ZingTruyen.Store

[LeoKlein]Thế giới mới

Chương IV

DuynL2299

Cơn lạnh cắt da cắt thịt bao trùm lấy không gian, như thể có một lực vô hình đang bủa vây xung quanh Klein. Dù trời đã tối, nhưng ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa từ những cây đuốc được cắm quanh khu vực nghi thức vẫn không thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng anh. Những bóng cây cao vút vươn lên, đan xen như những hình bóng ma quái trong đêm tối.

Đầu anh vẫn ong ong, như thể bị cuốn vào một cơn gió xoáy vô tận. Những lời thì thầm xuất hiện như những cơn sóng lạnh băng lướt qua tâm trí, không có âm thanh rõ ràng, chỉ là một chuỗi âm vang mờ nhạt, đứt quãng và ngập tràn sự mơ hồ.

"Ngươi là ngọn lửa đã tắt, em không còn là người nữa," giọng nói vang lên, lạnh lẽo, như một lời nguyền từ những bóng ma xa lạ. "Sự sống và cái chết đều chỉ là những vòng xoáy vô nghĩa. Ngươi đã mất đi con đường của mình."

Cái lạnh buốt, không phải từ bên ngoài, mà là từ chính trong lòng Klein. Anh cảm thấy không gian xung quanh như bị thu hẹp lại, như thể rừng cây này đang co lại, bao vây lấy anh, tóm chặt lấy anh trong tầm tay của một thế lực vô hình.

"Ngươi... là kẻ đã rơi vào bóng tối của chính mình," giọng nói khác vang lên, mang theo sự mơ hồ nhưng lại sắc bén như một lưỡi dao vô hình. "Ngươi không phải là ai, ngươi chỉ là một mảnh vụn của quá khứ, một bóng ma không thể thoát ra."

Klein cảm nhận được cơ thể mình đang mất dần sự kiểm soát, những lời thì thầm như thể đang đâm xuyên qua từng lớp vỏ của tâm hồn anh. Mỗi câu nói như một mũi kim chích vào trái tim, vào trí óc anh, khiến từng suy nghĩ, từng ký ức, từng phần của bản thể anh dần rơi rụng, tan biến trong sự hỗn loạn này.

"Đừng nghĩ ngươi có thể thoát khỏi sự ràng buộc," một giọng nói khác vang lên, đậm chất mỉa mai, "Ngươi chỉ là cái bóng bị bỏ lại, bị kết nối với những thứ không bao giờ hiểu rõ. Em đã chết từ khi bước vào nghi thức này."

Klein ngã xuống gối, cảm giác như cơ thể mình không còn là của chính mình. Cơn đau xuyên qua từng thớ cơ, xuyên qua trái tim anh, nhưng càng lúc nó càng trở nên mờ nhạt. Anh không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Mỗi lời thì thầm như một cú đánh mạnh vào tâm trí anh, khiến anh không thể thở nổi, không thể thốt lên lời.

"Ngươi sẽ không bao giờ nhớ lại, không bao giờ nhận ra được bản thân nữa," giọng nói cuối cùng vang lên, lạc vào sự mờ ảo đến mức không thể nhận ra. "Tất cả chỉ là một vòng tròn vô nghĩa. Ngươi đã trở thành một phần của những thứ đã mất."

Bỗng, trong một khoảnh khắc, tất cả im bặt.

Klein ngã xuống đất, bất động, đôi mắt mờ đi, như thể một lớp sương mù bao phủ quanh anh. Thân thể anh nằm im giữa khu rừng đen tối, mà xung quanh vẫn là những bóng cây, những ngọn gió lạnh thổi qua, nhưng không gian lại không có sự sống. Anh không thể cảm nhận gì, không thể hiểu nổi mọi thứ đang diễn ra. Tâm trí anh chỉ còn lại những mảng tối mịt mù, như thể bị chôn vùi trong một hố sâu không đáy.

...

Klein từ từ mở mắt, cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng không thể chấm dứt. Lúc đầu anh không thể xác định được mình đang ở đâu, chỉ thấy xung quanh là những bóng cây, những ngọn lửa đã tắt lịm. Anh nhận ra mình vẫn đang ở trong rừng, nơi nghi thức đã bắt đầu, nơi anh đã vấp phải sự tấn công của những lời thì thầm ấy.

Một âm thanh nhẹ nhàng cắt ngang không khí im lìm. Leonard đứng đó, ánh sáng yếu ớt từ đuốc lửa dập dờn trên tay hắn, chiếu lên gương mặt lạnh lùng, nhưng không thiếu sự quan tâm. Không hề vội vã, hắn chỉ đứng im, ánh mắt thâm trầm.

"Em tỉnh rồi sao?" Giọng hắn vang lên, nhưng không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ đơn giản như một sự thừa nhận rằng Klein không thể tránh khỏi. 

"Đừng lo, nghi thức vẫn chưa kết thúc."

Klein chỉ có thể nhìn hắn, không thể nói gì, dù trong lòng anh vẫn tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn. Cái cảm giác mờ mịt, đau đớn kia vẫn chưa buông tha anh, nhưng ánh mắt của Leonard, sự hiện diện của hắn, như một cơn gió nhẹ, khiến mọi thứ có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Hắn không vội vàng, không nói thêm lời nào, chỉ chờ đợi. Klein muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể thở dốc, đôi mắt vẫn còn phảng phất nỗi hoang mang.

"Chúng ta sẽ phải tiếp tục," Leonard nói nhẹ nhàng, một lần nữa như nhắc nhở Klein về những gì đã bắt đầu.

 "Đừng quên, nghi thức này đã bắt đầu rồi, không thể quay lại nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store