Kỷ Luật Của Anh, Con Đường Của Em [ HUẤN VĂN ]
Quy định
Buổi sáng sớm, ánh nắng nhè nhẹ len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt còn hơi mệt mỏi của Ôn Dao. Cậu nằm yên trên giường, đôi tay ôm chặt chăn, cảm giác vẫn mềm nhũn như một chú mèo con vừa tỉnh dậy. Bên cạnh, Thẩm Du đang đứng dựa cửa sổ, nhìn ra thành phố với ánh mắt bình thản nhưng không kém phần tinh tế.
Ôn Dao nhíu mày, giọng mơ màng:
"Anh... hôm nay... sống chung rồi sao?"
Thẩm Du quay lại, ánh mắt nửa cười nửa nghiêm:
"Ừ. Từ hôm nay, em phải quen với việc thức dậy không một mình."
Ôn Dao đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi dậy. "Nhưng... em cũng chưa quen với việc ở chung với anh đâu."
"Vậy thì tôi sẽ dạy em."
Thẩm Du bước lại gần, giọng trầm nhưng dịu dàng:
"Nhưng trước tiên... chúng ta cần thiết lập vài quy định. Để sống chung được dễ dàng, và... tránh những phiền toái."
Ôn Dao ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, vừa tò mò vừa hồi hộp. Cậu biết rằng Thẩm Du nghiêm túc lắm, nhưng hôm nay... ánh mắt anh lại mềm dịu, như một chú mèo trưởng thành chăm sóc con mèo con.
1.Ăn uống đầy đủ
Nếu bỏ bữa hay bất kỳ điều gì liên quan tới sức khỏe của em anh sẽ dùng roi mây đánh đến khi nào em lột một tầng da mới thôi
Ôn Dao bật cười: "Anh... hình phạt này... quá đau rồi đó!"
Thẩm Du chỉ mỉm cười, giọng thản:
"Nhưng hiệu quả nhất. Đảm bảo em khỏe mạnh, không được gầy như trước nữa."
2.Không được trốn học, trốn việc hoặc làm việc nguy hiểm
Vi phạm: phạt viết bản kiểm điểm 10000 chữ
Ôn Dao thở dài:
"Anh...."
....
Sau khi lập xong quy định, Thẩm Du đưa Ôn Dao đi tham quan căn hộ. Căn hộ rộng rãi, phòng khách thoáng đãng, bếp sạch sẽ và phòng của cậu được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Đây là phòng của em. Từ giờ đây là lãnh thổ của em, nhưng... tất cả đều dưới sự giám sát của tôi."
Ôn Dao đỏ mặt, vừa nhăn mày vừa cười:
"Giám sát gì... ghê vậy?"
"Giám sát để em không làm gì bậy, không phạm quy định, và... không bị tổn hại."
Thẩm Du bước lại gần, đặt tay lên vai cậu.
"Em phải hiểu, sống chung là phải tuân thủ."
Ôn Dao gật đầu, nhưng lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cậu nhận ra, những quy định nghiêm khắc này không chỉ để quản lý, mà còn là cách Thẩm Du quan tâm, lo lắng cho mình.
Buổi chiều, khi cậu đang dọn dẹp phòng, Thẩm Du đứng ngoài cửa, quan sát.
"Anh... anh đứng đó làm gì?" Ôn Dao hỏi, vừa lau bàn vừa đỏ mặt.
"Kiểm tra xem em dọn phòng đúng quy định chưa. Và... đảm bảo em không lười biếng."
Anh nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.
Ôn Dao nhăn mặt, vừa bực vừa vui:
"Anh... anh đang làm em đỏ mặt đó!"
Thẩm Du nhếch mép cười:
"Đỏ mặt cũng là hình phạt, 5 lần đã đủ chưa?"
Ôn Dao chỉ biết câm nín, tim đập mạnh.
Tối Đầu Tiên – Hình phạt thực hành
Khi ăn tối xong, Thẩm Du liếc nhìn Ôn Dao:
"Em ăn ít quá. Quy định phạt 10 lần ôm nhồi bông. Đứng lên!"
Ôn Dao đỏ mặt, nhưng ngoan ngoãn làm theo. Thẩm Du cầm nhồi bông, "giám sát" từng cái ôm, khiến cậu vừa xấu hổ vừa cười không ngừng.
"Anh... anh đang làm trò gì thế này?" cậu hỏi, mặt nóng bừng.
"Đây là hình phạt. Nếu em không nghe, lần sau tăng số lần lên gấp đôi."
Thẩm Du nghiêm giọng, nhưng nụ cười lại hằn rõ trên môi.
Ôn Dao vừa bị phạt vừa thấy ngọt ngào lạ thường. Cậu hiểu rằng mọi hành động nghiêm khắc của Thẩm Du đều xuất phát từ sự quan tâm sâu sắc.
Khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn nghiêm khắc
Khi cả hai chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Du đứng cạnh giường Ôn Dao, ánh mắt nghiêm nhưng dịu:
"Từ giờ, em phải tuân thủ quy định. Tôi không muốn thấy em lười biếng, bỏ bữa, hay trốn học. Nếu vi phạm, hình phạt sẽ... tăng theo cấp số nhân."
Ôn Dao đỏ mặt, vừa nhăn mặt vừa cười.
"Anh... sao mà nghiêm túc quá vậy?"
"Người tôi thích phải nghiêm túc. Và... để tôi bảo vệ em tốt hơn."
Anh cúi xuống, chạm trán cậu, giọng ấm áp:
"Em hiểu không?"
"Em... hiểu rồi..." Ôn Dao thở dài, trái tim mềm nhũn.
Thẩm Du vuốt nhẹ lưng cậu, giọng vừa nghiêm vừa dịu:
"Ngày đầu sống chung đã kết thúc. Nhưng... em sẽ quen với tôi, và tôi sẽ quen với em. Quy định sẽ giúp chúng ta... hòa hợp hơn."
Ôn Dao cười nhỏ, dựa đầu vào vai anh, cảm giác bình yên lạ thường.
"Em... em sẽ cố gắng tuân thủ."
"Ừ. Và tôi sẽ thưởng cho em nếu làm tốt."
Thẩm Du mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến, khiến Ôn Dao đỏ mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra:
Sống chung không chỉ là quy định hay hình phạt. Mà là cách thẩm du quan tâm, chăm sóc chồng nhỏ của mình.
____________________________________
Ôn Dao ơi!
Cậu vừa xinh vừa bướng, vừa đỏ mặt vừa ngoan ngoãn.
Tôi hỏi thật, cậu có muốn giết tim độc giả không?
Ngày hôm qua còn trốn học đi bar, giờ cậu lại phải tuân quy định như... một "học trò mẫu mực trong nhà giàu"?
Tôi vừa buồn cười vừa muốn bật khóc.
Thẩm Du ơi!
Anh nghiêm mặt lập quy định, đặt hình phạt, nhưng trong lòng... tôi biết anh đang tự sướng khi thấy Ôn Dao đỏ mặt.
Anh cầm sổ, viết từng con số phạt ra, nghiêm túc như đang kí hợp đồng với... "trái tim mình".
Anh nghĩ độc giả không biết hả? Tôi biết hết rồi nha!
Quy định + hình phạt = vũ khí ngọt ngào
Các bạn thấy không? Mỗi hình phạt đều là "một cú tim tan chảy".
Ôm nhồi bông chịu phạt, nhìn anh nghiêm nghiêm, đỏ mặt, cúi đầu...
Tôi mà là Ôn Dao, tôi chết tại chỗ luôn.
Ai đọc mà tim yếu, chuẩn bị tinh thần
Chap 8 này không phải đọc chơi đâu nha.
Ngọt + nghiêm + nhây = combo hại tim.
Nếu đang đói tim, hãy chuẩn bị sẵn khăn giấy và... nhồi bông thật to để chịu phạt.
Cà khịa nhân vật nhẹ nhàng nhưng chí mạng
Ôn Dao: cậu ngoan nhưng hay đỏ mặt, thích tuân thủ nhưng cũng thích làm trái quy định... huhu, làm tôi vừa thương vừa muốn giật tóc cậu.
Thẩm Du: nghiêm mặt lập quy định nhưng nhìn Ôn Dao là... tim mềm nhũn, ánh mắt lém lỉnh hệt như mèo trưởng thành đang bắt con mồi...
Thông báo quan trọng cuối cùng:
Ngày sống chung mới chỉ bắt đầu.
Quy định nghiêm khắc + hình phạt ngọt = độc giả sẽ tan chảy hàng loạt.
Ai còn hỏi "bao giờ có cảnh nhây nhây, đỏ mặt, ngọt lịm?" – chap 8 đã đáp ứng hết rồi.
Còn ai hỏi "tại sao tác giả nhây quá?" – thôi, đó là DNA của tôi rồi, chịu đi!
Tác giả tự nhủ:
Viết xong chap này, tim mình cũng rối như tim Ôn Dao.
Tôi cần nhảy múa xung quanh bàn để cứu tim trước khi viết chap 9.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store