[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM
Ngã ba đường
Sự im lặng đầy tổn thương và xa cách của Kim Tuyến trong những ngày qua khiến Ánh Quỳnh vô cùng bối rối. Mọi nỗ lực tiếp cận nhẹ nhàng của cô đều bị một bức tường vô hình đẩy lùi. Đêm nào cô cũng trằn trọc, tự hỏi mình đã làm sai điều gì, hay có lẽ Kim Tuyến đã thay đổi ý định về mối quan hệ này.
Một buổi tối, sau khi xử lý xong công việc muộn ở văn phòng, Ánh Quỳnh lái xe một mình. Đôi chân vô thức đưa cô đến con đường quen thuộc dẫn đến tòa nhà của Kim Tuyến. Cô không định lên, chỉ muốn nhìn ánh đèn từ cửa sổ căn hộ ấy, như một cách tìm chút an ủi. Cô đậu xe đối diện, ngồi trong bóng tối.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đắt tiền quen thuộc dừng ngay trước cổng. Dương Minh Phong bước ra, ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn cầm một bọc đồ chơi lớn. Anh ta bấm chuông cửa.
Tim Ánh Quỳnh thắt lại. Cô nhìn thấy qua cửa kính tầng trệt, Kim Tuyến xuống mở cửa cổng. Có vẻ như cô không ngạc nhiên lắm. Dương Minh Phong nói điều gì đó, chỉ vào bọc đồ chơi và cười. Kim Tuyến do dự một chút, rồi... gật đầu, mở cửa cho anh ta vào.
Hai bóng người đó biến mất sau cánh cửa tòa nhà.
Ánh Quỳnh ngồi im trong xe, tay nắm chặt vô lăng. Mọi suy đoán tồi tệ nhất ùa về. Họ đã làm lành? Anh ta đến thăm con, và cô ấy đã cho phép? Hay... có nhiều hơn thế? Sự xa cách của Kim Tuyến những ngày qua, giờ được lý giải một cách khủng khiếp: có lẽ cô ấy đang phân vân giữa cô và người chồng cũ. Và rõ ràng, với tư cách là cha đứa trẻ, Dương Minh Phong có một lợi thế mà cô không bao giờ có thể có được.
Cô nhìn lên tầng căn hộ của Kim Tuyến. Đèn phòng khách sáng. Thỉnh thoảng, bóng người đi lại qua rèm cửa. Cô tưởng tượng ra cảnh ba người họ – một gia đình – đang quây quần bên nhau. Cô tưởng tượng ra nụ cười của Bin khi được gặp bố, và có lẽ cả sự hạnh phúc mơ hồ trên khuôn mặt Kim Tuyến.
Một cảm giác lạnh giá, đau đớn và cả sự xấu hổ lan tỏa trong lòng Ánh Quỳnh. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô đã nghĩ rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho ai đó. Cô đã dám hy vọng vào một thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng có lẽ, tất cả chỉ là ảo tưởng. Kim Tuyến có lẽ chỉ cần một người đồng hành trong giai đoạn khó khăn, và giờ khi mọi thứ đã ổn định, cô ấy đang cân nhắc quay về với cái gọi là "gia đình trọn vẹn".
Cô nhớ đến Thanh Trúc, người cũng đang cố gắng quay lại với cô. Có lẽ, mọi người đều chỉ muốn quay về với quá khứ, với những gì quen thuộc và an toàn. Còn cô, với tính cách lạnh lùng và thế giới phức tạp của mình, chỉ là một bến đỗ tạm thời.
Ánh Quỳnh khẽ cười, một nụ cười đầy chua chát. Cô khởi động xe, lặng lẽ rời đi, không một lần ngoái lại. Trong lòng cô, một quyết định đã được đưa ra: cô sẽ rút lui. Sẽ không làm phiền nữa. Sẽ để Kim Tuyến tự quyết định cuộc đời mình, dù quyết định đó có là gì đi chăng nữa.Cô không biết rằng, ở trong căn hộ kia, thực tế hoàn toàn khác.
Dương Minh Phong đến với lý do "muốn gặp Bắp". Anh ta dùng chiêu bài tình cảm cha con, nói rằng anh nhớ con, và hứa sẽ không gây rối, chỉ muốn chơi với con một chút. Kim Tuyến, với bản chất yếu mềm và không muốn tước đoạt quyền được yêu thương của con, đã miễn cưỡng đồng ý, với điều kiện anh ta chỉ được ở lại 30 phút và không được nói bất cứ điều gì quá giới hạn.
Suốt 30 phút đó, Kim Tuyến ngồi im như một khúc gỗ trong phòng khách, trong khi Dương Minh Phong cố gắng làm thân với Bắp. Cô không mỉm cười, không nói chuyện, chỉ canh chừng từng cử chỉ của anh ta như một con hổ cái bảo vệ con. Bắp tỏ ra bỡ ngỡ và có chút xa lạ. Khi hết giờ, Kim Tuyến lập tức đứng dậy, mở cửa, ý muốn đuổi khách rõ ràng.
"Em cứng nhắc quá," Dương Gia Huy nói, giọng đầy vẻ thất vọng giả tạo. "Nhưng thôi, anh hiểu. Anh sẽ đi. Chỉ là... nếu em cần gì, hãy nhớ anh vẫn là chỗ dựa của em."
Kim Tuyến không trả lời, chỉ đóng sầm cửa lại. Cô ôm lấy Bắp , cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ. Cô muốn gọi cho Ánh Quỳnh, muốn nghe giọng nói trấn an của cô. Nhưng nghĩ đến sự xa cách mà chính mình tạo ra những ngày qua, và nỗi sợ hãi về những lời độc địa của Thanh Trúc, cô lại thôi. Cô sợ Ánh Quỳnh sẽ nghĩ cô yếu đuối, phiền phức, và đang lôi kéo cô vào những rắc rối gia đình không đáng có.
Hai người, trong hai không gian riêng biệt, đều đang đau khổ vì những hiểu lầm do chính sự im lặng và những thế lực bên ngoài tạo nên.
Sáng hôm sau, Kim Tuyến nhận được một tin nhắn từ Ánh Quỳnh. Ngắn gọn, lạnh lùng:"Chị Kim Tuyến, tôi nghĩ chúng ta nên tạm dừng việc gặp mặt một thời gian. Chị có nhiều việc riêng cần giải quyết, và em cũng có những vấn đề cá nhân phải tập trung. Chúc chị và Bắp mọi điều tốt lành. - Đồng Ánh Quỳnh."
Tin nhắn đọc xong, Kim Tuyến cảm thấy cả thế giới sụp đổ. "Tạm dừng". "Việc riêng". Những từ ngữ lịch sự, chuyên nghiệp, nhưng lại là lưỡi dao sắc nhất. Nó chính thức hóa sự xa cách, và đặt một dấu chấm hết cho tất cả những gì mập mờ nhưng đẹp đẽ vừa qua.
Cô ngồi thừ người ra, không khóc nổi. Cô hiểu ngay lý do. Ánh Quỳnh đã thấy Dương Minh Phong đến nhà. Và cô ấy đã hiểu lầm. Nhưng giờ, cô còn có thể giải thích được không? Liệu Ánh Quỳnh có còn muốn nghe?Trong cơn tuyệt vọng, Kim Tuyến nhận ra một điều: nếu cô cứ tiếp tục im lặng, cứ tiếp tục để nỗi sợ và sự tự ti chi phối, cô sẽ thực sự mất Ánh Quỳnh. Vĩnh viễn.Nhưng liệu giờ đây, khi cô đã để mọi chuyện đi quá xa, cô còn có cơ hội để sửa sai?
______________
Các mom yên tâm, sốp sẽ cho ngược mấy chương nữa nhé =))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store