[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM
Khẳng định
Cơn mưa lớn mà cả hai đều mơ hồ lo sợ đã ập đến, không phải theo cách họ tưởng tượng.
Kim Tuyến nhận được một vai diễn quan trọng trong một bộ phim tâm lý xã hội, vai một người mẹ đơn thân vượt qua biến cố. Đây là cơ hội lớn để cô khẳng định lại vị thế, không còn là hình ảnh ngôi sao nhẹ nhàng hay tiểu thư đài các, mà là một diễn viên có chiều sâu. Niềm vui và sự hào hứng là thế, nhưng kèm theo đó là áp lực khổng lồ. Cô phải đi quay xa nhà hai tuần tại một địa điểm ở miền Trung.
Đây là lần đầu tiên cô xa Bắp một thời gian dài như vậy kể từ sau ly hôn. Và cũng là lần đầu tiên, cô nhận ra mình sẽ nhớ Ánh Quỳnh đến thế nào.
Đêm trước ngày lên đường, Ánh Quỳnh đến, mang theo một chiếc túi nhỏ. "Thuốc cảm, thuốc đau bụng, vitamin. Và cái này," cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng tay mỏng, đơn giản bằng bạc, có một hạt đá nhỏ màu xanh lục bảo dịu mắt. "Người ta bảo đá này giúp bình an. Chị mang theo."
Kim Tuyến cầm chiếc vòng, lòng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào. Cô không nói gì, chỉ đeo nó vào tay, rồi nhìn thẳng vào mắt Ánh Quỳnh. Trong ánh mắt cô lúc này là tất cả: sự biết ơn, sự lưu luyến, và cả....có lẽ là tình yêu.
Ánh Quỳnh cũng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như muốn khắc ghi hình ảnh này. "Chị đi cẩn thận. Gọi điện bất cứ khi nào. Em sẽ... trông Bắp cho."
"Cảm ơn em," Kim Tuyến khẽ nói, giọng hơi run. Rồi, như bị thôi thúc bởi một sức mạnh vô hình, cô bước tới, ôm lấy Ánh Quỳnh.
Đó là một cái ôm chặt, không phải của sự an ủi, mà của sự lưu luyến, của sự phụ thuộc tinh thần đã hình thành. Kim Tuyến cảm nhận được cơ thể Ánh Quỳnh hơi cứng lại trong giây đầu, rồi chùng xuống, hai tay cô từ từ vòng qua lưng cô, siết nhẹ lại. Họ đứng đó, trong im lặng, trao cho nhau hơi ấm và sức mạnh.
"Chị sẽ nhớ em," Kim Tuyến thì thầm bên tai Ánh Quỳnh, lời nói vụt ra trước khi cô kịp suy nghĩ.Một khoảng lặng. Rồi, giọng Ánh Quỳnh, khàn khàn và đầy xúc động, vang lên: "Em cũng sẽ nhớ chị."
Hai tuần xa cách như một thử thách. Kim Tuyến bận rộn với lịch quay dày đặc, những cảnh diễn đầy cảm xúc khiến cô kiệt sức mỗi ngày. Nhưng đêm về, trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo, nỗi nhớ con và nhớ Ánh Quỳnh lại ùa về da diết. Cô thường xuyên gọi video cho Bắp, và luôn thấy Ánh Quỳnh ở đó, trong góc màn hình, mỉm cười nhẹ, đôi khi can thiệp khi Bắp nghịch ngợm quá. Những cuộc gọi ấy trở thành điểm tựa tinh thần quý giá.
Một đêm, sau một cảnh quay căng thẳng, Kim Tuyến về phòng, cảm thấy choáng váng và cô đơn tột độ. Cô gọi cho Ánh Quỳnh. Đầu dây bên kia, giọng cô vang lên ngay sau tiếng chuông đầu tiên, như thể đang chờ."Chị sao vậy? Giọng chị mệt mỏi lắm."
"Em ơi," Kim Tuyến nói, giọng yếu ớt, "chị chỉ muốn nghe giọng em thôi."
Một sự im lặng ấm áp. "Vậy em kể cho chị nghe chuyện hôm nay nhé. Hôm nay Bắp đi học về, khoe được điểm tốt môn vẽ. Nó vẽ một bức tranh ba người: chị, nó và... em." Giọng Ánh Quỳnh có chút ngập ngừng, rồi tiếp tục, nhẹ nhàng kể về những chuyện vụn vặt trong ngày, về thời tiết Sài Gòn, về một quán cà phê mới cô vừa thử.
Giọng nói trầm ấm, đều đều ấy như một dòng suối mát chảy vào tâm hồn khô cằn của Kim Tuyến. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe, và dần chìm vào giấc ngủ, điện thoại vẫn áp bên tai. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy cuộc gọi vẫn còn kết nối, dù đã tắt tiếng từ lâu. Một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa.
Rồi, "cơn mưa lớn" thực sự ập đến. Một loạt tờ báo lá cải đăng tải một bài viết với tựa đề giật gân:
MẤT NIỀM TIN VÀO ĐÀN ÔNG, NỮ DIỄN VIÊN KIM TUYẾN HẸN HÒ NỮ LUẬT SƯ XINH ĐẸP SAU LY HÔN?
BẮT GẶP DIỄN VIÊN KIM TUYẾN VÀ TÌNH MỚI VUI VẺ DẮT CON ĐI CHƠI
Kèm theo là một vài bức ảnh mờ, chụp lén cảnh họ cùng nhau đưa Bắp đi chơi, hay Ánh Quỳnh ghé qua căn hộ của Kim Tuyến. Bài báo đầy ẩn ý, cố tình khơi gợi sự tò mò và định kiến.
Tin tức lan nhanh như virus. Kim Tuyến nhận được vô số cuộc gọi từ trợ lý, từ công ty quản lý, thậm chí từ cả mẹ cô, giọng đầy lo lắng và trách móc. Áp lực dư luận, dù đã được cảnh báo, vẫn khiến cô choáng ngợp. Cô sợ, không phải cho bản thân, mà cho Ánh Quỳnh – người không thuộc giới giải trí, người có sự nghiệp nghiêm túc và danh tiếng trong ngành luật.
Cô gọi cho Ánh Quỳnh, giọng đầy hoảng loạn: "Em thấy bài báo chưa? Chị xin lỗi, chị..."
"Chị đừng lo" giọng Ánh Quỳnh cắt ngang, vẫn bình tĩnh, nhưng nghe rõ một sự cứng rắn mới. "Cũng không cần xin lỗi. Chúng ta không làm gì sai. Đây chỉ là trò săn tin rẻ tiền."
"Nhưng danh tiếng của em... công việc của em..."
"Để em lo." Ánh Quỳnh nói, giọng đầy tự tin. "Em đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Công ty luật của em sẽ ra thông cáo báo chí. Và em cũng có một vài 'món nợ' với báo chí chính thống. Họ sẽ giúp định hướng lại câu chuyện."
Kim Tuyến ngỡ ngàng. "Em... em đã chuẩn bị từ khi nào?"
"Từ khi em nhận ra mình không thể để bất cứ điều gì làm tổn thương chị và Bắp nữa." Câu trả lời thẳng thừng, không chút giấu giếm. "Và cũng từ khi em biết, em muốn bảo vệ điều đang có giữa chúng ta."
Lời thừa nhận gián tiếp ấy, trong hoàn cảnh hỗn loạn, lại có sức mạnh an ủi lớn lao. Kim Tuyến cảm thấy nước mắt trào ra. "Em thật..."
"Chị cứ tập trung quay phim. Tin tức này sẽ lắng xuống nhanh thôi. Và khi chị về," giọng Ánh Quỳnh dịu xuống, "chúng ta sẽ nói chuyện. Thực sự."
Lời hứa ấy khiến trái tim Kim Tuyến đập rộn ràng. "Ừ."
Đúng như Ánh Quỳnh dự đoán, làn sóng tin đồn nhanh chóng bị dập tắt bởi một loạt bài viết phân tích về quyền riêng tư, về việc săn tin phi đạo đức, và đặc biệt là một bài phỏng vấn ngắn với chính Đồng Ánh Quỳnh trên một tờ báo luật uy tín. Trong đó, cô xuất hiện với tư cách một luật sư chuyên nghiệp, trả lời các câu hỏi về pháp lý bảo vệ đời tư. Khi được hỏi "gợi ý" về mối quan hệ với thân chủ cũ, cô chỉ mỉm cười và nói:
"Bà Kim Tuyến là một người bạn quý, một người mẹ tuyệt vời. Tôi tôn trọng và ngưỡng mộ bà ấy. Ngoài ra, đó là chuyện riêng tư mà tôi nghĩ không ai có quyền xâm phạm." Câu trả lới thông minh, vừa bảo vệ được mối quan hệ, vừa khẳng định sự chuyên nghiệp và quyền riêng tư.
Cơn bão truyền thông qua đi nhanh chóng, để lại cho Kim Tuyến một bài học: cô không còn đơn độc trong cuộc chiến với thế giới bên ngoài. Có một người, không chỉ đứng bên cạnh, mà còn đi trước một bước, dọn đường cho cô.
Khi Kim Tuyến trở về Sài Gòn, mệt mỏi nhưng tràn đầy cảm xúc, Ánh Quỳnh đã đợi cô ở nhà, cùng với Bắp và một bữa tối ấm cúng tự tay cô chuẩn bị (dù hơi vụng về).
Ánh mắt họ gặp nhau, và lần này, không còn sự ngại ngùng hay mập mờ. Chỉ có sự nhớ nhung, sự an tâm, và một điều gì đó đã chín muồi, sẵn sàng được thổ lộ.
Cơn mưa lớn của scandal đã qua. Và nó không những không làm họ xa cách, mà còn rửa trôi đi lớp sương mù cuối cùng, để lộ ra một con đường rõ ràng phía trước.
_____________
Ngọt đủ rồi nhá các mom, chính thức ngược từ đây nhá^^
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store