[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM
Say, lầm?
Tin nhắn "tạm dừng" gửi đi, nhưng trái tim thì không thể nào "tạm dừng" được cảm xúc. Ánh Quỳnh cố gắng chìm đắm vào công việc, nhưng mỗi lần dừng lại, hình ảnh Kim Tuyến gật đầu cho Dương Minh Phong vào nhà lại hiện lên.
Cô cảm thấy mình thật nực cười. Suốt đời chỉ tin vào lý trí và sự thật, vậy mà lại để bản thân rơi vào một mớ cảm xúc hỗn độn, và cuối cùng nhận lại có lẽ chỉ là sự thương hại hoặc sự thay thế tạm thời.
Thanh Trúc, với bản năng săn mồi sắc bén, đã nhanh chóng nắm bắt được sự rối loạn của Ánh Quỳnh. Cô ta liên tục gọi điện, nhắn tin, mời mọc, tỏ ra là người bạn cũ hiểu chuyện và luôn sẵn sàng ở bên. "Quỳnh à, có chuyện gì nói với chị đi. Chị biết em đang buồn. Ra ngoài uống chút gì đi, cho khuây khỏa."
Ánh Quỳnh, trong lúc yếu lòng và muốn quên đi, đã đồng ý. Cô không muốn về nhà một mình, nơi căn hộ lạnh lẽo chỉ càng khiến cô nhớ đến không khí ấm áp ở chỗ Kim Tuyến.
Họ gặp nhau ở một quầy bar sang trọng, yên tĩnh. Ánh Quỳnh uống nhiều hơn lời khuyên. Cô ít nói, chỉ lặng lẽ nâng ly. Thanh Trúc thì không ngừng kể về quá khứ, về những kỷ niệm đẹp, về sự hối hận, và về tình cảm chưa bao giờ phai nhạt của cô ta dành cho Ánh Quỳnh.
"Em biết không, ngày đó chị sai rồi. Chị đã bỏ lỡ điều quý giá nhất." Thanh Trúc nói, tay cô ta nhẹ nhàng đặt lên tay Ánh Quỳnh. "Nhưng giờ chị đã hiểu ra. Chị trở về đây là vì em. Chỉ vì em thôi."
Ánh Quỳnh mơ hồ nghe thấy, nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh một người phụ nữ khác. Cô uống cạn ly, cảm thấy mọi thứ chao đảo.
"Em say rồi. Chị đưa em về nhé." Thanh Trúc dịu dàng nói, đỡ Ánh Quỳnh đứng dậy.
Cô đưa Ánh Quỳnh về căn hộ của chính Ánh Quỳnh - nơi cô ta đã từng rất quen thuộc. Trong cơn say, Ánh Quỳnh mất hết sức đề kháng, để mặc cho Thanh Trúc dìu cô vào phòng, đặt lên giường.Ánh đèn ngủ vàng mờ. Thanh Trúc ngồi xuống mép giường, tay cô ta vuốt ve mái tóc rối của Ánh Quỳnh, rồi từ từ di chuyển xuống gò má, xuống cổ. "Quỳnh của chị... Em vẫn đẹp đến thế."
Ánh Quỳnh mở mắt ra, tầm nhìn mờ ảo. Trong giây lát, dưới ánh đèn vàng và cơn say, bóng dáng người phụ nữ trước mặt dường như hòa lẫn với hình ảnh mà cô khao khát. Một cảm giác cô đơn và khát khao được yêu thương, được xoa dịu trào dâng mãnh liệt. Trái tim tổn thương tìm kiếm sự an ủi, dù là từ bất cứ đâu.
Thanh Trúc cúi xuống, môi cô ta gần như chạm vào môi Ánh Quỳnh. Hơi thở nồng nặc mùi rượu và nước hoa xa lạ phả vào mặt."Em nhớ chị không?" Giọng Thanh Trúc thì thầm đầy quyến rũ.
Trong khoảnh khắc mấp mé ấy, mọi thứ trong Ánh Quỳnh như muốn đầu hàng. Sự mệt mỏi, nỗi đau, và cơn say khiến cô muốn buông xuôi, muốn chìm vào một thứ gì đó quen thuộc dù biết là độc hại. Thân thể cô mềm ra, không phản kháng. Cô để mặc Thanh Trúc cởi từng nút áo sơ mi của mình.
Nhưng đúng lúc đôi môi kia sắp chạm vào, một mùi hương khác, nhẹ nhàng và thanh khiết hơn, thoảng qua trong ký ức. Đó là mùi hương từ mái tóc của Kim Tuyến mỗi khi cô tựa đầu vào vai cô. Đó là cảm giác ấm áp khi cô nắm lấy bàn tay run run của cô ấy. Đó là ánh mắt đầy tin tưởng và sự rung động chân thành mà cô từng thấy trong mắt Kim Tuyến, dù chỉ thoáng qua.
Một tia sáng lóe lên trong màn sương mù của rượu và đau khổ.
"Không."
Một tiếng thì thầm yếu ớt, nhưng đầy sự chống cự, thốt ra từ miệng Ánh Quỳnh. Cô dùng tất cả sức lực cuối cùng của ý chí, đẩy Thanh Trúc ra.
Thanh Trúc ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ Ánh Quỳnh lại. "Quỳnh, em say rồi. Nằm yên đi."
"Đừng... đụng vào tôi." Ánh Quỳnh lắp bắp, cố lết người ra xa, đầu óc quay cuồng nhưng trái tim thì kêu gào một điều duy nhất: Đây là sai. Tất cả đều sai.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ. Bằng một nỗ lực phi thường, cô vật lộn đứng dậy, chống tay vào tường, loạng choạng bước về phía cửa. Thanh Trúc đứng dậy, muốn ngăn cản: "Quỳnh, em đi đâu? Em không ổn đâu!"
"Để tôi yên!" Ánh Quỳnh hét lên, giọng khàn đặc đầy tuyệt vọng và cảnh cáo. Cô vùng ra, mở cửa, lao ra ngoài hành lang lạnh lẽo. Chân không mang giày, áo quần xộc xệch, nhưng cô không dừng lại. Cô bấm thang máy, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Thanh Trúc đứng trong cửa phòng, mặt tái mét vì tức giận và bẽ bàng, nhưng không dám đuổi theo.
Ánh Quỳnh chạy ra khỏi tòa nhà, làn gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt khiến cô tỉnh hơn một chút. Cô đứng giữa phố vắng, người run rẩy, cảm thấy nhục nhã, sợ hãi và trống rỗng. Cô suýt nữa đã phản bội chính trái tim mình, phản bội những cảm xúc chân thật dành cho Kim Tuyến, chỉ vì nỗi đau và sự yếu đuối nhất thời.
Cô không biết mình nên đi đâu. Căn hộ của cô giờ đầy rẫy ký ức xấu. Nhưng càng nghĩ đến Kim Tuyến, cô càng cảm thấy đau đớn và... không xứng đáng. Cô đã vội vã kết luận, đã gửi đi tin nhắn lạnh lùng đó. Và giờ đây, sau những gì vừa xảy ra, cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu, không còn tư cách gì để nghĩ đến cô ấy nữa.
Cô gọi một chiếc xe, đến một khách sạn không quen thuộc. Bước vào phòng lạnh lẽo, vô hồn, cô trượt người xuống sàn, ôm lấy đầu. Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, lặng lẽ, đắng ngắt. Đó là nước mắt của sự thất bại, của nỗi đau bị phản bội (dù là từ chính những suy đoán của mình), và của sự chán ghét bản thân sâu sắc.
Cơn say dần tan, để lại một sự tỉnh táo tàn nhẫn. Ánh Quỳnh nhận ra một điều: cô yêu Kim Tuyến. Yêu đến mức dù có nghĩ rằng cô ấy quay về với chồng cũ, dù bị tổn thương, cô vẫn không thể nào dập tắt được cảm xúc ấy. Và cũng chính vì yêu, mà trong khoảnh khắc mê muội nhất, cô đã không thể chấp nhận một sự an ủi giả dối nào khác.
Nhưng giờ thì đã quá muộn chưa? Cô đã đẩy cô ấy đi bằng chính sự cứng nhắc và đa nghi của mình.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn, thành phố về khuya vẫn lấp lánh, nhưng trong lòng cô chỉ có một màu đen tối. Cô đã mất phương hướng, mất niềm tin, và có lẽ, đã đánh mất cơ hội cuối cùng cho hạnh phúc của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store