ZingTruyen.Store

[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM

Hoang mang

TaInEhn

Buổi nói chuyện mà Kim Tuyến sợ hãi diễn ra tại căn hộ của cô. Ánh Quỳnh đến, trông có vẻ đã giải quyết xong một vấn đề gì đó, nhưng sự nhẹ nhõm trên mặt lại khiến Kim Tuyến càng thêm bất an. Cô chuẩn bị tâm lý cho những lời từ chối.

"Chị Tuyến," Ánh Quỳnh mở lời, giọng bình thản hơn những ngày trước. "Chuyện những ngày qua... tôi xin lỗi vì đã để chị thấy cảnh không hay. Đó là một người quen cũ, chuyện khá phức tạp. Nhưng tôi đã giải quyết xong rồi."

Giải quyết xong. Ba từ ấy nghe mơ hồ và lạnh lùng. Giải quyết như thế nào? Bằng cách nào? Và kết quả là gì? Kim Tuyến không dám hỏi. Cô chỉ gật đầu, cố nén cảm xúc, giọng khẽ: "Ừ. Không sao."

Ánh Quỳnh nhìn cô, đôi mắt như muốn dò xét điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nhẹ. "Từ giờ có lẽ sẽ bình yên hơn. Chị và Bắp cứ yên tâm."

Rồi cô đứng dậy, như không muốn nói thêm. "Tôi còn việc phải về văn phòng. Chị nghỉ ngơi nhé."Buổi nói chuyện ngắn ngủi, không một lời giải thích rõ ràng về Thanh Trúc, không một lời khẳng định về tình cảm hiện tại. Nó chỉ khiến Kim Tuyến càng thêm hoang mang. "Giải quyết xong" có nghĩa là Ánh Quỳnh và Thanh Trúc đã dàn xếp ổn thỏa, hay có nghĩa là Ánh Quỳnh đã dứt khoát từ chối? Cô không biết. Và cô không đủ can đảm để hỏi.

Nhưng Thanh Trúc, rõ ràng, không hề có ý định "bình yên". Chiến dịch chia rẽ của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu, và nó càng trở nên tinh vi, nhắm thẳng vào nỗi bất an sâu thẳm của Kim Tuyến.

Đầu tiên là những cuộc điện thoại. Không còn nặc danh, mà là chính Thanh Trúc, với giọng nói ngọt ngào nhưng đầy dao găm: "Chị Kim Tuyến phải không? Em là Thanh Trúc, người yêu cũ của Quỳnh đây. Em chỉ muốn cảnh báo chị thôi. Quỳnh ấy à, cô ấy rất tốt bụng, hay thương người, đặc biệt là những người... có hoàn cảnh khó khăn, dễ tổn thương như chị. Nhưng tình cảm ấy chỉ là sự thương hại thôi. Chị đừng nhầm lẫn."

Kim Tuyến tê liệt, không thốt nên lời. Thanh Trúc tiếp tục, giọng đầy vẻ tiếc nuối: "Tụi em ngày xưa yêu nhau sâu đậm lắm. Chuyện hôm trước chị thấy chỉ là hiểu lầm nhỏ. Giờ em về rồi, em sẽ làm mọi cách để Quỳnh hiểu ra. Chị có con nhỏ, đừng để bản thân và con chị rơi vào tình thế khó xử sau này."

Những lời đó như những mũi kim tẩm độc, châm vào đúng chỗ yếu nhất của Kim Tuyến: nỗi tự ti về bản thân, về hoàn cảnh, và nỗi sợ hãi rằng mình chỉ là đối tượng được thương hại. Cô cúp máy, người run lên.

Rồi đến những bức ảnh. Một tài khoản mạng xã hội ẩn danh gửi lời mời kết bạn đến Kim Tuyến. Khi cô tò mò chấp nhận, một loạt ảnh cũ được đăng tải: Ánh Quỳnh và Thanh Trúc thời sinh viên, trẻ trung, rạng rỡ, ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương; những bức hình du lịch ở nước ngoài; thậm chí là một tấm hình chụp hai người trong một căn phòng ngủ ấm cúng, thoải mái... Tất cả đều có chú thích đầy hoài niệm: "Ký ức đẹp nhất", "Người em từng nghĩ sẽ đi suốt đời", "Giá như..."

Mỗi bức ảnh là một nhát dao vào tim Kim Tuyến. Cô thấy được một quá khứ tươi đẹp, lãng mạn mà cô chưa từng có với Ánh Quỳnh. Và quan trọng hơn, cô thấy hai người họ trông thật xứng đôi, thuộc về nhau. Còn cô? Một người phụ nữ ly hôn với đứa con nhỏ, liệu có thể so sánh được với những ký ức vàng son ấy?

Cô lặng lẽ hủy kết bạn, xóa đi yêu cầu, nhưng những hình ảnh ấy đã in hằn vào tâm trí.

Đỉnh điểm là khi Thanh Trúc tìm cách tiếp cận Bắp. Một buổi chiều, người giúp việc đưa Bắp ra công viên chơi, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng tiến đến, tự xưng là "cô Trúc, bạn thân của cô Ánh Quỳnh". Cô ta mang theo một món đồ chơi đắt tiền, cố gắng làm thân với Bắ, và vô tình hỏi: "Bắp có thích cô Ánh Quỳnh không? Cô ấy với dì Trúc ngày xưa thân lắm, hay chơi với nhau như thế này. Nhưng dạo này cô ấy bận chơi với mẹ Bắp quá, quên cả dì rồi."

Câu nói vô hại ấy, dưới con mắt của người giúp việc và nhất là khi được kể lại với Kim Tuyến, lại mang ý nghĩa chia rẽ sâu sắc. Nó như muốn nói: Ánh Quỳnh có một cuộc sống, những mối quan hệ khác mà Bắp cô không phải là trung tâm. Và cô ta, Thanh Trúc, mới là người gắn bó lâu dài.

Kim Tuyến hoảng loạn. Cô sợ hãi không chỉ cho bản thân, mà còn cho con gái. Cô bắt đầu thu mình lại hoàn toàn. Cô từ chối những lời rủ đi chơi của Ánh Quỳnh với lý do bận công việc hoặc mệt mỏi. Khi Ánh Quỳnh đến thăm, cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt thì luôn tránh né, và những khoảng cách vô hình được cô dựng lên.

Ánh Quỳnh nhận thấy rõ sự thay đổi. Cô thấy nỗi sợ hãi trong mắt Kim Tuyến mỗi khi điện thoại reo, thấy sự dè dặt khi cô muốn đưa Bắp đi đâu đó. Cô nghi ngờ có điều gì đó không ổn, nhưng mỗi lần hỏi, Kim Tuyến chỉ lắc đầu và nói "không có gì". Sự im lặng và xa cách của Kim Tuyến khiến Ánh Quỳnh bối rối và đau lòng. Cô nghĩ có lẽ Kim Tuyến đang hối hận, hoặc sợ hãi vì những rắc rối mà cô vô tình mang đến.

Một buổi tối, khi Ánh Quỳnh đến và thấy Kim Tuyến đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, mắt đỏ hoe dù cố che giấu, cô không thể chịu đựng thêm được nữa."Chị Tuyến," giọng Ánh Quỳnh đầy lo lắng và một chút bất lực. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chị có thể nói với em không? Em thấy chị... rất không ổn."

Kim Tuyến nhìn cô, trong mắt là một mớ hỗn độn của nỗi sợ, sự tổn thương và cả tình yêu không dám thừa nhận. Cô muốn kể hết, muốn khóc thật to, muốn được an ủi. Nhưng hình ảnh Thanh Trúc xinh đẹp, tự tin, và những lời độc địa về "sự thương hại" lại hiện lên. Cô sợ một khi nói ra, Ánh Quỳnh sẽ chỉ xác nhận điều đó: rằng tất cả chỉ là lòng thương hại. Hoặc tệ hơn, Ánh Quỳnh sẽ thấy cô thật yếu đuối và phiền phức.

Nên cô chỉ lắc đầu, cố nén một tiếng nấc. "Không có gì đâu, em. Chỉ là... chị hơi mệt. Em về đi."Ánh Quỳnh đứng đó, bất lực nhìn người phụ nữ đang tự gặm nhấm nỗi đau một mình. Cô muốn bước tới, ôm lấy cô, nhưng sự xa cách mà Kim Tuyến tạo ra quá rõ ràng. Cuối cùng, cô chỉ có thể thở dài, nói: "Vậy chị nghỉ ngơi đi. Cần gì thì gọi cho tôi."

Khi cánh cửa đóng lại, Kim Tuyến mới để cho nước mắt trào ra. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô độc. Cuộc chiến thầm lặng này, cô không biết phải chiến đấu thế nào, khi mà đối thủ là một quá khứ đẹp đẽ và một người phụ nữ quyết tâm giành lại tình yêu của mình. Và quan trọng hơn, cô thậm chí còn không dám khẳng định mình có đang "giành" cái gì hay không.

Cô nhìn chiếc vòng tay bạc Ánh Quỳnh tặng vẫn đeo trên tay, lòng đau nhói. Có lẽ, đã đến lúc cô nên tự rút lui, trước khi bản thân và Bắp bị tổn thương nhiều hơn. Trước khi cô phải nghe những lời từ chối mà cô không đủ sức chịu đựng.

Nhưng trái tim thì không nghe theo lý trí. Nó vẫn đau đớn, và vẫn khát khao được tin rằng tất cả những thứ ngọt ngào vừa qua là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store