫn còn ẩn chứa rất nhiều sức mạnh khó lường.
Eira không phải là người dễ dàng bị qua mặt. Cô ta biết rõ rằng Leonard đang mạo hiểm với thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm. Cô không thể để điều này diễn ra mà không có lợi cho mình. Cô nhếch môi, đôi mắt sáng lên với một sự toan tính lạnh lẽo.
"Không ai có thể ngăn cản được quá trình này," cô ta thì thầm, "nhưng khi tất cả kết thúc, ta sẽ là người nắm giữ tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store