ZingTruyen.Store

[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM

Hình bóng cũ

TaInEhn

Những ngày sau khi Kim Tuyến trở về tràn ngập một hạnh phúc nhẹ nhàng, mới mẻ. Ánh Quỳnh dành nhiều thời gian hơn cho cô và Bắp. Họ không cần phải nói ra, nhưng mọi cử chỉ, ánh mắt đều toát lên sự gắn bó. Cái ôm chào sau hai tuần xa cách kéo dài hơn, đôi tay vô tình chạm nhau thường xuyên hơn, và những nụ cười trao nhau đều đặn mỗi ngày. Họ như đang bước đi trên một thảm cỏ mềm, từng bước một, thận trọng nhưng đầy hy vọng.

Cho đến một buổi chiều, khi cả hai đang cùng Bắp xếp mô hình Lego trong phòng khách, điện thoại của Ánh Quỳnh đổ chuông. Cô nhìn màn hình, thoáng một chút ngần ngại, rồi đứng dậy ra ban công nghe. Giọng nói của cô qua cửa kính nghe không rõ, nhưng Kim Tuyến có thể thấy dáng vẻ của cô trở nên căng thẳng, thậm chí là lạnh lùng và khó chịu hơn bình thường. Không phải sự căng thẳng của công việc, mà là một sự gượng gạo, miễn cưỡng.

Khi cô quay lại, khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng đôi mắt thì có chút xa cách và mệt mỏi. "Em có chút việc đột xuất. Phải đi một chút." Cô nói, không giải thích thêm.

Kim Tuyến gật đầu, cố gắng không để lộ sự tò mò và lo lắng. "Ừ, em đi cẩn thận."

Cả buổi tối hôm đó, Ánh Quỳnh không liên lạc. Kim Tuyến nhìn chiếc điện thoại im lặng, lòng dần nổi lên một nỗi bất an mơ hồ. Cô biết mình không có quyền ghen hay chất vấn. Họ chưa hề xác định rõ ràng mối quan hệ. Cô chỉ là... "một người bạn quý" trong lời công khai của Ánh Quỳnh mà thôi.

Sáng hôm sau, Ánh Quỳnh ghé qua, mang bánh sáng cho Bắp. Cô trông có vẻ mệt mỏi, dưới mắt thâm quầng rõ rệt.

"Chuyện gì vậy, em?" Kim Tuyến hỏi, giọng đầy quan tâm nhưng cố giữ khoảng cách."Không có gì. Một... người quen cũ từ nước ngoài về. Gặp mặt chút thôi." Ánh Quỳnh trả lời vắn tắt, mắt tránh nhìn thẳng vào Kim Tuyến. Cách cô nhấn mạnh "người quen cũ" nghe có vẻ đặc biệt.

Người quen cũ. Kim Tuyến không hỏi thêm, nhưng trái tim cô khẽ thắt lại. Cô sợ câu trả lời. Cô chỉ gật đầu, quay sang pha cà phê, bàn tay run nhẹ.

Những ngày sau đó, Ánh Quỳnh thỉnh thoảng lại vắng mặt vào buổi tối với lý do "có hẹn". Điện thoại cô thường xuyên ở chế độ im lặng. Có lần, Kim Tuyến vô tình thấy một tin nhắn hiện lên màn hình khóa của Ánh Quỳnh khi cô đang cầm điện thoại giúp cô: "Quỳnh à, em vẫn lạnh lùng vậy sao? Chị nhớ em nhiều lắm. - Thanh Trúc."

Thanh Trúc. Một cái tên nữ tính. Một cái tên gợi lên bao ký ức không thuộc về cô. Kim Tuyến chưa bao giờ hỏi về quá khứ tình cảm của Ánh Quỳnh, nhưng trực giác mách bảo đây chính là "người quen cũ" kia. Và người đó, rõ ràng vẫn còn tình cảm, và cách xưng hô thân mật cho thấy mối quan hệ trước đây không hề đơn giản.

Một nỗi đau nhói lên trong lòng Kim Tuyến. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Sao cô có thể nghĩ rằng một người phụ nữ xuất sắc, xinh đẹp và lạnh lùng như Ánh Quỳnh lại thực sự rung động vì cô – một người phụ nữ đã từng đổ vỡ, còn dắt theo một đứa con nhỏ? Có lẽ, tất cả chỉ là sự thương hại, hoặc đơn giản là Ánh Quỳnh cần một điểm tựa tinh thần tạm thời sau những căng thẳng. Và giờ, khi người yêu cũ quay lại, một người phụ nữ giàu có, từng trải và cùng giới, Ánh Quỳnh đang phân vân.

Kim Tuyến thu mình lại. Cô ngừng những cuộc gọi thân mật, ngừng những tin nhắn quan tâm vô tư. Khi Ánh Quỳnh đến, cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không còn sự rạng rỡ và cởi mở như trước. Cô trở nên lịch sự, và giữ một khoảng cách an toàn. Cô không dám hỏi, không dám ghen, vì cô chẳng là gì của Ánh Quỳnh cả. Họ chưa từng hứa hẹn điều gì.

Ánh Quỳnh dường như cũng nhận thấy sự thay đổi. Đôi mắt cô nhiều lần dòng lại trên khuôn mặt buồn bã và dè dặt của Kim Tuyến, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Có vẻ như cô đang bận tâm với một vấn đề nào đó quá lớn, khiến cô tạm thời không đủ tinh tế để nhận ra nỗi đau đang âm ỉ trong lòng người khác, hoặc cô nghĩ rằng đây chỉ là sự mệt mỏi thông thường của Kim Tuyến.

Bùng nổ xảy ra vào một buổi tối. Kim Tuyến đưa Bắp đi chơi công viên gần nhà. Khi quay về, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim cô như ngừng đập: trước cửa một nhà hàng sang trọng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ với phong cách thời thượng, đang đứng rất gần Ánh Quỳnh. Người phụ nữ đó – Thanh Trúc – tay cô chạm nhẹ vào cánh tay Ánh Quỳnh, khuôn mặt đầy vẻ cầu khẩn và luyến tiếc, nói điều gì đó. Ánh Quỳnh đứng đó, mặt hơi quay đi, biểu cảm khó đọc, nhưng không có vẻ gì là gay gắt cự tuyệt. Trong mắt Kim Tuyến lúc ấy, dưới ánh đèn lung linh, họ trông thật... phù hợp. Hai người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, từng có một quá khứ.

Bắp kéo tay mẹ: "Mẹ ơi, kìa cô Ánh Quỳnh và một cô xinh đẹp kìa!"Kim Tuyến vội kéo con đi, quay lưng lại, lòng đau như cắt. Cô đã hiểu. Người yêu cũ ấy không đơn giản. Và Ánh Quỳnh... có lẽ vẫn chưa thực sự dứt khoát với quá khứ. Cô là ai mà có thể so sánh với một người từng chiếm giữ trái tim Ánh Quỳnh?

Đêm đó, Kim Tuyến không ngủ được. Cô ôm Bắp thật chặt, như tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng. Cô muốn gọi cho Ánh Quỳnh, muốn hỏi, muốn được giải thích. Nhưng cô biết mình không có tư cách. Họ là gì của nhau? Bạn bè? Luật sư và thân chủ cũ? Hay chỉ là hai người phụ nữ tạm thời nương tựa trong cô đơn, và giờ chính người đã cho cô điểm tựa ấy lại tìm về với bến bờ cũ?

Cô không thể trách móc. Chỉ có thể tự trách mình đã quá mong manh, quá dễ rung động, và quá... ảo tưởng về một thứ tình cảm không gọi được tên.

Sáng hôm sau, mắt cô thâm quầng. Khi Ánh Quỳnh gọi điện, giọng có vẻ mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm hơn, như thể vừa giải quyết xong một vấn đề gai góc: "Chị Kim Tuyến, tối nay chị rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với chị. Chuyện quan trọng."

Kim Tuyến nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình thản, dù tim đã lạnh giá: "Chị cũng đang định nói chuyện với em. Tối nay đi."

Cô biết, có lẽ đây sẽ là buổi nói chuyện để kết thúc mọi thứ. Để Ánh Quỳnh có thể thanh thản giải thích (hoặc thậm chí không cần giải thích) về việc quay lại với Thanh Trúc, và cô sẽ trở về với cuộc sống đơn độc của mình, với Bắp. Trái tim cô giá băng, nhưng cô đã quen với cảm giác mất mát rồi. Chỉ là lần này, nó đau hơn tất cả, vì nó đến từ một niềm hy vọng vừa mới chớm.

Cô chuẩn bị tinh thần để nghe những lời từ chối nhẹ nhàng, hoặc một lời giải thích về "người cũ". Cô sẽ mỉm cười, gật đầu, và chúc phúc cho họ. Cô sẽ cố gắng không để nước mắt rơi trước mặt Ánh Quỳnh.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, một tiếng kêu thương không thành lời cứ thắt lại: "Xin đừng. Đừng nói ra. Hãy cứ để mọi thứ mập mờ, để em còn có chút gì đó để hy vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store